Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 184: Cơm Chín (Thượng)



Trường Đình nhíu mày, trong lòng mơ hồ biết Chân Định đại trưởng công chúa muốn làm gì. Hai nhà Tạ và Lục phải liên hôn, bất kể là Lục gia gả con gái hay Tạ gia gả con gái tới đây thì người khác đều không để bụng. Chỉ cần hai nhà liên hôn, vậy Bạch Sơn và Bình thành mãi là thông gia như cũ —— đặc biệt là hiện giờ Tạ gia đã làm đến ồn ào huyên náo, trước sau cũng phải có một lời đền bù thì Tạ gia mới giữ được thể diện.

Còn có cách nào tốt hơn việc để con gái của Tạ gia gả tới Bình thành làm dâu nữa đâu?

Quả nhiên Chân Định đại trưởng công chúa lập tức nói, “Mấy tiểu bối đi ra ngoài nghỉ ngơi trước đi. Trường Anh, ngươi tự mình tiễn khách tới Bích Y Lâu, thu dọn một gian nhà ở mời Mông tướng quân ở tạm. Trường Đình và A Ninh sang phòng bên… thôi, hai đứa vẫn về Nghiên Quang Lâu đi.”

Tạ Tuân là người đầu tiên đứng dậy phất tay áo bỏ đi, Lục Trường Anh cũng đứng dậy định đi, Hoàng Ẩu thấy thế thì nhấc tay mời. Mông Thác mắt nhìn thẳng đi phía trước, A Ninh dựa vào bên người chị gái không biết nên đi hay ở.

Trường Đình thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi, hôn sự của nàng không nên trả giá bằng sự hy sinh của anh trai!

Phải, nàng thích chị họ, A Dung là người trầm ổn lại dễ dàng đón nhận hàn môn thứ tộc, tính tình uyển chuyển, bộ dạng yêu kiều. Nàng ta là một nữ tử sĩ tộc chính thống, tuổi cũng vừa vặn nhưng… Không thể vì nàng mà anh nàng phải cưới một người hắn chưa chắc đã có tình cảm thật lòng! Nếu không hôn nhân này có khác gì hôn nhân của nàng và Tạ Tuân đâu?!

Trường Đình vô cùng nóng lòng, nàng nhìn Chân Định đại trưởng công chúa, đầu óc loạn lên muốn nói gì đó … Nhưng nàng phải nói cái gì?!

“A Kiều.”

Lúc Trường Đình vừa định há mồm thì Lục Trường Anh đã đi tới, giọng ôn nhu trong sáng, “Đi thôi, huynh tiễn khách xong sẽ tới đưa muội về. Hôm nay A Kiều cũng đã bị kinh hãi.”

Trường Đình chần chừ không đáp.

Còn Lục Trường Anh lại luôn hiểu rõ mình muốn cái gì…

“A Kiều.” Lục Trường Anh cao giọng gọi, giống như thúc giục. Trong chính đường lúc này yên tĩnh, Trường Đình vừa ngẩng đầu đã thấy ánh mắt cực kỳ bình tĩnh của anh mình. Sau đó hắn quay đầu đi, tay làm tư thế mời và nghiêng người nhường đường.

Trường Đình và Lục Trường Anh nhìn nhau một lát cuối cùng cắn răng dậm châm dắt Trường Ninh ra khỏi chính đường.

Vừa ra khỏi chính đường nào còn thấy bóng dáng Tạ Tuân, nhìn thế này có lẽ không cần Lục Trường Anh đích thân tiễn nữa rồi. Nha hoàn của Vinh Hi viện lúc này dàn trận như đón quân địch, cứ 5 bước lại có một người. Trường Đình cố nhịn lời trong lòng mà đi tới hành lang yên tĩnh. Lúc này nàng mới dừng bước, nghiêng người cúi đầu kéo góc áo anh trai vội vàng nói: “Ca ca! Vì sao mọi người không nói trước với muội! Bà sẽ phải cho Tạ gia một lời giải thích, đương nhiên sẽ phải đưa huynh ra! Huynh có từng nghĩ đến việc cưới biểu tỷ làm vợ không!?”

Lục Trường Anh nhẹ nhàng nói, “Ta đã từng nghĩ tới. Ừ, để ta ngẫm lại, có lẽ lúc ta tầm 10 tuổi gì đó đã từng nghĩ tới chuyện này.”

Đáp án ngoài ý muốn này khiến những lời Trường Đình đã chuẩn bị tốt đều bị nghẹn lại. Nàng cực kỳ kinh ngạc, sau đó đột nhiên nhớ ra lúc trước Lục Trường Anh tìm nàng lật xem danh sách khách của Tạ gia … vậy … vậy là hắn cố ý xem có Tạ Chi Dung hay không sao…

Trường Đình nắm chặt tay, cố ép bản thân trấn định lại, sau đó nàng ngẩng đầu lên gọi Mãn Tú dắt Trường Ninh đi ra ngoài. Đợi con bé đi xa rồi nàng mới nói, “Ca ca, huynh đừng lừa muội. Còn có cách khác cơ mà, nếu huynh làm thế này sẽ khiến lòng A Kiều khó mà an ổn. Làm gì có đời thủa nào vì hôn sự của muội muội lại mang ca ca ra đền? Ca …”

Lục Trường Anh lặng lẽ cười đến độ Trường Đình ngẩn ra.

“Trước tiên muội thử nói xem A Dung có chỗ nào không tốt? Nàng xuất thân danh môn, tính tình uyển chuyển, tinh thông mọi thứ, lại làm người ôn hòa không kiêu ngạo, bộ dạng đoan chính, gia thế rõ ràng.” Lục Trường Anh cũng nghiêng người nói, “Ta cũng không có người ta nhất định muốn cưới, mà vợ của ta nhất định sẽ phải xuất thân sĩ tộc thế gia. Chính muội nghĩ xem trong mấy nhà Trần, Tạ, Lục và Thôi thì có vị cô nương nào tốt hơn A Dung? Chân bước tới đâu thì đường sẽ hiện ra ở đó, nếu A Dung là lựa chọn tốt nhất thì vì sao ta không nắm chắc cơ hội này luôn? Đây không phải hy sinh, cũng không phải cái gì đó bất đắc dĩ, đây chỉ là một mũi tên trúng hai con nhạn, coi như thuận nước đẩy thuyền mà thôi.”

Lúc nói lời này mặt mày Lục Trường Anh nghiêm túc, bình thản. Trường Đình cũng hiểu ý hắn. Nếu hắn cũng không có người trong lòng thì vì sao Tạ Chi Dung lại không thể trở thành vợ hắn? Đây hoàn toàn là một khả năng rất được.

Vợ chồng tôn trọng nhau như khách cũng tốt.

Bản thân Trường Anh cũng không có ác cảm với Tạ Chi Dung, và may mắn là hắn cũng chưa từng có tình cảm với người nào khác. Nếu có thể giúp em gái gả cho người nàng thương yên đồng thời thuận tay vớt được một người vợ thì rõ ràng là hắn kiếm lời —— ít nhất hắn cũng đã từng có ý nghĩ hỏi cưới Tạ Chi Dung. Nếu thật sự thành thân với nàng kia thì ngày sau hẳn cũng trôi chảy đúng không? Nàng ta yêu thích sách cổ và truyện du ký giống hắn. Hai người đều thích mùi hương nhạt, thích trà ngon nên thường tự hãm Bạch trà. Nàng kia thích đàn cổ, hắn thích sáo, tuy không thể cầm sắt hòa minh nhưng cũng có thể bình luận… Nếu sống cùng nàng ấy hẳn sẽ không có mâu thuẫn gì, qua vài thập niên cũng có thể bằng phẳng.

Ngày đó Lục Trường Anh cũng không nghĩ quá nhiều đã thuận theo sự tình, không hề có chút do dự nào.

Chuyện nam nhân nghĩ dù có cẩn thận cũng căn bản cũng chỉ liên quan tới chính trị và ích lợi, Lục Trường Anh cũng không cảm thấy có gì không ổn. Đó mới là những thứ quan trọng với hắn, còn cuộc sống hàng ngày đều là trải qua mới sửa sang lại cho phù hợp, cũng không phải ngồi nghĩ mà ra. Trường Đình và Mông Thác cũng đều là ở cạnh nhau mới có tình cảm, vậy so với cưới một người xa lạ không bằng hắn cưới Tạ Chi Dung về nhà. Thời gian dần trôi qua, hắn cũng tới tuổi lấy vợ, mà lấy về còn phải đối xử tốt với nàng ta như thế ngày tháng sau này mới dễ dàng sống.

Trường Đình cúi đầu không nói gì, trong lòng là ngũ vị tạp trần.

Lục Trường Anh cười bình thản, tay búng trán em gái, “Ca ca luôn hiểu rõ trong lòng, tình hình bên trong chắc sẽ là bà làm chủ cưới đích trưởng nữ của Tạ gia tới Bình thành. Còn muội phải cố gắng cầu toàn mà gả cho Mông Thác. A Kiều nhà ta có ánh mắt, Tạ Tuân là người cổ hủ nhưng Mông Thác lại làm việc phóng khoáng, quyết đoán, chỉ có người như thế mới có thể giúp xây dựng một mảnh cơ đồ.”

Trường Đình nhẹ giọng hỏi, “Nếu… ca ca thật sự không thích Tạ biểu tỷ thì làm sao đây? Có lẽ… nếu Tạ tỷ tỷ thật sự không muốn thành thân với huynh thì làm sao đây?”

“Thích ư? Có nhà ai sống với nhau mà dựa vào thích đâu?” Lục Trường Anh kinh ngạc hỏi sau đó lại bình tĩnh nói, “À, có muội.”

Trường Đình quẫn bách túm chặt lấy góc áo của anh trai.

Lục Trường Anh bật cười, “Đừng nghĩ nhiều. Nếu đã quyết định thì không nên nghĩ nhiều… Nếu muội và Mông Thác thành thân rồi mới phát hiện hai ngươi không phải người đi cùng một đường thì làm sao? Nếu Mông Thác đối xử với muội không tốt thì sao? Nếu các ngươi nói chuyện không thông thì làm sao? Mấy vấn đề này ta đã hỏi mình rất nhiều lần, càng nghĩ càng kinh hãi. Muội xuất thân trâm anh thế tộc, Mông Thác lại là kẻ ăn nhờ ở đậu. Muội có thể viết chữ như rồng phượng, còn chữ tên kia chỉ như cứt chó. Muội mở miệng là lời phong hoa tuyết nguyệt, Mông Thác lại chỉ quan tâm tới sinh tử tồn vong. Rõ ràng là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, ca ca là người ngoài nên tỉnh táo nhưng ai biết càng nghĩ càng kinh ngạc và run sợ. Có điều hai người dựa vào một chữ thích mà lấp đầy khác biệt, còn huynh và Tạ Chi Dung sẽ dựa vào quen thuộc mà xây dựng tình cảm, cuối cùng đều là trăm sông đổ về một biển.”

Gió xuân tháng 2 mang theo hơi thở ẩm ướt từ đất Hồ thổi qua phương bắc.

Trường Đình thở dài một hơi, anh nàng quá lợi hại, nói cũng không ai bằng, mưu mô sâu xa… Một vở diễn này người nào chiếm lợi lớn nhất?

Chính là Lục gia.

Một là đích trưởng nữ của Tạ gia gả vào cửa. Hai là Ung Châu. Lúc này Mông Thác đã đánh được nơi ấy mà Thạch Mãnh lại không thể thu Ung Châu về tay nên chỉ có thể giao nơi ấy cho cháu mình quản lý. Nếu Mông Thác muốn cưới con gái nhà họ Lục vậy Dự Châu và Ung Châu sẽ thông suốt, không hề có chút trở ngại nào. Thứ ba chính là thanh danh Lục gia trọng lời hứa, Lục Trường Anh giữ chữ tín mà gả em gái cho tướng quân hàn tộc. Đây là một tín hiệu chứng tỏ hố sâu dần khép lại giữa Lục gia và đám thứ tộc hàn môn đang nổi lên. Trong tình hình này khoảng cách giữa sĩ tộc và thứ tộc ngày càng lớn, nhưng thế gia hiện giờ suy thoái, còn đám nhà nghèo lại như cá chép vượt Long Môn. Đúng lúc này Lục gia lại đưa ra tôn trọng giành cho thứ tộc, khác hẳn đám sĩ tộc còn lại vậy họ sẽ nhận được nhiều ủng hộ hơn.

Vợ, thành trì, thanh danh, toàn bộ đều rơi vào tay Lục Trường Anh, Lục gia cũng đứng vững ở vị trí đầu đàn.

Thạch Mãnh vốn rình sẵn để đánh một đòn phủ đầu, ai biết lại bị cháu ngoại nhà mình cướp mất lợi ích trên tay…

“Mông Thác làm thế nào mà lấy được cái nhẫn ban chỉ kia vậy?” Trường Đình đã muốn hỏi câu này từ lâu.

Lục Trường Anh lời ít mà ý nhiều đáp, “Không biết.”

Trường Đình lập tức trợn mắt.

Lục Trường Anh bật cười nói, “Ta quả thực không biết. Mông Thác cho người đưa tin nói với ta về biện pháp này và ta chỉ tận lực phối hợp. Hắn lấy được cái nhẫn kia là do bản lĩnh của hắn, nếu đến việc này hắn còn không làm được thì ta còn cần đứa em rể này làm gì?”

Nhẫn ban chỉ nằm trong tay Thạch Mãnh, không biết Mông Thác đã làm cái gì… Theo tính tình của Thạch Mãnh thì con hắn còn chưa có cơm ăn, sao có thể để cháu trai được lợi trước chứ?!

Trường Đình trầm mặc nghĩ nghĩ sau đó đột nhiên chần chừ nhẹ giọng nói, “Ca ca, huynh nói xem nếu cha còn sống liệu có trách chúng ta hồ nháo không? Liệu cha có phản đối cuộc hôn nhân này không? Liệu ông ấy có thất vọng không?”

Nói tới Lục Xước là máu nóng trong người Trường Đình lập tức nguội dần. Nếu ông ấy có thiêng hẳn sẽ không đồng ý việc này.

“A Kiều của chúng ta gả cho tên mãng phu kia thì ra cái gì?! Còn giống cái gì?! Không làm!” Trường Đình thậm chí có thể tưởng tượng ra biểu tình của ông khi nói những lời này.

Gió thổi mây bay, Lục Trường Anh chậm rãi nâng tay lên ôm lấy em gái nói: “Cha sẽ đồng ý, anh trai như cha, hiện tại ta là người đứng đầu nên ta nói được chính là được.”

Lục Trường Anh nói một cách rất ôn hòa, giọng điệu nhẹ nhàng, “Ca ca còn phải thay cha đọc nữ huấn cho muội cơ mà… nhưng từ lâu trước kia ta đã nghĩ kỹ, ta sẽ thay cha chống lưng cho muội, ủng hộ và hỗ trợ chồng muội… Anh cả như cha, A Kiều, ca ca đồng ý chính là cha đồng ý, cha hẳn cũng rất vui mừng.”

Trường Đình dựa trên vai anh mình và nhắm mắt.

Quả như Trường Anh tính toán, cửa lớn của Vinh Hi viện mở ra mang theo một thay đổi long trời lở đất: Con gái cả của Tạ Như Thụ là Tạ Chi Dung gả cho Lục Trường Anh, còn Trường Đình nghe theo lời cha gả thấp cho Mông Thác.

Tạ gia lúc này đổi thành đưa thiếp canh có sinh thần bát tự của Tạ Chi Dung —— đây chính là lời thông báo với bên ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.