Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 167: Khách Tới (Hạ)



Sao có thể đi vấn an Chân Định Đại trưởng công chúa vào cái lúc này được?

Thạch Mãnh là kẻ miệng lưỡi lợi hại vì thế Lục Trường Anh vừa không đáp cũng không cự tuyệt mà chỉ cong môi cười, tay vung lên làm tư thế mời.

Thạch Mãnh ha ha cười, tay ném roi ngựa ra. Mông Thác lập tức đón được lại nghe ông ta nhấc tay nói, “A Kiều có bao nhiêu sức chứ? A Mẫn, tới giúp Đại lang quân đẩy xe lăn!”

Thạch Mẫn cao giọng đáp sau đó đi tới.

Cửa thành có đèn lồng, chúng bị iió thổi lung lay nên ánh sáng tối lại. Trường Đình ngẩng đầu nhìn, nàng vẫn nhớ rõ bộ dạng của Thạch Mẫn, chẳng lẽ hắn lại cao lên hả? So với Thạch Mãnh hắn đã cao hơn nửa cái đầu rồi, cả người cường tráng như con trâu. Ngay cả Mông Thác đứng bên cạnh hắn cũng chỉ được coi là gầy nhưng rắn chắc… Phì phì! Ánh mắt nàng sao lại chạy tới chỗ Mông Thác rồi!

Thạch Mẫn bị Thạch Mãnh đẩy ra thì ngây người tới nắm lấy tay đẩy của xe lăn. Hắn vừa cười với nàng vừa đẩy xe, đến nụ cười của hắn cũng ngây ngô chết đi được.

Cái này gọi là gì?

Chó không đổi được tật ăn phân à? Hay giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời?

Trường Đình buồn bực, nàng đã thấy quá nhiều kẻ ranh mãnh giỏi tính kế, lúc này ngẫu nhiên gặp được loại người như Thạch Mẫn khiến nàng cũng không quá phản cảm như lúc ban đầu… Trên đời này vốn có đủ loại người không phải sao? Có kẻ vai u thịt bắp lại không đầu óc như Thạch Mẫn, cũng có kẻ nhìn thì giống lưu manh nhưng thực tế lại cực gian xảo như Thạch Mãnh, còn có… Trường Đình không tự chủ được mà ngắm Mông Thác, còn có người nào đó cực kỳ trầm ổn…

Thạch Mẫn đi tới nên Trường Đình nhìn Trường Anh một cái. Hắn nhẹ nhàng nhìn khắp nơi sau đó cười nói với Thạch Mẫn, “Vậy làm phiền Đại lang quân.”

Trường Đình biết điều mà tránh ra, lại thấy Thạch Mãnh vui mừng quá đỗi mà được một tấc lại muốn tiến một thước, “Đại lang quân cứ gọi hắn là A Mẫn thì được rồi! Đừng cho hắn mặt mũi làm gì! Nên sai bảo thế nào thì cứ sai bảo như thế!”

Lục Trường Anh biết nghe lời phải mà sửa miệng, “Vậy làm phiền A Mẫn.”

Thạch Mãnh cao giọng cười ha hả sau đó cất bước đi trước theo lối mà Lục Trường Anh nhường ra để vào trong thành. Bản thân Lục Trường Anh đi chậm hơn ba bước, Thạch Mẫn đi theo phía sau đẩy xe. Trường Đình thì dắt Trường Ninh đi theo sau, cả đám người mênh mông cuồn cuộn đi vào thành, cuối cùng là hơn 10 chiếc xe ngựa.

Cửa Bình thành lại đóng lại.

Quang Đức Đường đang để tang nên Lục Trường Anh chưa từng mở tiệc rượu ở đây. Lần này người Thạch gia tới nhiều nên Quang Đức Đường cũng không ôm việc này. Lục Trường Anh đơn giản bao dịch quán lớn nhất của Bình thành, lại cho người tới thu dọn và điều nhân lực tới hầu hạ. Hắn làm cực đầy đủ, chỉ sợ người của Tạ gia tới cũng chỉ đến thế mà thôi.

Lục Trường Anh đích thân đưa Thạch Mãnh đến dịch quán sau đó nói: “Trường Anh vốn phải bày tiệc rượu tẩy trần cho Thạch đại nhân mới gọi là hết tình nghĩa, nhưng tang kỳ của gia phụ còn chưa qua. Ta là người có tang trên người, Thạch đại nhân xa xôi tới, trên đường nhiều hiểm trở nên hôm nay ta cũng không dám làm phiền nhiều. Tối nay ngài nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta sẽ cùng ngài đi dạo quanh Bình thành.”

“Mỗ cũng muốn thay quần áo và tắm rửa. Mai mỗ sẽ tới thắp hương cho Lục Công sau đó đi vấn an Đại trưởng công chúa.” Thạch Mãnh vùi đầu vỗ vỗ áo khoác khiến một đống bụi bay ra. Ông ta ngẩng đầu nhếch miệng cười, râu cũng hếch lên nói: “Mỗ chẳng qua thích tranh chút miệng lưỡi mà thôi! Lời nói vừa rồi Đại lang quân chớ có để trong lòng. Duyên phận của Lục gia và Thạch gia chúng ta đều hiểu rõ. Hiện tại thế đạo loạn lạc thành bộ dạng này nhưng lão tử vẫn mang một đoàn người mênh mông cuồn cuộn tới Dự Châu là vì sao? Đương nhiên không phải để khiến Đại trưởng công chúa khó chịu! Lão tử tới là để thắp một nén hương cho Lục Công!”

Thạch Mãnh đúng là người tài, co được dãn được, có thể lên cao cũng có thể xuống thấp. Ở trước mặt ông ta Lục Trường Anh chính là người có thân phận con cháu, nhưng dù thế Thạch Mãnh vẫn xưng mỗ. Xưng hô khiêm nhường ấy lại đi kèm khẩu khí cao ngạo khi nói muốn đi vấn an Chân Định Đại trưởng công chúa, quả thực là vừa cao vừa thấp khiến người ta khó mà đoán được ý đồ. Trường Đình ngẫm nghĩ mới phát hiện thâm ý của ông ta. Không phải ông ta cho rằng cứu được hai người thì địa vị của hai nhà Lục và Thạch đã bình đằng đẳng —— ít nhất trong con mắt của thế nhân thì đây là chuyện không thể xảy ra. Về tình về lý Thạch Mãnh hẳn nên có thái độ ỷ vào ân tình mà kiêu nhưng theo đạo lý thông thường thì cửa lớn Lục gia mở rộng đón ông ta đã là cất nhắc, ông ta cũng chẳng thể đòi hỏi hơn.

Chính vì những lắt léo này mà ông ta không thể trông cậy vào tình lý hay đạo lý được mà phải đi từ một chữ nghĩa. Mà vừa lúc gia chủ của Lục gia là Lục Trường Anh lại là một người nặng tình nghĩa.

Như vậy là thông rồi, vừa không cần kiêu ngạo cũng không cần uốn gối, đơn giản tránh đi những xấu hổ về gia thế và thân phận. Lúc này mọi thứ đều quy về một việc: ông ta tới chỉ để thắp một nén hương.

Thạch Mãnh có thật lòng khi nói lời này không? Tự nhiên là thật. Trong đó phải nói là bảy phần thật lòng, ba phần tính kế. Hiện tại Trường Đình đã biết đây là tiêu chuẩn cũng là nguyên tắc làm việc của Thạch Mãnh.

“Trường Anh hiểu rõ trong lòng.”

Lục Trường Anh cười khẽ nói, “Ta chưa từng để trong lòng, cũng sẽ không giữ trong lòng.”

Thạch Mãnh vỗ vỗ áo khoác rồi lại duỗi tay vỗ vỗ tay áo của Lục Trường Anh phủi đi bụi đất vô hình ở trên đó.

Dịch quán này là nơi tốt nhất của cả Bình thành, lúc trước nó là sản nghiệp của Lục Ngũ thái thúc công nhưng hiện giờ do Lục Thập Thất chưởng quản, người cũng là của hắn. Đoàn người của Thạch Mãnh thu dọn trong ngoài xong thì Lục Trường Anh để Lục Thập Thất lại còn mình mang theo người của Lục gia về Quang Đức Đường.

Trường Đình quay đầu lại nhìn thấy Mông Thác đang nghiêng người nói thầm gì đó với Thạch Khoát, đến ánh mắt cũng không thèm nhìn tới chỗ này. Nàng thầm bĩu môi, ở trong lòng hắn sợ rằng chỉ có nhị ca của hắn mới quan trọng nhất!

Ngày tiếp theo Trường Đình dậy thật sớm, nàng tới Vinh Hi viện trước. Lúc đến thì thấy Lục Trường Anh đã tới rồi, hắn đang hàn huyên với bà, nhưng nàng vừa vào hai người đã dừng lại.

Lục Trường Anh quả là giống cha, lúc trước ông cũng có lệ với nàng như thế… Có lẽ đây chính là tính cách của nam nhân Lục gia…

Trường Đình đỡ trán, sau đó dắt tiểu A Ninh ngồi xuống bên cạnh Chân Định Đại trưởng công chúa. Nàng không hỏi Lục Trường Anh mà chỉ hỏi Chân Định, “Ca ca đang nói gì với ngài thế? Chuyện người của Thạch gia sao?”

Chân Định Đại trưởng công chúa lần Phật châu cười nói, “Ca ca ngươi bảo ta không được nói cho ngươi.”

Trường Đình nhìn Lục Trường Anh, lại nhìn bà mình sau đó uống một chén trà rồi mới trịnh trọng nhìn vào mắt anh cả mà mở miệng gọi, “Ca ca.”

Lục Trường Anh đáp “Ừ”.

“Muội sẽ không gả cho Thạch Mẫn, cũng không lui một bước gả cho Thạch gia nhị ca Thạch Khoát, càng sẽ không chấp nhận tam lang quân của Thạch gia.”

Trường Đình hiểu rõ Thạch Mãnh tới Bình thành vì cái gì, một là vì liên minh, hai là vì… liên minh đa phần dựa vào cái gì? Lợi ích chung ư? Bọn họ có, chính là thiên hạ Đại Tấn này. Kẻ địch chung ư? Bọn họ cũng có, Tần Tương Ung, phiên vương của Phù gia …. Bọn họ chỉ thiếu một điều kiện bề ngoài cho việc liên minh, đương nhiên đó chính là liên hôn.

Thạch Mãnh cũng có đủ lý do để cầu nàng gả cho nhà ông ta. Ông ta đã cứu ba anh em nàng, lấy ân đức đó tới hỏi cưới con gái cả của Lục Xước thì Lục gia căn bản chẳng thể cự tuyệt. Nếu muốn cự tuyệt thì đó là vong ân phụ nghĩa, mà Bình thành Lục thị luôn giữ gia phong và danh tiếng tốt sao có thể vong ân phụ nghĩa.

Trường Đình luôn giữ im lặng về việc này vì nàng hiểu Lục Trường Anh sẽ không hy sinh nàng và Trường Ninh để thành toàn cho lợi ích của Lục thị. Nàng càng xác định ở trong lòng hắn thì nàng và Trường Ninh quan trọng như Lục gia.

Lục Trường Anh không nhìn Trường Đình mà cười và nhìn Chân Định đại trưởng công chúa, trong lời nói có nhẹ nhõm rõ ràng, “Đương nhiên là không. Sao ca ca có thể để A Kiều đi liên hôn chứ? Nếu là tên Thạch Mẫn kia làm em rể ta thì sợ là ngày ngày ta sẽ cân nhắc chuyện độc sát hắn mất. Thạch Khoát… sẽ là một nhân vật lớn, đáng tiếc Thạch Mãnh khôn khéo cả đời lại chỉ một lòng bồi dưỡng con cả, con đường của hắn sẽ không thuận lợi. Em gái của Lục Trường Anh ta phải vinh hoa phú quý cả đời, không cần cùng Thạch Khoát chậm rãi chịu khổ. Ca ca tình nguyện để muội làm người phú quý lại rảnh rang chứ không cần muội gả tới nơi ngày ngày phải sống trong nguy hiểm.”

Trường Đình cũng nhẹ nhàng thở ra.

Vậy là tốt rồi.

Kỳ thật nàng không sợ phải vượt chông gai với chồng mình nhưng người đó phải là người khác. Nếu không phải người ấy thì dù ngày ngày phú quý an khang và rảnh rỗi thì sợ là nàng cũng chẳng thấy vui vẻ gì.

“Huynh cũng đừng mang bản thân ra đặt cược lỗ vốn.” Trường Đình nhìn tiểu A Ninh, nghĩ nghĩ một lát mới che tai đứa nhỏ lại và nói, “Thạch gia có một đứa con gái, tên là Thạch Tuyên, lớn hơn A Ninh hai tuổi nên hiện giờ chừng mười tuổi. Tiểu cô nương này tốt, ngây thơ thuần khiết, lại là đứa con gái được Thạch đại nhân yêu thương. Nhưng nếu nói thẳng thì nàng cũng không xứng đôi với huynh… Ừ, nói cách khác Thạch Tuyên là cô nương tốt nhưng có lẽ không đảm đương được vị trí chủ mẫu của Lục thị.”

Đây là lời thật.

Trường Đình sợ Lục Trường Anh vì bảo hộ nàng nên giao bản thân ra. Thạch Tuyên và Lục Trường Anh căn bản là hai người của hai thế giới. Thạch Tuyên giống bản thân nàng trước đây, nhưng lại càng vô pháp vô thiên hơn, còn được nuôi dưỡng kiều quý. Tuy tâm tính nàng ấy tốt nhưng sau này phải xử lý mọi việc của Bình thành từ năm này sang tháng nọ… chỉ sợ Thạch Tuyên còn không đủ tư cách ấy. Huống chi, Lục Trường Anh không thích cô nương như thế. Từ khi còn rất nhỏ hắn đã nói nữ nhân hắn kính trọng nhất chính là Ban Chiêu, còn tiếp theo, à, không có người thứ hai. Lục Trường Anh là như vậy, từ nhỏ đã cực kỳ nghiêm túc.

Lục Trường Anh sửng sốt sửng sốt sau đó lập tức cười thoải mái nói, “Ca ca hiện giờ chỉ là một người què thôi! Ta ngồi trên xe lăn không đứng dậy cũng không dùng được hai chân, bên người còn có một nha hoàn mỹ mạo cùng vào sống ra chết, tuổi tác lại cách con gái nhà người ta nhiều như thế thì làm sao mà thành được. Nếu Thạch cô nương thật sự là con gái yêu của Thạch Mãnh thì ông ta quyết sẽ không đề cập tới việc hôn nhân này. A Kiều có tin không?” Lục Trường Anh thấy bộ dạng ngây ra của Trường Đình thì cực kỳ vui sướng nói, “Muội cũng đừng thổi phồng huynh quá! Ở trong mắt rất nhiều người thì họ cũng không muốn gả con gái tới đây đâu!”

Trường Đình nghĩ nghĩ sau đó đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp. Vì sao… nguyên nhân lúc sau Lục Trường Anh không hề nhắc tới chuyện để Bách Tước trở về chỗ nàng là vì cái gì…?

Là để chắn nhân duyên cho hắn ư…?

Vậy… Trường Đình chuyển ánh mắt qua cái thảm nỉ hắn đắp trên chân rồi lại chậm rãi nhìn khuôn mặt hắn và thấy Lục Trường Anh lật lòng bàn tay xuống dưới, ánh mắt hơi lóe lên và nhẹ giọng nói, “Đúng như muội nghĩ.”

Trường Đình lập tức che miệng, đôi mắt đỏ lên! Đây là có chuyện gì?! Chân của Lục Trường Anh… đã tốt rồi ư? Anh nàng có thể đi lại rồi ư!? Vậy vì sao hắn không chịu đứng lên! Vì sao không chịu đi lại?! Để Thạch Mãnh đánh mất tâm tư gả Thạch Tuyên tới nhà họ ư!? Trường Đình lại nhìn về phía Chân Định Đại trưởng công chúa và thấy bà ta vẫn trấn định thì lập tức luống cuống nhẹ giọng gọi, “Bà…”. Sau đó nàng lại cao giọng hơn mà gọi, “Bà!”

Chân Định Đại trưởng công chúa lập tức cười ồ nói, “Lúc trước A Kiều muốn giúp anh mình dọn sạch trong ngoài Lục gia nhưng ngươi đâu biết anh ngươi cũng có ý nghĩ này. Chân cẳng không tiện tức là hắn yếu thế, một người què, một vị gia chủ chân cẳng không tiện vậy ngươi nói xem người dưới có thể kiên nhẫn được sao? Nếu A Kiều không ra tay thì tự Trường Anh sẽ bày trận, chẳng qua là ngươi đoạt trước mà thôi.”

Trường Đình nhíu chặt mày, vừa gấp vừa tức, cổ nàng chỉ thấy chua xót, vừa muốn khóc vừa muốn cười. Nàng muốn hỏi rất nhiều vấn đề nhưng lại không biết hỏi từ đâu. Ví dụ như chân hắn khỏi từ lúc nào? Tại sao lại trộm giấu mà không nói với nàng? Bách Tước có biết hay không? Hiện giờ hắn có còn tính toán nào khác… Cuối cùng nàng chẳng hỏi được gì mà chỉ có thể nói, “Tốt rồi thì mừng quá! Khỏi rồi thì không còn gì để lo!”

A Ninh không hiểu gì cả nên sán đến định hỏi gì đó nhưng bỗng có người từ bên ngoài tới bẩm báo nói tiểu Tần tướng quân đã dẫn Thạch Mãnh tới cửa.

Lục Trường Anh vỗ tay vịn và cười nói, “A Kiều, mau tới đẩy a huynh đi.”

Trường Đình uống ngụm trà, thở sâu rồi nhếch miệng cười.

Thạch Mãnh mặc một thân áo màu trầm, Thạch Mẫn, Thạch Khoát cũng mặc một thân quần áo sắc trầm. Trước khi vào linh đường Thạch Mãnh cởi bỏ chủy thủ để trên bàn ngoài mái hiên sau đó đứng nghiêm túc chỉnh lại quần áo rồi mới đi vào. Hai đứa con trai của ông ta cũng theo sát.

Thạch Mãnh kính ba nén hương trước sau đó quát to một tiếng, “Tiễn biệt Lục Công!”. Nói xong ông ta cắm ba nén hương xuống, lại rưới một chén rượu mạnh, mùi rượu bay khắp nơi. Lúc này ông ta mới trầm giọng ôn hòa nói, “Chén rượu này là Thạch Mãnh thiếu Lục Công! Lại chờ 50 năm nữa thôi! Lúc ấy Thạch Mãnh xuống dưới cùng ngài không say không về!”

Trường Đình tin tưởng Thạch Mãnh nói có phần thật vì thế nàng than dài một hơi.

Ba người thắp hương xong Thạch Mãnh mới đúng hẹn đi vấn an Chân Định Đại trưởng công chúa nhưng vừa tới đầu hành lang thì Hoàng ẩu đã tới cong người nói với Thạch Mãnh, “Đại trưởng công chúa tuổi già sức yếu lại đang nhiễm phong hàn nên không muốn lây cho Thứ Sử.” Chân Định Đại trưởng công chúa không gặp Thạch Mãnh là nằm trong dự kiến. Ít nhất phải có người trong Lục gia làm bộ làm tịch chứ? Chân Định Đại trưởng công chúa rất vui vẻ làm người ấy —— ừ… quả thực bà ấy không thích đám hàn môn thứ tộc này, chỉ chấp nhận Ngọc Nương đã đủ để lão nhân gia tốn không biết bao nhiêu kiên nhẫn.

Thạch Mãnh cười cười, râu cũng cong lên mà nhìn về phía Lục Trường Anh nói, “Vậy ngày khác mỗ lại tới. Nếu Đại lang quân rảnh rỗi thì dù không uống rượu cũng có thể uống với ta chén trà bây giờ chứ?”

Lục Trường Anh đương nhiên đáp được, tay làm tư thế mời thế là mọi người đều đi về phía Vô Tự Trai. Trường Đình dắt Trường Ninh đến Vinh Hi Viện nói chuyện với Chân Định.

Vô Tự Trai ở bên trong cổng chính là nơi Tề Quốc Công các đời đãi khách và làm việc.

Thạch Mãnh mang Thạch Mẫn và Thạch Khoát vào phòng, để lại Mông Thác ở bên ngoài. Lục Trường Anh gọi Bách Tước mang trà bánh lên rồi tự tay rót trà. Bách Tước cúi người đóng cửa, Lục Trường Anh thì cầm hai tay đưa chén trà cho Thạch Mãnh. Ông ta dựa lưng lên ghế, cũng đón bằng hai tay rồi nhẹ nhấp một ngụm và đi thẳng vào vấn đề, “Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám. Mỗ rất tán thưởng A Kiều, duyên phận hai nhà Lục và Thạch cũng nên kết nối bền chặt hơn. Hôm nay mỗ đến vì con cả Thạch Mẫn của mình cầu cưới A Kiều. Đại lang quân là anh cả, cũng như cha, chỉ cần cho mỗ một câu có được hay không?”

Lục Trường Anh lại uống hai ngụm trà sau đó cười nói, “Chỉ sợ không được.”

“Vì sao?” Thạch Mãnh cũng không kinh ngạc.

“Xá muội đã có hôn ước, đã trao đổi thiếp canh với Tạ gia Đại Lang, hai nhà cũng có truyền thống kết làm thông gia. Vì thế chỉ sợ chúng ta không thể để nàng tới làm dâu của Thạch gia.” Lục Trường Anh mỉm cười nói.

Gian ngoài lập tức “loảng xoảng” một tiếng, chỉ sợ có thứ gì đó bị vỡ rồi.

Dùng lý do nào để có thể cự tuyệt Thạch Mãnh đây?

Ngoài cái này ra Lục Trường Anh không thể nghĩ được bất kỳ lý do nào mà không khiến Thạch Mãnh mất mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.