Bên trong phòng lại gọn gàng ngăn nắp. Trần thị đã chết ngất, Trường Đình gọi người nâng nàng ta đến chỗ Chân Định Đại trưởng công chúa, Lục Trường Khánh vẫn khóc, lúc Trường Bình bị người ta rót thuốc nàng ta đã khóc đến choáng váng, sửng sốt nửa ngày mới đụng được tới nha hoàn bên cạnh để vịn đứng lên. Nàng ta gầm nhẹ từng tiếng, nhưng quanh quẩn cũng chỉ là linh tinh mấy câu như “Lục Trường Đình, ngươi thực sự ngoan độc, không sợ gặp báo ứng”, chẳng có chút ý nghĩa thực chất nào. Trường Đình vung tay lên, lập tức có bà tử tới bịt miệng nàng ta kéo ra bên ngoài.
Trường Bình uống nửa chén thuốc vào bụng thì nước mắt nước mũi đã giàn giụa. Một câu “Canh dược thiện uống có ngon không?” của Trường Đình đã chọc giận và bức hắn nổi khùng.
“Một ngày nào đó ta sẽ giết ngươi! Ta nhất định sẽ giết ngươi!”
Lục Trường Bình nước mắt đầy mặt, hắn còn chưa cao bằng đầu vai nàng nhưng lại nắm chặt tay nghẹn ngào gầm lên.
Trường Đình nhìn hắn, nhẹ giọng nói, “Trước tiên bảo vệ mạng mình cho tốt đi.” Lời còn chưa dứt nàng đã nhấc cổ tay, Mãn Tú cầm chén thuốc đổ nghiêng, nước canh thuận thế rót vào chậu hoa sau đó nàng ta đặt cái chén lên bàn “Phanh” một tiếng. Một tay nàng ta túm lấy bả vai Lục Trường Bình, lần nữa nhét giẻ vào miệng hắn.
Một loạt động tác của Mãn Tú cực kỳ nhanh nhẹn, trong nội đường lúc này lập tức yên tĩnh lại. Một khi bên này yên tĩnh thì bên ngoài có vẻ càng thêm ồn ào.
Trường Đình vẫn luôn an tĩnh, tay chống mép bàn, cổ tay áo nạm hoa văn to rộng rơi thẳng xuống. Tiểu cô nương dựa vào song cửa sổ mà đứng, mặt mày nhìn về nơi xa giống như đang nhìn chiến sự nổi lên bên ngoài. Tần Đổ tiến đến bẩm báo xong lại vội vàng rơi đi, Thanh Tước kỳ một khi được giương lên thì đám lính vây ở cửa Quang Đức Đường lập tức rút đi nhiều —— chính trong miệng bọn họ bọn họ là chính thống. Đến tột cùng thì cái gì là chính thống?! Lục Trường Anh mới là chính thống trong chính thống! Lục Trường Bình chỉ là một kẻ thay thế tiếp theo mà thôi! Vậy kẻ chính thống vừa tới thì ai còn dám vây nữa?
Sắc trời thực tối, Trường Đình híp mắt vì muốn nhìn Thanh Tước kỳ kia.
Trường Anh thật sự đã trở lại sao?
Tần Đổ mang tin tới nói vào cuối tháng 5, đầu tháng 6 Lục Trường Anh mới khởi hành về Dự Châu. Hiện tại mới là cuối tháng 5 thôi… Đây là anh nàng cố ý để Tần Đổ mang tin về khiến kẻ địch bị lừa hay hắn lâm thời thay đổi kế hoạch? Hoặc căn bản hắn chưa về, đây chỉ là Mông Thác dùng kế vây Nguỵ cứu Triệu mà thôi…
Trường Đình căn bản không hỏi Mông Thác đã chuẩn bị làm gì, nàng chỉ cực kỳ tin tưởng nếu hắn đã bảo nàng bảo vệ tốt Quang Đức Đường vậy nàng chẳng cần quan tâm chuyện bên ngoài làm gì.
Mông Thác cũng không hỏi nàng muốn làm gì nhưng hắn lại biết rõ mình phải kết thúc thế nào.
Trường Đình và Ngọc Nương, Trường Đình và Mông Thác, Ngọc Nương và Nhạc Phiên, Nhạc Phiên và Mông Thác. Bốn người đều trải qua sinh tử có nhau theo nhiều cách nên vô cùng ăn ý, có thể bổ sung và thấu hiểu nhau.
Thôi thị và Lục Tân nhìn thấy hết thảy nhưng lại chưa từng mở miệng nói chuyện. Sắc mặt Lục Tân trắng bệch, Thôi thị thì xanh mặt. Một trắng một xanh không khác gì hát kịch, Lục Tân nhìn đại đường lúc này đã an tĩnh thì không thể nào tưởng tượng được chỉ nửa canh giờ trước chỗ này còn náo loạn như thế. Nửa canh giờ trước nơi này có người hộc máu, có người bị rót thuốc, có người khóc, có người tru lên. Nhưng nháy mắt một cái đã chẳng còn gì!
“Nếu A Kiều là Tam thúc thì ta sẽ đi đổi một bộ quần áo rồi đi ra ngoài xem thế nào.” Trường Đình chậm rãi đứng dậy cúi đầu sửa lại dây áo trước ngực, “Rốt cuộc thì Thanh Tước kỳ một khi giương lên, hỏa lực trong thành sẽ suy yếu đi. Nhị phòng đã chẳng thể Đông Sơn tái khởi. Nếu Tam thúc đủ thông minh thì phải hiểu lúc này là thời cơ tốt để vớt chút lợi ích.”
Thôi thị hơi rụt về sau.
Nàng… sao lúc trước nàng không phát hiện ra khí thế của Lục Trường Đình lại lớn như vậy nhỉ?!
Thanh Tước kỳ là cái gì…?
Người của Lục gia đều biết!
Là cờ của Lục gia! Là chiến kỳ! Là tượng trưng của Lục gia!
Ngoại thành… Thanh Tước kỳ… Đại lang quân…
Bọn họ không phải kẻ điếc, bọn họ nghe thấy cái kẻ tên Tần Đổ kia nói! Đại lang quân là ai? Là Lục Trường Anh đó! Hôm nay chỉ là thế cục Lục Trường Đình bày ra thôi! Từ lúc bắt đầu nàng ta đã đẩy Tam phòng ra, châm ngòi quan hệ với Nhị phòng sau đó lại ủy quyền cho Tam phòng để bọn họ bành trướng. Lúc này mới khiến Trần thị tự chịu diệt vong, bại lộ át chủ bài, cuối cùng đánh tan khiến Nhị phòng từ đây hoàn toàn không thể xoay người! Đây chẳng qua chỉ là một ván cờ mà thôi! Cái gì bức vua thoái vị, rồi vây thành, cái gì rơi vào đường cùng lại tìm được lối thoát, đều là giả hết. Bọn họ sớm đã trúng kế Lục Trường Đình! Nàng ta chẳng qua chỉ dẫn rắn ra khỏi hang sau đó một lưới bắt hết!
Tam phòng bọn họ vừa là quân cờ vừa là con mồi!
Thôi thị không ngu, một thứ nữ của Thanh Hà Thôi thị nếu đã gả vào Quang Đức Đường lại cùng chồng đứng ổn gót chân thì hoàn toàn là một con buôn, lại cũng là cây cỏ theo chiều gió. Và nàng ta đương nhiên không ngu. Thôi thị chậm rãi nghĩ thông suốt, lại thấy Lục Tân tưởng há mồm đáp lời, nàng ta e sợ hắn nói lời nào đó ngu xuẩn thế là lập tức kéo tay áo hắn mà mở miệng trước, “Tam thúc của ngươi từ trước tới nay đều là một bộ văn nhân, hiện tại tuy chưởng quản việc bố phòng trong nội thành nhưng sớm đã sợ tới mức cửa không dám ra, tất nhiên là không đủ thông minh. Nếu A Kiều có tâm thì tiểu thúc mẫu sẽ cùng A Kiều đi ra hành lang một chút, dù sao cũng phải nhìn xem Thanh Tước kỳ kia là như thế nào chứ? Nếu A Anh còn sống trở về thì Lục gia cũng coi như…” Thôi thị nói chuyện, mắt rũ xuống, mấy lần nghẹn ngào mãi mới thốt ra được, “Vậy Lục gia chúng ta… cũng coi như là có hi vọng…”
Đây rõ ràng là tỏ thái độ —— chúng ta không thông minh, ngươi cho ta thì chúng ta mới đón lấy. Ngươi mà không cho thì chúng ta kiên quyết không tranh, tuy chật vật chút nhưng tốt xấu còn có thể giữ được mạng. Nhìn Trần thị và Nhị phòng đi, thế lực ngang hàng còn thua thảm thiết, chúng ta lấy cái gì mà tranh với người ta đây?
Thôi thị là tiểu nhân, nhưng tiểu nhân lại thường sống lâu. Bọn họ không có chỗ dựa, không có bướng bỉnh, không có chí hướng hay khí tiết nên tự nhiên không có danh dự hay ước nguyện được nổi tiếng. Bọn họ không có nhiều ý chí và tôn sùng nhưng đồng thời bọn họ lại an toàn, bình thường vô vị mà qua cả đời.
Đây là cuộc đời của đa số mọi người.
Vừa lúc đó cũng là cuộc sống mà Trường Đình mong chờ.
Nhưng nàng lại có quá nhiều thứ không bỏ xuống được, cũng có cố chấp. Nàng có chí hướng và khí khái không thể vứt bỏ, đồng dạng nàng cũng có tôn nghiêm, thứ có lẽ sẽ đả thương nhưng cũng sẽ giúp nàng sống sót.
Trường Đình hé miệng cười cười, sau đó nghiêng người hành lễ, miệng cảm tạ, “A Kiều cảm tạ tiểu thúc mẫu.”
Nàng cũng không nói cảm tạ cái gì nhưng Thôi thị vẫn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ở hành lang đã có thể ngửi được mùi khét, Trường Đình bước đi không nhanh không chậm. Nàng đi đầu, bên ngoài là tiếng kêu thảm thiết, còn có tiếng vó ngựa. Đi được một nửa nàng dừng bước lau mặt rồi lại đi tiếp. Ngọc Nương dắt tiểu Trường Ninh đi ở phía sau, Ngọc Nương nhẹ giọng nói nhỏ, “… Ngươi không nên gọi A Ninh tới này chỗ, đánh đánh giết giết khiến tiểu cô nương sợ hãi.”
“Vạn nhất ca ca đã trở lại thì sao?” Trường Đình bước chân không ngừng, “Phải để A Ninh nhìn thấy ca ca chứ.”
Ngọc Nương nhướng mày, lại quay đầu nhìn Thôi thị đi ở phía sau cười cười.
Ngày lành tới rồi.
Các nàng coi như đã có thể chịu đựng được.
Trận ác chiến ở trước cửa Quang Đức Đường đang tới hồi kịch liệt, có lẽ những kẻ kia dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, có lẽ mang theo tâm lý đập nồi dìm thuyền. Bọn họ cho rằng công phá được Quang Đức Đường là có thể chiếm thế thượng phong sao? Hay lúc này bọn họ đã cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, không thể không đánh bạc để giữ một mạng?
Hoàng tham tướng đã chết, hiện giờ dẫn đầu là Dự Châu Nhữ Nam tứ phẩm võ quan, từng lớp người đi lên, hoặc dùng thang mây, hoặc ném đuốc, cực kỳ anh dũng đánh về phía trước.
Đối với loạn phỉ và người Hồ bọn họ lại chẳng có được bộ dạng này, thế mà ức hiếp người nhà lại quá thuần thục.
Người Lục gia sống an nhàn lâu quá rồi mà.
Một hàng nữ quyến tay áo to rộng nhẹ nhàng quả là đáng chú ý, Tiểu Tần tướng quân từ vọng lâu chạy vội xuống. Trong ánh lửa đầy trời ông ta hành lễ với Trường Đình sau đó sai người chuyển ghế và bàn tròn tới đặt sau bức tường chắn. Trường Đình giữ ông ta lại, ôn nhu hỏi, “Tiểu Tần tướng quân nói thật với A Kiều đi, có phải ca ca đã thực sự trở lại không? Có phải ca ca theo quan tài của Lục Phân trở lại không?”
Cả người Tiểu Tần tướng quân đều là máu, ông ta lau mắt, giọng chất phác: “Nếu Đại lang quân thật sự đã trở lại thì sao ta phải gạt cô nương? Ta cũng không biết Thanh Tước kỳ ở ngoài thành là ý gì! Hơn phân nửa là mưu kế, nhưng chuyện này cũng nên kết thúc rồi!”
Tiểu Tần tướng quân lấy cổ áo xoa xoa chủy thủ nhuốm máu nói, “Ngài cũng chớ hoảng sợ, mạt tướng mang theo bao nhiêu người ra ngoài thì đã mang bấy nhiêu người về, chỉ thủ Quang Đức Đường thì vẫn được! Thanh Tước kỳ ở ngoài thành đã giương, nhiều ít binh sĩ cũng không có tâm tư công thành nữa. Một khi quân tâm tan rã thì chút thế công này chẳng đáng nhắc tới!”
Tuy Tiểu Tần tướng quân nói như vậy nhưng bên ngoài Quang Đức Đường vẫn là máu chảy thành sông.
Thế gia sơn son thiếp vàng nhưng đó đều là do máu tươi nhuộm thành. Không biết lại phải lau bao lâu thì ngói đen tường trắng của nơi này mới trở lại bộ dạng ban đầu. Trường Đình đứng thẳng, tay áo lại run run, nàng mím môi thật lâu không nói chuyện.
Nàng đã rất mệt.
Tối nay hết việc này tới việc kia xảy ra khiến thể xác và tinh thần nàng cực kỳ mệt mỏi. Chân Định Đại trưởng công chúa có thể nói mệt nhưng nàng lại không thể, thậm chí lúc giằng co với Trần thị nàng cũng không dám để lộ chút yếu nhược nào. Một khi rụt rè thì thất bại chỉ trong gang tấc.
“Hô hô hô ——”
“Xông lên! Thành bại đều là lúc này!”
“Phanh!”
Đao kiếm không có mắt, sinh mệnh dễ tan biến.
Cát sỏi trong đồng hồ rơi xuống lặng lẽ, giống như tính mạng của những người ngoài kia cũng lặng lẽ biến mất khỏi thế gian này.
Trường Đình cho rằng bản thân đã đủ kiên quyết, nhưng trong mũi là mùi máu tươi, cảm giác ghê tởm cuồn cuộn. Đạo hạnh của nàng còn chưa đủ, cần cọ xát nhiều hơn. Bên ngoài lại dâng lên một đợt tiếng công mới, tiếng ồn ào cao vút giữa không trung, giống như lá rụng trong gió ào ào thổi tới!
Trường Đình ló đầu ra, trong bóng tối nàng thấy đầu tường có một lá Thanh Tước kỳ giơ cao. Lúc này mọi ồn ào, mọi sống chết đều an tĩnh lại!
Nàng rũ người dựa trên tường chắn, mũi chân cử động, ý đồ rướn người về phía trước để nhìn rõ ràng hơn. Nhưng bóng tối quá nồng, lại có mấy hàng người mang cung nỏ chắn phía trước nên ngoại trừ lá cờ tung bay đón gió kia nàng chẳng thấy gì nữa. Nàng bước nhanh về phía trước, vòng qua tường chắn, đẩy người cầm cung nỏ ra. Cả người nàng thẳng tắp đi tới giữa cửa lớn của Quang Đức Đường sau đó khóc không ra nước mắt mà nhìn một người đang ngồi xe lăn từ xa đi tới.
“Ca ca…”
Trường Đình ngập ngừng nhẹ gọi, lúc sau đã là gào khóc mà gọi, “Ca ca!”
Trường Đình ngửa đầu khóc không ra thể thống gì, trog mông lung nàng lại thấy Mông Thác mặc một thân áo đen đang đẩy xe lăn. Hắn cười với nàng.