Ngọc Nương đứng bên ngoài dậm dậm chân sau đó vén tấm mành vải dày nặng lên. Một mùi tử đinh hương ngọt ngào ấm áp dễ chịu đập vào mặt, nàng ấy vùi đầu đi vào, đưa bao tay cho San Hô rồi cởi áo choàng giũ giũ trước khi bỏ lên giá, “… Lúc ta đến đây thấy cửa cũng đóng băng, chỉ sợ qua hai ngày nữa sẽ có tuyết, thời gian trôi qua thật mau.”
“Đã tháng 11 rồi đó.” Trường Đình cười ha hả mà khép sách lại, “Ngươi coi như đã trở lại, nếu không ta phải mời tiểu Tần tướng quân đi đón ngươi… Trần Ẩu nói thời tiết ở thành nam so với nội thành này còn lạnh hơn vài phần… Sao? Gặp chú thím của ngươi chưa?”
Ngọc Nương gật gật đầu, “Gặp rồi.” Biểu tình của nàng ấy hơi trầm xuống, “Bọn họ thấy ta đã hỏi, ‘A Ngọc, có phải ngươi thật sự bám được lên người Lục gia đại cô nương không?!’. Đến mộ của gia gia ở đâu bọn họ cũng không thèm hỏi! Trong miệng mấy kẻ ấy chỉ có cái gì mà ‘gà chó lên trời’, cái gì mà ‘ngáp phải ruồi’ rồi cái gì mà ‘tổ tông tích đức’. Hừ, ta không hiểu hai cái kẻ đó rốt cuộc có để ý tới chuyện gia gia đã qua đời hay không!”
Cái này Trường Đình đã đoán trước được, chẳng qua nàng không ngăn được Ngọc Nương nằng nặc đòi qua đó. Thành nam cách Lục trạch khá xa, đi tới lui phải mất một ngày rưỡi, Ngọc Nương còn định ở lại nơi kia một đêm thế nên chuyến này cả đi cả về mất 4 ngày —— mà lúc này Ngọc Nương vừa đi A Ninh đã có chút không quen.
Trường Đình duỗi tay cầm lấy tay Ngọc Nương nói, “Nếu đã không thích thì lần tới đừng đi nữa. Nể mặt Hồ gia gia, ta sẽ không để bọn họ sống quá khổ.”
Ngọc Nương lại gật đầu, sau khi buồn nửa khắc nàng ấy lại vui mừng nói, “… Ta mang theo quả mọng trở về, đây là quả đầu mùa hái trong rừng ngâm với nước suối, ăn ngon cực. Tổng cộng ta mang theo hai vại, để cho A Ninh một vại còn một vại ta mang cho Tam gia.”
Trường Đình tặc lưỡi một tiếng sau đó ngồi xếp bằng ngửa người dựa về phía Ngọc Nương mà nhướng mày cười, “Chỉ mang cho Tam gia thôi à… Ai da!”, Một câu hoàn chỉnh còn chưa nói xong đâu.
Ngọc Nương đột nhiên đứng dậy khiến Trường Đình nhất thời ngã chổng vó trên giường ấm!
“Ngươi được lắm!” Ngọc Nương nhún nhún vai, “Lúc ta vào thành gặp phải A Đổ, hắn nói người của Thạch gia đã đến Thanh Diệp trấn! Bọn họ cùng lắm ở lại đây tới khi ăn tết, năm sau Tam gia sẽ theo Thạch đại nhân rời đi, ta đưa một vại trái cây cảm tạ thì có làm sao?”
Giống như mỗi người đều đang nhắc nhở nàng bọn họ sắp đi rồi, sắp rời khỏi …
Từ từ, Thạch Mãnh đã đến Thanh Diệp trấn rồi ư?
Nói cách khác cùng lắm hai ngày nữa ông ta sẽ tới.
Trường Đình rùng mình, sao không có ai nói gì với nàng? Nửa tháng trước Tạ Tuân khởi hành trở về cũng không có ai nói với nàng tiếng nào. Tạ Tuân đã rời đi được 10 ngày Chân Định đại trưởng công chúa mới giống như đột nhiên nhớ ra mà nói. Trường Đình oán trách Lục Trường Anh vài câu nhưng Chân Định đại trưởng công chúa lại vui tươi hớn hở mà trấn an, “Anh ngươi vì tốt cho ngươi thôi. Có cô nương nhà ai ra mặt tiễn khách chứ? Anh ngươi đã giao cho tú phòng làm hai bộ quần áo, nói là ngươi tặng Tạ Tuân làm quà, cũng coi như không để ngươi mất mặt.”
Chân Định đại trưởng công chúa càng ngày càng giống một bà lão lạc quan, mọi việc đều không hỏi tới, tất cả giao cho Lục Trường Anh.
Gió thổi vù vù từ khe cửa tiến vào thổi đám khói từ lư hương tản ra khắp nơi. Trường Đình kéo áo, nghĩ tới khuôn mặt của Thạch Mãnh. Cái khác không nói, chỉ nghĩ tới những lời hung mãnh từ miệng ông ta là nàng đã rất nhớ người này. Chẳng qua không biết lần này ông ta mang theo mục đích gì tới, tám phần là trong bụng ông ta không chứa cái gì hay ho rồi. Hoặc ông ta tính kế nàng, hoặc muốn tính kế Lục gia, không đúng, ông ta nhất định muốn tính kế Lục gia.
Nhưng cái này cũng không ngăn cản nàng có ấn tượng tốt với người này. Dù sao thì sau khi cha mất, chính Thạch Mãnh đã gõ cho nàng một đòn cảnh tỉnh, để nàng tỉnh táo và hiểu rõ ràng.
Vừa kiêng kị vừa nhớ ông già đó khiến Trường Đình đúng là dở khóc dở cười.
Nàng ôm tâm trạng thấp thỏm chờ Thạch Mãnh tới. Đoàn người của Thạch gia đến vào lúc chạng vạng. Lục Trường Anh đi đầu chờ đón bọn họ ở ngoài thành, Trường Đình và Trường Ninh đứng phía sau hắn. Phía sau nữa chính là mấy vị thúc bá trải qua một lần huyết tẩy kia đã biết phải bo bo giữ mình không dám ho he.
Quá nhiều người, toàn bộ những người ở trung tâm quyền lực của Bình thành đều trình diện hết, quả là cho Thạch Mãnh đủ mặt mũi.
Kỳ thật ông ta cũng chẳng quan tâm thể diện, cái ông ta cần là lợi ích thực tế, Trường Đình là người hiểu rõ nhất.
Bắc địa hôm qua gió cát lớn, lúc hoàng hôn lại cô liêu quạnh quẽ. Đỉnh Trù Sơn cách đó không xa trắng xóa tuyết, cả dãy núi trùng điệp nối dài không dứt. Bên dưới núi cao có một người giục ngựa chạy như điên mà tới. Trường Đình thậm chí không cần cố gắng nhìn cũng biết người tới là Mông Thác —— Hắn và Nhạc lão tam cùng Nhạc Phiên không thể ở lại Bình thành chờ Thạch Mãnh tới. Vì tôn ti trật tự nên thứ bọn họ cần làm không phải “Chờ” mà là “Đón”. Thế nên người của Thạch gia ở Dự Châu này đã tới Thanh Diệp trấn từ sáng sớm để đón Thạch Mãnh.
Mông Thác giục ngựa mà đến, con ngựa chạy lẹp xẹp làm bụi đất bốc lên. Trường Đình rũ mắt thầm hạ quyết tâm không thèm nhìn hắn.
Không bao lâu sau có rất nhiều xe ngựa nối đuôi nhau đi tới. Hai con ngựa màu nâu đỏ song song đi đầu, hai người kia chính là Thạch Mẫn và Thạch Khoát. Phía sau là 10 tên kỵ binh mặc một thân khôi giáp nhẹ nhàng. Thạch Mẫn và Thạch Khoát ngừng cách bọn họ ba trượng, kỵ binh nhẹ tản sang hai bên, Thạch Mãnh giục ngựa đi lên phía trước hai đứa con trai sau đó lưu loát xuống ngựa. Trường Đình đẩy Lục Trường Anh đi về phía trước ba bước, Lục Trường Anh nở nụ cười thoải mái ôn hòa nói, “Thạch đại nhân, lâu quá mới gặp!”
Thạch Mãnh mặt đầy râu, miệng cười vang, “Không việc gì! Không việc gì! Đại lang quân gần đây có khỏe không?” Thạch Mãnh vừa ngẩng đầu đã thấy Trường Đình thì vuốt râu nói, “A Kiều đã lớn như vậy rồi à?! A Ninh đâu? A Ninh ở đâu? Thạch Tuyên còn để ta mang quà cho A Ninh đó!”
Trường Đình hành lễ chào hỏi, “Thạch đại nhân an khang.” Sau đó nàng hé miệng cười, một tay đặt trên tay vịn xe lăn, cả người xoay lại vẫy tay gọi Trường Ninh tới. Lúc này nàng biết rõ còn cố hỏi, “Quận quân và A Tuyên không tới ư?”
Con ngựa hí vang một tiếng, Thạch Mãnh nắm chặt cương ngựa rồi vẫy tay với người phía sau. Ông ta sang sảng nói, “Hiện giờ loạn thế, có ai biết trước được chuyện gì? Mấy đại nam nhân chúng ta tới đây còn bị người ta dây dưa mấy hồi, nếu thêm nữ nhân thì Thạch Mãnh ta có mạng mà đến hay không con chưa biết đâu.”
Thạch Mẫn nhanh chóng đi tới duỗi tay đón lấy dây cương, Thạch Mãnh quét mắt một vòng sau đó giới thiệu, “A Mẫn, A Khoát, là con cả và con thứ của ta. Đại lang quân hẳn mới chỉ gặp A Khoát đúng không?”
Lúc tìm được Lục Trường Anh Thạch nhị gia Thạch Khoát đã dùng chút mưu mẹo, thế nên hai bên coi như có quen biết.
Lục Trường Anh ngửa đầu nhìn về phía hai người phía sau Thạch Mãnh, Thạch gia trưởng tử Thạch Mẫn lớn lên giống Thạch Mãnh, cao lớn thô kệch, đúng là hán tử. Nhưng con thứ Thạch Khoát lại giống Dữu thị, thân hình cao dài, mi thanh mục tú, nhìn giống một văn nhân. Lúc này hắn mới nói: “Đã nghe danh Đại lang quân từ lâu, trăm nghe không bằng một thấy đúng là hổ phụ vô khuyển tử. Thạch Đại lang quân và Thứ Sử đại nhân rất giống nhau.”
Thạch Mãnh cực kỳ thư thái mà ngửa đầu cười to, xong mới nói, “Chúng ta đi thỉnh an Đại trưởng công chúa đã, theo ý lần trước của Đại trưởng công chúa thì đời này chúng ta sợ là khó mà gặp lại. Ai biết thế sự khó liệu, lúc này mới bao lâu chúng ta đã gặp lại nhau rồi.”
Thạch Mãnh nói đến đắc ý dào dạt.
Trường Đình lại hé miệng cười.
Một kẻ ở bên ngoài luôn nói lợi ích giống tiểu nhân, nhưng bên trong lại trọng tình cảm, đây mới xứng là kiêu hùng.