Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 149: Hạ Sẽ



Có Chân Định đại trưởng công chúa làm chỗ dựa nên Trường Đình lại rỉ ra cho Thôi thị chút tin tức. Thôi thị xuống tay cực kỳ nhanh, xưởng gốm của Ngũ thái thúc công bị niêm phong, nàng ta thuận thế mang sổ sách và danh sách nhân sự của nơi đó đưa cho Lục Trường Trọng, cũng chính là Lục Thập Thất.

Theo tính tình của Ngũ thái thúc công thì cái gì có lợi đều sẽ là của ông ta, cái gì khó khăn thì để cho kẻ khác. Ngũ thái phu nhân nháo lớn ở Quang Đức Đường như vậy là đã xé rách mặt với Chân Định đại trưởng công chúa, thậm chí chút nể tình cũng không có. Lúc này bọn họ hẳn cũng phải co vòi chút ít, nếu không chính là vừa mất phu nhân lại thiệt quân.

Xưởng gốm chỉ là cái cớ, chiến trường ác liệt hơn còn ở phía sau.

Còn chưa đợi một nhà Ngũ thái thúc công phản ứng lại thì con thứ của ông ta rúc trong nhà một con hát bị người ta bắt lấy. Chuyện con cháu thế gia tìm gái chơi đùa là chuyện thường, cũng chẳng có gì đặc biệt. Nhưng lúc ấy hắn lại bị người ta ấn trên đất đánh một trận. Chuyện này đúng là khiến Lục gia mất hết cả mặt mũi.

Vì sao hắn lại bị người ta đuổi đánh chứ? Đại khái là bởi vì con hát kia đã có gia thất, mà vợ hắn lại là kẻ cực kỳ bưu hãn.

Không sai, con trai út của Lục ngũ thái thúc công lại ngủ với con hát đầu bảng của gánh hát. Mà kẻ kia xui xẻo thế nào lại là nam tử, rồi kẻ đó lại không hiểu sao có một bà nương cực kỳ hung dữ. Nghe người ta nói bà nương kia vác dao phay đuổi theo hai con phố, đuổi tới độ con thứ của Lục ngũ thái thúc công phải tè ra quần mà xin tha. Nhưng dù sao hắn cũng không dám khai thật tên họ để tránh một trận đòn kia.

“May có một lão mụ mụ đi qua chỗ kia nhận ra tiểu Lục lang quân chứ không theo sức lực đánh người của bà nương nhà nọ sợ là tiểu Lục gia cũng chẳng còn hơi mà thở.” Trọng đại nãi nãi Nhiếp thị hơi có chút vui sướng khi người gặp họa, “Trêu chọc ai không tốt lại trêu chọc lang quân đã có gia thất. Nói ra ai cũng thấy hoang đường! Mệt Tôn thị cũng không biết xấu hổ tới tìm ta gây phiền toái. Chính mình một thân bùn còn chưa khô mà đã định túm tóc người khác.”

Ngọc Nương nghe đến mùi ngon, miệng than thở, “Bà nương kia đúng là hung mãnh…”

Trường Đình bình tĩnh che tai A Ninh, giọng ôn nhu nói với Nhiếp thị, “Tẩu tẩu đừng quản chuyện này, sẽ có kẻ nhân chuyện này mà bày trò. Một Dự Châu to như vậy thì làm gì là kiếm nhất? Ngoài cửa hàng bạc, sòng bạc và cho vay nặng lãi ra thì thanh lâu và kỹ quán là kiếm được nhiều tiền nhất. Vừa lúc thanh lâu sở quán cùng sòng bạc đều có dây dưa với nhau, có người hẳn đã lợi dụng mà xen vào, Ngũ thái thúc công cũng không chừa. Chúng ta muốn quản gia tự nhiên cần thuế ruộng, mà thuế ruộng phải lấy từ đâu? Nếu muốn thuế ruộng thì phải xuôi dòng tận diệt thế lực khác, như thế sẽ có tiền, lại có tự tin. Nếu có thể tước chút thịt trên người Ngũ thái thúc công thì cũng tốt. Nhưng chuyện tốt ấy chúng ta cũng không cần tranh một mình.”

Quản gia?

Ai muốn xen vào chuyện này?

Đương nhiên là vị nào đó của tam phòng rồi.

Nhiếp thị nghĩ nghĩ sau đó hơi chau mày nói, “Đứa con út của Lục ngũ thái thúc công tuy không thể nói là kinh tài tuyệt diễm nhưng cũng chưa bao giờ cho người ta túm được nhược điểm. Lần này đúng là bị người ta túm chuẩn rồi.”

Nếu nói chuyện này không phải bút tích của vị Đại cô nương này thì nàng ta sẵn sàng nhảy Trù Sơn!

Nàng ta chỉ tò mò nghĩ: Bình thành từ trên xuống dưới đều ở chung vài thập niên nhưng không ai biết con út của Lục ngũ thái thúc công lại đoạn tụ. Bọn họ càng không biết hắn lại còn nhắm đến cả nam nhân đã có thế thất. Người khác hoặc không biết, hoặc biết mà không vạch trần, vậy một kẻ mới về Bình thành hơn một tháng như Đình đai cô nương làm sao biết được? Hay nàng ta thật sự có mánh khoé thông thiên?

Dù có được sủng ái thì Chân Định đại trưởng công chúa cũng không thể nào báo việc này cho một vị cô nương chưa xuất giá như nàng ta được.

Dù là tranh cãi hay đấu trí cũng cần nghĩ tới danh dự của nữ nhi sĩ tộc chứ.

Gió đông thổi, cửa sổ theo đó đập ầm ầm. Trường Đình đứng dậy đóng cửa, miệng hé cười nói, “Một kẻ có thể đưa tiểu đồng tử cho Lục tam thái gia thì có thể là hạng tốt đẹp gì được? Sĩ gia chính là bị những kẻ như thế đục ruỗng mà thối từ xương tủy. Nếu tra ra thì ăn nhậu, chơi gái, cờ bạc hẳn sẽ có một thứ hắn dính vào. Hôm nay bị một nữ nhân đanh đá đuổi theo đã là ta nương tay giữ cho hắn cái mệnh và chút mặt mũi. Ta không muốn động tới tính mạng cả nhà bọn họ, ta chỉ muốn nhân cơ hội này dọn Bình thành sạch sẽ thôi.”

Sẽ có người tới đòi mạng những kẻ này.

Trường Đình có trực giác mách rằng lời Ngũ thái phu nhân buột miệng lần trước hẳn không thoát được quan hệ với Lục Phân. Chuyện liên quan tới Lục Phân hẳn Chân Định đại trưởng công chúa sẽ không buông tha, nhà bọn họ đúng là muốn tìm chết. Oán và hận của một người mẹ hẳn phải nhìn thấy máu chảy mới xong.

Nhiếp thị gật gật đầu sau đó nhấp một ngụm trà xanh.

Lúc này nàng ta có thể nhìn thấy phong thái ngày xưa của Lục công trên người vị tiểu cô nương này.

Nhưng, ai nha, đáng tiếc thực sự.

Trường Đình nghĩ không sai, Lục Tân của tam phòng tận dụng mọi thứ, từ kẽ hở này mà bắt lấy cơ hội. Trong sòng bạc, diễn quán của Bình thành ít nhiều đều có bóng dáng người nhà Lục ngũ thái thúc công. Hoặc là tôi tớ được yêu thích trong nhà, hoặc đám thân thích cách mấy tầng của nhà ông ta trà trộn vào nơi tam giáo cửu lưu này mà hoạt động. Thế đạo này dù là ai cũng hiểu một kẻ phía sau không có chống lưng sẽ không dám trộn lẫn ở những chỗ như thế làm buôn bán. Có ai không sợ bị người ta bắt được nhược điểm và không thoát được thân đâu?

Quan to hiển quý đặt chân hoạt động ở những nơi như thế đã là ước định, cũng là phong trào, chẳng ai vạch trần ai vì làm thế tức là tự vả mặt.

Ấy vậy mà Lục Tân lại dang tay tát cho Lục ngũ thái thúc công một cái —— hắn lập tức xử lý đám tôi tớ của nhà kia, cũng mượn cớ này để vơ vét một danh sách lớn những kẻ nợ tiền nơi thanh lâu, sòng bạc. Trong 10 người thì có tới 7 kẻ đều là nhân thủ canh phòng của Bình thành.

Nếu xóa sổ tất cả những kẻ này thì lấy ai để thay vào đây?

Lục Phân vừa đi U Châu mang đi gần 6000 tướng sĩ, Dự Châu lại lớn như thế nhưng một nửa tướng sĩ của Lục gia đều đang trấn thủ thành Kiến Khang. Nếu chọn trong số dân chúng của Bình thành thì Lục Tân lại ngại thân thế không sạch sẽ, e sợ bọn họ kéo chân sau của hắn. Ngoại trừ cuối cùng Chân Định đại trưởng công chúa định ra Hoàng tham tướng, lại cẩn thận tìm tòi một vòng nhưng vẫn còn kém trên dưới 100 người. Trường Đình thuận thế đẩy người nhà mẹ đẻ của Nhiếp thị ra.

“Nhiếp lý Chính quản làng trên xóm dưới, ở ngay ngoại thành của Bình thành, như thế việc trông coi cũng tiện. Thay vì nhuộm chung một chảo với đám người giảo hoạt ở đây thì không bằng chọn mấy người trẻ tuổi thân thế trong sạch lại chịu khó và có khả năng —— sau này người ta sẽ nhớ ân đức của tam thúc đó.”

Lời vừa ra đã nói đến trong lòng Thôi thị.

Vì thế bọn họ lập tức tuyển 100 người trong khu vực Nhiếp lý chính quản lý, vừa khoác áo giáp lên bọn họ đã trở thành gia tướng của Lục gia.

Đến tận lúc này Nhiếp thị mới hiểu vì sao ngày ấy Trường Đình nói một câu “Nếu cha mẹ chồng qua đời sớm thì nhà mẹ đẻ cũng có thể giúp đỡ, như vậy vợ chồng son mới có thể đứng vững gót chân.” Nàng ta vốn muốn nghĩ xem Nhiếp gia có thể giúp cái gì, ai ngờ chỉ qua vài ngày Nhiếp gia đã chọn được 100 người đi vào tham gia phòng thủ Bình thành…

Đình đại cô nương rất giống một người.

À, chính là vị Mông đại nhân lần đó nửa đêm canh ba tới tìm Thập Thất uống rượu.

Bọn họ đều lặng lẽ nắm chặt mọi thứ trong tay, trước dìu dắt Nhiếp gia lên nắm quyền, lại để Lục Tân của tam phòng xuống tay với Lục ngũ thái thúc công. Theo sau đó nàng thừa cơ sắp xếp người của mình vào tìm kiếm lợi ích. Nhiếp thị nàng dám khẳng định Đình đại cô nương vòng một vòng lớn như thế không có khả năng chỉ vì muốn sắp xếp thế lực của mình vào mà hẳn còn việc càng quan trọng hơn muốn làm.

Đáng tiếc, chẳng ai biết đó là việc gì.

Không đúng, nàng ta nghĩ cái vị Mông đại nhân có cách hành xử giống hết Đình đại cô nương kia hẳn cũng biết.

Bình thành xảy ra động tĩnh lớn như thế, binh sĩ mặc khôi giáp lục soát từng thanh lâu và sòng bạc khiến đám quản sự còn lại trong thành đều có thể nhìn ra mấu chốt trong hành động của Lục gia. Tạ gia vẫn luôn im lặng không nói, Tạ Tuân ngẫu nhiên đến Quang Đức Đường cũng chỉ bái kiến Chân Định đại trưởng công chúa sau đó ngâm mình ở Vô Tự Trai mà lúc sinh thời Lục Xước đã cho xây. Hắn ở đó phẩm họa phẩm trà, tuyệt đối không nói nhiều.

Với thái độ thức thời như thế Chân Định đại trưởng công chúa cực kỳ vừa lòng, “Tạ gia Ngọc Lang đúng là mang gia giáo của sĩ tộc.”

Vì thích nên bà sợ chậm trễ khách nhà mình khiến uy danh của Lục gia bị hạ thấp theo. Đã vài lần bà nói Trường Đình mang theo Tạ Tuân cùng đi dạo ở Bình thành, “… Lục gia vẫn luôn xảy ra chuyện, Tạ gia là nhà ngoại của ngươi, tốt xấu gì ngươi cũng nên đi nói một câu coi như trấn an lo lắng của bọn họ chứ?”

Trường Đình vẫn luôn lấy cớ bận mà từ chối, nhưng hôm nay tin báo tang của Lục Phân đã truyền khắp, mắt thấy Lục Tân sắp đương gia nên về tình về lý, về công về tư Lục gia đều phải cho người qua báo với Tạ Tuân. Dù sao thì hai nhà Lục và Tạ cũng luôn đi lại gần gũi.

Nhìn tới nhìn lui Trường Đình vẫn là đối tượng phù hợp nhất. Nàng chỉ có thể ngửa mặt lên trời thở dài rồi nhận mệnh.

Đi thì đi.

Anh em họ vốn có huyết mạch không thể chặt đứt, chỉ là lòng nàng cất giấu sợ hãi và rụt rè nhưng cũng không thể để Tạ lang quân cho rằng Lục gia đối đãi với hắn không chu toàn.

Trường Đình hiểu bọn họ là quan hệ anh em họ, nhưng mọi người trong Quang Đức Đường lại không nghĩ thế, đặc biệt là Chân Định Đại trưởng công chúa. Lúc này đã vào hè nên không thích hợp du xuân, cũng không thích hợp nghe tuồng. Đoan Ngọ đã qua, hiện giờ bọn họ lại đang có đại tang, dạo chợ đêm ngắm cảnh cũng không thích hợp. Lúc này Chân Định cũng chỉ có thể mời Tạ Tuân đến Quang Đức Đường coi như “người một nhà ngồi chung ăn bữa cơm xoàng.”

Bình thành vào tháng 5 mặt trời lặn muộn, Dự Châu lưu hành thói quen ăn đêm. Lúc trời còn chưa tối Tạ Tuân đã khoác một thân áo xanh đi tới, Trường Đình là chủ nhà nên đứng ở cửa đón hắn. Thấy Tạ Tuân từ xa tới, áo xanh tung bay, chân đạp lên hồng trần, mặt mày như ngọc, mắt mũi thâm thúy, thoáng nhìn từ xa chỉ thấy cực đẹp. Đợi hắn tới gần nàng càng cảm thấy nếu Tạ Tuân mà xếp thứ hai ở Kiến Khang thì chẳng có kẻ nào dám xưng đệ nhất nữa.

“Biểu ca…” Trường Đình uốn gối chắp tay hành lễ, cả người hơi nghiêng đi nhường đường, “Đây chỉ là một bữa cơm giản dị thôi, chúng ta muốn cảm tạ huynh, cũng muốn tạ tội. Hiện tại tình huống khẩn trương, nhiều thứ bất tiện nên mong biểu ca thông cảm.”

Tạ Tuân cười một cái, cũng không nói gì.

Tạ Tuân không nói gì khiến Trường Đình hơi kinh ngạc. Gia giáo của hắn tốt, nàng biết điều này, không tiếp lời chứng tỏ hắn cực kỳ không kiên nhẫn. Nhưng hắn không kiên nhẫn cái gì?

Trường Đình không hiểu, cũng không muốn nghiêm túc tìm hiểu. Tuy nàng trải qua trúc trắc nên tính tình đã bị mài giũa nhiều, nhưng trong xương cốt vẫn là ương ngạnh. Nếu không có nó thì sợ là nàng chẳng thể sống được tới giờ.

Tạ Tuân đi phía trước, Trường Đình theo phía sau.

Đây là tiệc nhỏ, bọn họ cũng không gióng trống khua chiêng mà chỉ đơn giản chiêu đãi một mình Tạ Tuân. Chân Định ngồi đầu, Nhị phu nhân Trần thị, Tam phu nhân Thôi thị ngồi hai bên, Tạ Tuân cùng Trường Đình, Trường Bình, Trường Hưng ngồi đối diện nhau. Chân Định nói chuyện, Tạ Tuân cũng nhẹ nhàng thong dong hàn huyên.

Xong một bữa cơm này Chân Định để Trường Đình tiễn khách, nàng liếc nhìn Tạ Tuân một cái nhưng chưa nói gì.

Hành lang sâu và an tĩnh, hai người đi một đường đều im lặng. Lúc sắp tới cửa Tạ Tuân mới nhẹ giọng nói, “Tiểu nương tử vẫn nên ôn nhu hoà thuận một chút mới khiến người ta yêu thích.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.