Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 192: Tiếng Gió (Thượng)



Kim sang dược à, vậy hẳn là vết thương ngoài ra thôi. Trên chiến trường bị thương da thịt là bình thường, chảy chút máu rồi đóng vảy thành sẹo là xong. Nếu thương gân động cốt mới gọi là nàng khóc không ra nước mắt.

“Nếu ngày nào đó không còn phải đánh nhau nữa thì tốt.” Trường Đình cúi đầu buồn bực lẩm bẩm.

“Đúng vậy, nếu ngày nào đó không cần đánh giặc nữa thì quả là tốt.” Mông Thác cười, “Nhưng hôm nay đánh xong Chu Thông Lệnh lại phải đánh Tần Tương Ung, đánh xong ông ta lại tới Phù Kê, đánh xong Phù Kê lại đánh…” Mông Thác cứng lại rồi mới tiếp tục, “Trong sáng ngoài tối, hoặc đường hoàng hoặc gian xảo âm hiểm, bất kể dùng cách nào cũng phải đánh trận này, nếu không thiên hạ khó mà thái bình.”

Trường Đình lại than một tiếng, sau đó nàng cười hỏi, “Đã mời bà mối chưa? Còn có chỗ ở của chúng ta sau này nữa? Chúng ta sẽ ở Ký Châu sao? Phủ đệ của Thạch gia quả nhiên khí phái, Chiêu Hòa Cung đại khái cũng chỉ như thế.” Trường Đình luôn không hỏi Thạch lão nhị và Mông Thác làm thế nào mới lấy được cái nhẫn ban chỉ vốn đang nằm trong tay Thạch Mãnh. Nàng không ngốc, đương nhiên biết trong đó có mưu kế, thậm chí là hành động cướp đoạt. Hai bên hiện tại chính là bằng mặt mà không bằng lòng. Nhưng U Châu không có tin truyền tới, nếu không có tin vậy hẳn là tốt —— ít nhất Thạch Mãnh không khó xử Thạch lão nhị ở mặt ngoài, cái này khiến nàng khá yên tâm.

“Thạch gia đại trạch không ổn, ta vốn muốn xây phủ đệ ở Ung Châu nhưng nơi ấy vẫn chưa bình định, thậm chí trong mấy năm sau hẳn sẽ còn xung đột, không thích hợp an cư lạc nghiệp.

Thế nên chúng ta vẫn sẽ ở Ký Châu, ta đã mua một đình viện, cách phủ của nhị ca hai cái hồ, có núi có nước, là kết cấu bằng gỗ như Giang Nam. Ta đã cho người trồng cây chương, tường cũng đổi màu trắng, là ngói đen tường trắng. Song cửa sổ dán giấy hoa đào, nếu ngài còn thích cái gì thì hiện giờ có thể nói, ta sẽ lập tức cho người đi làm.” Mông Thác hơi rũ mắt, nói cực kỳ nghiêm túc.

Giang Nam… cây chương … ngói đen tường trắng… Đây rõ ràng là phong cách Giang Nam.

Trường Đình cúi đầu nói nhỏ như muỗi, “Ngươi cho người hỏi thăm cấu trúc nhà cũ của Lục gia sao?”

Mông Thác gật đầu nói: “Lúc đi đón Phù Cù ta nhân cơ hội tìm hiểu. Lúc trước ta chỉ muốn xem nơi ngài lớn lên, sau đó ta có phúc cưới được ngài nên sai người âm thầm đi tìm hiểu kỹ hơn. Ta nghe nói trong nhà cũ của Lục gia ở Kiến Khang có một lạch nước nối thẳng với Tần Hoài. Sau núi thả hoa sen trắng và nuôi hạc, đồ sứ đều có lịch sử trăm năm —— ta đã tìm hiểu thì thấy đồ cổ nhất là một cái bình hai tai thời Đông Hán, ngoài ra còn có đồ của tiền triều. Tất cả đều là sứ trăm năm trước nên hơi khó tìm. Có điều cho ta thêm trăm ngày, tới khi thành thân ta nhất định có thể tìm được. Lạch nước cũng đang đào, hạc và chim nhạn cũng đã được tìm, tạm thời đặt bên nhị ca. Ta bảo người đào lạch nước sâu một chút, sau này ngài muốn ngồi thuyền cũng được. Ngài cũng có thể làm hội thơ, thậm chí chúng ta có thể dạy con cháu ở đó học bơi.”

Trường Đình nghe thấy thế thì hốc mắt ướt luôn.

Mông Thác rất muốn nâng cằm nàng lên nhưng ngón tay co duỗi mãi vẫn không dám. Phải nhẫn nhịn —— ông anh vợ kia của hắn cũng không phải ăn chay.

“À, còn bà mối.” Mông Thác lúc này mới nhớ ra câu hỏi của Trường Đình: “Ta nhờ dì làm người mai mối.”

Vợ Thạch Mãnh là Dữu thị làm bà mối vậy chẳng phải sẽ lấy danh nghĩa Thạch gia để đón dâu sao!

Trường Đình ngẩn ra, “Thạch Mãnh cũng đồng ý ư?”

“Đây là chuyện của nhị ca.” Mông Thác giữ giọng trầm ổn, “Ta tin tưởng huynh ấy nói được làm được. Việc duy nhất ta phải làm là giúp huynh ấy đánh được non sông gấm vóc này.”

Thạch Khoát là người có mưu mô lại có thủ đoạn, lấy một việc này ra đổi lấy sự trung thành của Mông Thác, bắt Thạch Mãnh phải thỏa hiệp và nhường nhịn rồi lại đổi được Ung Châu và Nửa Đồng thành. Quả là nước phù sa không chảy ruộng ngoài, hắn còn có được cơ hội tiếp cận với Lục gia.

Trường Đình không tiếp xúc nhiều với Thạch Khoát nhưng cũng chưa từng có ác cảm với người này. Một kẻ thông minh cũng không tính là xấu, cũng đáng để người ta thân cận.

Trường Đình âm thầm phỏng đoán, “Thạch nhị ca chỉ sợ sẽ không cưới được người nào tốt.” Nàng nghĩ nghĩ rồi lại nói, “Cũng không nhất định, còn phải xem Thạch Mãnh nghĩ như thế nào. Hai người đều là con, Thạch Khoát làm như vậy chính là đánh một đòn cảnh tỉnh Thạch Mãnh. Chẳng qua thói quen lâu ngày khó mà xoay chuyển, huống chi Thạch Mẫn còn là đứa con ông ta đã thiên vị mười mấy năm. Ta đoán Thạch nhị ca hẳn sẽ cầu hôn cô nương của Ung Châu Dữu thị.”

Mông Thác nhíu mày, “Vì sao?”

“Giúp ngươi có thể đứng vững gót chân ở Ung Châu,” Trường Đình cười cười, “Ung Châu Dữu thị tuy đã xuống dốc nhưng thuyền mục vẫn còn ba cân đinh. Dữu thị dù sao cũng là sĩ tộc ở Ung Châu, tuy có Phù Kê ở đó nhưng bọn họ vẫn sẽ có chút tiếng nói. Với tình thế ngày hôm nay, bằng thực lực của bản thân thì Thạch nhị ca khó mà cưới được vị cô nương nào hiển hách. Dù có mượn tên tuổi của ta thì ba nhà Tạ, Trần và Thôi cũng sẽ không đáp lại. So với cưới một vị cô nương sĩ tộc không hiểu gốc rễ lại chưa chắc đã mang lại lợi ích gì thì còn không bằng chọn Dữu thị. Như thế vừa lúc có thể kéo dì của ngươi về bên người.”

Kết thân với Dữu thị chính là lựa chọn có lợi nhất với Thạch Khoát.

Mông Thác nghe rất nghiêm túc, đợi nàng nói xong hắn nghĩ nghĩ rồi nói, “Nếu nhị ca muốn mượn nữ nhân để lên ngôi thì sẽ không đưa cái nhẫn ban chỉ kia cho ta.” Mông Thác thoáng chần chờ một lát, cuối cùng vẫn nói ra miệng, “Nhị ca hẳn đã có nữ tử mình ái mộ, hiện đang giữ ở biệt viện.”

Trường Đình không kinh ngạc mà chỉ ngửa đầu cười nói, “Cho nên ta chỉ nói có lẽ.”

Mông Thác hừ hừ, cuối cùng không nhịn được nói, “Kỳ quái thật, nghe ngài nói cái gì ta cũng vui vẻ. Dù là chuyện công, chuyện tư hay chuyện thị phi hay lời oán trách ta đều không cảm thấy phiền, đều cảm thấy ngài nói có đạo lý.”

Sao đột nhiên lại nói tới cái này?!

Mặt Trường Đình đỏ lựng, ngày đó Mông Thác ôm nàng cũng chưa thẹn thùng như bây giờ.

Gió đêm mơn man, tiếng ca du dương.

Trường Đình lập tức an tĩnh lại.

Mông Thác thì nói, “Nhị ca nói có vài lời bây giờ nói và sau khi thành thân mới nói là hai việc khác nhau. Huynh ấy bảo ta phải nói rõ với ngài, cô nương gia đều thích nghe, một trăm lần một ngàn lần vẫn thích nghe. Huynh ấy nói ta phải moi tim móc phổi nhưng bảo ta nói với ngài những lời sến súa kia thì ta… ta thực sự không nói nên lời…”

Trường Đình hé miệng bật cười, vốn nàng định nói gì đó nhưng lại thấy Mông Thác vẫn chưa nói xong nên cũng không cắt ngang.

“Một tháng này ta không làm việc gì nên có thời gian nghĩ nhiều việc, cũng đi qua vài nơi. Kiến Khang hiện tại ta không tới được, nhưng Dự Châu cũng coi như nơi ngài lớn lên, vì thế ta nhàn rỗi đi qua Trù Sơn và Giáng Hà… Non xanh nước biếc ra giai nhân, cổ nhân nói quả là đúng… ừ…” Mông Thác nghẹn đỏ mặt, miệng há ra nhưng lại không biết phải nói tiếp như thế nào.

Trường Đình thì càng cười kinh hơn.

Đây đại khái là chủ ý Thạch Khoát bày ra cho hắn —— lấy những lời này thả con tép bắt con tôm mà thôi!

Phải, Mông Thác ở Bình thành ăn không ngồi rồi gần một tháng, Chân Định đại trưởng công chúa có ý muốn dằn mặt hắn còn Lục Trường Anh cũng muốn trả chút thù riêng nên đều bỏ không quan tâm. Tiểu Tần tướng quân và Tần Đổ có chút quan hệ cá nhân với hắn nhưng vì các vị chủ tử kia nên bọn họ cũng đành tránh xa.

Cho nên trong một tháng này Mông Thác ngoài ý muốn mà trộm được chút nhàn tản, ngày qua cực kỳ vui vẻ.

Trường Đình ngẩng đầu thấy Mông Thác vẫn đang nghĩ phải nói gì thì ôn nhu cười giải vây, “Ngươi đã thấy cái gì thì nói cho ta nghe đi?”

Mông Thác âm thầm thở một hơi, sau đó bắt đầu trôi chảy nói: “… Dự Châu lớn hơn Ký Châu nhiều, tuy không có đường phố ngựa xe náo nhiệt như Ký Châu nhưng non xanh nước biếc lại rất thanh tĩnh. Trù Sơn không cao, Giáng Hà không sâu nhưng phía trên Trù Sơn có miếu cao và cổ thụ, Giáng Hà có cá thành bầy cùng cỏ lau mướt mát, so với Ký Châu cũng là một mùi vị khác…”

Mông Thác không phải người ôn nhu, khi nói những lời này giọng hắn thực trầm nhưng vẫn khiến người ta vô cớ chìm trong gió đêm nhè nhẹ. Trường Đình dựa lưng vào vách tường lẳng lặng nghe, trong phòng vẫn ăn uống linh đình như cũ nhưng nàng lại cảm thấy ngoài này mới ồn ào náo nhiệt hơn.

Đêm đó ánh trăng cực kỳ ôn nhu, góc tường có ve kêu, nay mới tháng tư sao đã có ve nhỉ?

Trường Đình biết mọi người đang đợi nên nhìn nhìn Mông Thác, ánh mắt lấp lánh nói, “Ta nên đi vào rồi. Vô Tự Trai tuy cách khá xa nhưng có qua thì cũng phải có về, trừ phi ta tự trì hoãn, nhưng cũng chẳng thể quá lâu.”

Mông Thác gật đầu, lấy từ trong tay ra một phong thư bằng da trâu. Trường Đình ngơ ngác đón lấy sau đó không hiểu gì mà nhìn về phía hắn.

Mông Thác đột nhiên thấy cô nương trước mặt ngày thường vốn thông minh nay lại ngây ngẩn thì hỏi: “Không phải Đại lang quân bảo ngài tới Vô Tự Trai lấy thư sao?”

Trường Đình liên thanh “à, à” sau đó bỏ thư vào tay áo rồi lùi về hai bước. Nàng suy nghĩ một chút lại xoay người ôm Mông Thác một cái và dán đến bên tai hắn nói nhanh, “Ta chờ ngươi tới cưới ta!”

Nói xong nàng buông tay, guốc gỗ đạp trên phiến đá vang lên tiếng giòn tan.

Trong noãn các mùi rượu Long Tuyền tỏa bốn phía, Lục Trường Anh cười cười mở phong thư ra sau đó lập tức ngẩn người.

Trong thư chỉ có một câu: “Sính lễ —— núi sông vững chãi, quốc thái dân an.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.