Thạch Khoát hơi nhếch khóe miệng, duỗi tay lau vết máu bên khóe miệng. Hắn miễn cưỡng đứng thẳng người. Thân thể hắn không thể cường tráng như Thạch Mẫn, anh trai hắn giống hệt cha bọn họ, còn hắn lại giống mẹ. Trước giờ hắn không thích đứng tấn luyện đao pháp mà chỉ thích đọc sách, hắn thích ngắm hoa thưởng tuyết nhưng Thạch Mãnh lại trách cứ hắn “Không hợp nhau”. Vì thế hắn đành bức bản thân luyện võ, muốn tạo dựng tên tuổi để cha hắn có thể xoa đầu khen ngợi hắn giống như khen Thạch Mẫn.
Nhưng căn bản vô dụng, người cha hắn nể trọng chỉ có Thạch Mẫn mà thôi.
Chân Thạch Khoát mềm nhũn, suýt nữa thì không đứng nổi, máu theo mu bàn tay nhỏ giọt xuống mặt đất.
“Nếu muốn chọc giận ngài thì há ta chỉ giam lỏng đại ca?” Thạch Khoát nhả từng lời như tơ nhện, “Đại ca mà chết thì cha ngẫm lại xem ngài còn có thể trông cậy vào ai? Tam đệ A Sấm sao? Hay là mấy kẻ bất lực của đại phòng Thạch gia? Cha, A Khoát chỉ giam lỏng đại ca 10 ngày, trong lúc ấy rượu, thịt, mỹ nữ không thiếu… Cha, ta không phải Lục Phân, ngài không cần kinh hoàng như thế.”
Giọng Thạch Khoát cực thấp nhưng lúc nói ra vẫn ẩn ẩn mang theo châm chọc.
Đây là uy hiếp.
Uy hiếp trần trụi không mang theo một chút che lấp nào.
Lòng Thạch Mãnh đột nhiên vang lên tiếng chuông cảnh báo. Lục Phân! Kẻ giết anh mình! Thạch Mãnh đột nhiên ý thức được đứa con thứ này của ông ta căn bản chẳng để bụng chuyện Thạch Mẫn cưới ai nạp ai, thậm chí hắn căn bản không để bụng anh trai mình! Ở trong mắt Thạch Khoát thì anh hắn như cá nằm trên thớt, hắn có thể trừ khử bất kỳ lúc nào. Thạch Mẫn căn bản không thể tạo thành uy hiếp nào đối với hắn!
Thạch Mãnh mang theo ánh mắt với hàm nghĩa không rõ mà nhìn về phía đứa con thứ đang giãy giụa cố đứng lên.
Thạch Khoát chống tay lên đầu gối nhưng tay lại trượt xuống suýt thì ngã.
Thạch Mãnh chắp tay đứng đó không hề có ý định đỡ hắn dậy, “Chân Định là một nữ tử nhu nhược mà còn hiểu được cái gì là đại nghĩa diệt thân, tuyệt không dung Lục Phân bừa bãi ương ngạnh. Lão tử anh hùng một đời sẽ càng không chỉ vì không có lựa chọn nào khác mà thỏa hiệp, A Khoát, ngươi không uy hiếp được ta đâu.”
Thạch Mãnh còn chưa nói xong Thạch Khoát đã bật cười: “Cha, không phải ngài chọn ta mà là ta chọn Thạch gia.”
Thạch Khoát cười và nói tiếp: “Thay vì coi cái này như uy hiếp thì không bằng ngài coi nó là một lời tuyên chiến. Nếu ngài vẫn như cũ mang lòng nâng đỡ đại ca, chẳng lẽ không khiến lòng ta rét lạnh hay sao? Cùng là con đẻ, đại ca là do mẫu thân sinh ra, ta cũng thế. A Khoát không cầu ngài mọi việc công bằng, chỉ cầu ngài đừng quá thiên vị. Ngài toàn tâm toàn ý giúp đại ca cầu cười Lục Trường Đình là vì cái gì? Đơn giản là để huynh ấy có thể đứng vững gót chân. Mượn thế của Lục gia ngài mới có thể kê cao gối mà ngủ, mượn sự nhạy bén của Lục Trường Đình để đại ca có thể xuôi gió xuôi nước. Nhưng dù thế nào thì đó cũng chỉ là ngoại lực, hơn nữa mượn sẽ phải trả, đạo lý này ngài hẳn cũng hiểu.”
Ánh mắt Thạch Mãnh trầm xuống nhìn về phía Thạch Khoát.
Con sư tử già còn sức săn mồi nhưng đám sư tử trẻ đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
“Tiếp tục nói.” Thạch Mãnh rít ra qua kẽ răng.
Thạch Khoát vẫn giữ giọng điệu cực kỳ bình thản ung dung, chỉ có lúc ngực đau quá hắn mới thở hổn hển vài hơi.
“Nhưng dù ngài có bày tiền đồ cẩm tú trước mặt đại ca thì huynh ấy vẫn có thể bị người ta diệt, lúc ấy mới gọi là vô dụng. Mà kẻ vô dụng thì sẽ không sống được lâu. Cha, đây chính là lời ngài nói, vậy vì sao khi chuyện liên quan tới đại ca thì ngài lại bỏ qua toàn bộ nguyên tắc của mình? Cái này không hề công bằng, bất kể là với ta hay với A Sấm hay những tướng sĩ vì Thạch gia mà máu chảy đầu rơi… Ai con mẹ nó nguyện ý tận trung vì một kẻ ngu xuẩn chứ?!”
Rốt cuộc Thạch Khoát cũng cao giọng, hắn nhổ một ngụm lên cát vàng, máu loãng nhanh chóng thấm vào hạt cát.
Thạch Mãnh bừng tỉnh, lúc này mới hiểu ra Thạch Khoát đang thử ông ta. Hắn đặt chuyện anh em bất hòa lên bàn để xem ông ta sẽ lựa chọn thế nào. Lúc này Thạch Khoát cho anh hắn một đường sống, nhưng lần sau ra sao không ai biết trước được. Một khi đã có lần thứ 2, thứ ba thì hậu quả không ai dám tưởng tượng.
Đây quả thực là tuyên chiến, buộc ông ta phải lựa chọn.
Lúc này sa trường đã điểm trống thu binh, nhưng cha con chủ tướng lại vẫn đứng hai bên hồng tâm.
Thạch Khoát hấp háy cánh mũi, “Cha, hoặc ngài phế ta đi thế là đại ca có thể lập tức kê cao gối mà ngủ hoặc ngài đứng vững lập trường, ít nhất để chúng ta một phen cơ hội. Ký Châu sẽ là địa bàn của Thạch Mẫn như cũ, ta không cần. Ta chỉ cần U Châu. Ta và Thạch Mẫn từng người chiến đấu, tranh giành Trung Nguyên, xem tới tột cùng ai có thể chiếm được giang sơn này.”
Hắn chỉ cầu một cái công bằng.
Thần sắc Thạch Mãnh tối tăm, mãi một lúc lâu sau ông ta mới nói, “Cho ta một cái lý do vì sao ngươi không cần một người vợ tốt như Lục Trường Đình?”
“Thứ nhất ta không phải đại ca, ta không cần dựa vào một nữ nhân để mưu đoạt thiên hạ, cho nên Lục Trường Đình là tốt hay xấu chẳng liên quan gì tới ta. Thứ hai, chuyến này chỉ có Mông Thác đi thì hai nhà Lục và Thạch mới không có hiềm khích và kết làm quan hệ thông gia. Lục Trường Anh làm người thờ ơ nhưng thủ đoạn lại lão luyện, mọi việc đều có giới hạn. Trên đời này hắn chỉ có một đứa em gái cùng huyết mạch, theo cá tính của hắn thì thà xé bỏ hôn ước để thiên hạ phỉ nhổ chứ tuyệt đối không thỏa hiệp chuyện đại sự cả đời của em mình. Thứ ba, thứ ta không cần A Thác lại muốn, nếu A Thác cưới Lục Trường Đình thì từ đây sẽ khăng khăng một mực đi theo ta. Bản lĩnh của hắn cha cũng biết, vậy nữ nhân tính là cái gì? Một tướng mới khó cầu!” Giọng Thạch Khoát bằng phẳng mà công tâm, “Nếu ta không hiếm lạ gì mà A Thác lại coi như trân bảo thì đương nhiên ta sẽ thuận nước đẩy thuyền và thành toàn một giai thoại.”
Thạch Mãnh lập tức nhíu mày, ông ta nhạy bén lọc được chân tướng từ lời của Thạch Khoát. Nói cách khác nếu Mông Thác cầu cưới Lục Trường Đình thì Lục Trường Anh sẽ đồng ý ư?! Không chỉ đồng ý mà thậm chí hắn còn biết trước chuyện này, và luôn ở ngoài quạt gió thêm củi ư!?
Thạch Mãnh lập tức thấy lòng đắng chát, tức giận xông lên.
Mẹ nó!
Đến cuối cùng ông ta mới là người bị tính kế! Bị Lục Trường Anh tính kế! Chuyện hai nhà Tạ và Lục liên hôn bị quấy đục ngầu, lúc này Tạ gia hẳn sẽ tính nợ lên đầu Thạch gia! Mẹ nó!
Suốt ngày đánh ưng, lại bị nhạn mổ! Mông Thác, Lục Trường Anh, Thạch Khoát, ba kẻ này tính kế Thạch gia và Tạ gia từ đầu tới chân! Vừa lúc cả ba kẻ ấy mới là người được lợi trong chuyện này! Mông Thác cưới được một người vợ xuất thân cao quý và có được một tòa thành trì trọng điểm. Lục Trường Anh như ý nguyện mà tiếp tục liên hôn với Tạ gia, còn có thể kiềm chế Ung Châu và để Tạ gia tính sổ lên đầu Thạch gia. Còn con trai ông ta thì ở giữa thuận lợi mọi bề, là kẻ đắc thắng nhất —— Mông Thác đi theo hắn vậy trong tay hắn có cả U Châu và Ung Châu, hắn lại có thể buộc ông ta phải tỏ thái độ, thậm chí trong lúc ấy còn cho Lục Trường Anh một cái thể diện…
Thạch Mãnh dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn về phía Thạch Khoát, đứa con trai này… làm việc sâu xa, quả cảm lại quyết đoán. Thậm chí hắn còn có gan nói một câu “không hiếm lạ việc dựa vào nữ nhân để tranh giành thiên hạ”…
Vì sao hắn lại không phải con trưởng chứ?
Nhiều năm qua lần đầu tiên Thạch Mãnh nảy ra ý nghĩ này.
Con mẹ nó, vì sao hắn không phải con trưởng?!
Roi ngựa lúc trước rơi bên chân Thạch Mãnh, ông ta tiện chân đá nó bay ra xa sau đó nắm chặt tay xoay người đi về.
Thạch Khoát nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng cha mình càng ngày càng xa, khóe miệng nhếch lên cười nhưng lại vì bị thương mà “hừ” một tiếng, máu tươi lại chảy ra.
“Ông không đánh chết lão nhị hả?” Dưới đèn Dữu thị thêu thùa, giọng bình tĩnh hỏi.
Thạch Mãnh hừ lạnh một tiếng.
“Ông quá cố chấp.” Chỉ có Dữu thị mới dám nói như vậy, “Nhiều năm qua ông vẫn không qua được một ải kia. Hiện giờ Lục gia suýt nữa bởi vì Lục Phân mà cửa nát nhà tan lại càng khiến ông nhớ tới chuyện ấy… Hà tất phải thế, đã mười năm rồi còn gì?” Dữu thị ngẩng đầu dùng kim gãi gãi đầu, bộ dạng nhàn nhã.