Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 200: Đính Thân (Trung)



Trường Đình vừa quay đầu đã thấy Ngọc Nương cũng đã dậy… Vừa nhìn đồng hồ thì thấy đã qua giờ Thìn!

Nàng vội vàng xoay người rời giường, gọi San Hô và Bích Ngọc vào súc miệng, thay quần áo, lại thoa một tầng phấn rồi đi ra cửa. Sắp đến cạnh cửa nàng nghĩ nghĩ rồi lại quay về nhìn gương đồng khắc hoa, nhẹ kéo mở hộp gỗ nhỏ, mím môi nhẹ nhấp son rồi nhìn gương: môi hồng hồng, khuôn mặt cũng hồng hồng, nàng cúi đầu hé miệng cười.

Bộ dáng nàng đẹp đẽ Mông Thác đều chưa nhìn thấy. Mỗi lần hắn thấy không phải nàng đang giết người thì lại có người đang giết nàng, nếu không nàng sẽ khóc nước mắt nước mũi giàn giụa… Hắn quả thực chưa từng nhìn thấy nàng mặc quần áo đẹp, trang dung lộng lẫy…

Lòng bàn tay nàng nhẹ vuốt ve môi và nhìn mấy chậu hoa mẫu đơn bày ở đầu hành lang, từng đóa hoa to như cái chén, đỏ rực rỡ, hoặc xanh biếc, từ màu nhạt tới đậm.

Lòng bàn tay nàng chỉ chốc lát đã đỏ thắm, Trường Đình cười hỏi San Hô, “Nhìn có đỏ quá hay không?”

San Hô thẳng thắn vội lắc đầu khen, “Đẹp! Đỏ là đẹp, khí sắc tốt!”

Người cũng cảm thấy đẹp còn có Mông Thác đang ngồi nghiêm chỉnh bên trái Chân Định đại trưởng công chúa.

Bữa ăn sáng được bày ở nhà thủy tạ, lúc Trường Đình tới thì Mông Thác và Lục Trường Anh vốn quỳ ở từ đường đã tới. Trường Ninh và Ngọc Nương cũng ngồi ngay ngắn tại chỗ. Lúc trước các phu nhân ở thành Kiến Khang đều thích tổ chức tề tựu ăn sáng, bày ở bên bờ hồ. Người ta lấy bột nếp cùng thịt hun khói bọc trong lá trúc rồi lại bao lá sen đặt xuống mặt nước. Thị nữ sẽ xắn tay áo lộ cổ tay trắng nõn rồi té nước, gợn nước sẽ đưa lá sen tới trước mặt khách.

Đồ này ăn không đủ no, chẳng qua làm bộ làm tịch và thưởng thức ý cảnh.

Trường Đình lại cảm thấy đây đâu phải là ăn, rõ ràng là so. Bọn họ toàn muốn so hồ nhà ai rộng, thị nữ nhà ai đẹp, đình viện nhà ai tinh xảo hoặc bét nhất cũng so bột nếp và thịt nhà ai ăn ngon… Nàng vén mành, cách bình phong nghe câu chuyện bên trong, là Chân Định đại trưởng công chúa đang dạy dỗ người.

“… Ngươi muốn lên tường thành đứng, được, ngươi cứ lên. Ngươi có thấy bà ngăn cản không? Nam nhi đại trượng phu phải kiến công lập nghiệp đương nhiên cần lấy mệnh ra đổi, ai chịu xông pha thì kẻ đó thắng. Cái này bà hiểu, nhưng A Kiều là một cô nương gia, nếu bị người có tâm truyền ra ngoài thì thanh danh ảnh hưởng không nói, chỉ sợ nhà chồng ngại…”

Mông Thác tận dụng mọi cơ hội, nhanh chóng nịnh nọt, “Đại trưởng công chúa, tiểu sinh không chê.”

“Vốn không nên ngại, A Kiều có tính tình thế nào ngươi đều hiểu.” Chân Định đại trưởng công chúa mềm giọng, sau đó lại xoay qua dạy dỗ Lục Trường Anh, “Nam nhân ở trong thời loạn thế này cùng lắm thì nhận một chữ chết. Nhưng kết cục của nữ nhân lại thảm hơn chết rất nhiều! A Kiều lên tường thành gặp tướng sĩ làm gì?! Nam nhân mới phải chống gia đình, lúc cha ngươi còn sống sẽ không bắt ta và em gái ngươi đấu tranh anh dũng đúng không?!”

Mông Thác lập tức tỏ thái độ, “Sau này quyết định không để nữ quyến phải đấu tranh anh dũng!”

“Binh mã của Phù Kê đánh tới ngoài Dự Châu, nhưng người ta thường nói quân tử không đặt bản thân ở nơi nguy hiểm. Ngươi đi tới ngoài thành nếu không cẩn thận để Phù Kê công phá cửa thành thì ngươi phải làm sao bây giờ? Nếu ngươi theo cha ngươi rời đi để lại toàn cô nhi quả phụ như chúng ta thì làm sao giờ? Ngươi cũng đừng quên mình đã đính hôn và có hai đứa em gái chưa gả đó!” Chân Định đại trưởng công chúa lại dạy dỗ Lục Trường Anh, “Mọi việc đều phải suy nghĩ nhiều! Một lòng một dạ đều dùng để đối phó với ta làm gì, làm việc không thể xúc động!”

“Mọi việc phải nghĩ nhiều, quyết không thể xúc động, nếu không nữ tử quả thực khó mà sống tốt được!” Mông Thác lập tức tổng kết một câu này và tỏ lòng trung thành.

Cách bình phong Trường Đình nhìn qua khe hở thấy Chân Định đại trưởng công chúa nhấp một ngụm trà xanh rồi thở dài một tiếng, “Cô nương của Lục gia đều được nâng niu như ngọc quý, thứ nặng nhất phải cầm là bát ăn cơm, nước lạnh nhất phải uống là trà để nửa canh giờ. Bọn họ không phải lo đại sự, cá tính mềm mại. Nhưng A Kiều không giống thế, con bé chịu khổ chịu nạn nhiều hơn mấy vị Lục gia cô nương trước đây cộng vào. Tuổi nhỏ đã mất mẹ, lớn hơn chút là mất cha, khổ gì cũng đã trải qua, ngươi mà có đau lòng em gái mình thì đừng để nó trộn lẫn những việc tranh quyền đoạt lợi xấu xa của đám nam nhân.”

Trường Đình chỉ thấy trong lòng đau xót, không biết nên nói cái gì cho phải. Rõ ràng Chân Định đại trưởng công chúa đang mượn Lục Trường Anh để răn dạy Mông Thác.

Lục Trường Anh yên lặng mà thừa nhận lửa giận của bà, trong lòng cảm thấy mình cực kỳ vô tội. Dựa vào cái gì mà mỗi lần đều là hắn làm bia ngắm vậy…

Lục Trường Anh thầm méo miệu tủi thân cực kỳ.

Mông Thác đương nhiên cũng đã hiểu, vì thế hắn trầm giọng nói, “Vâng, chỉ cần A Kiều muốn thì nàng làm gì cũng được. Nếu nàng không muốn thì tiểu sinh sẽ bảo hộ nàng chu toàn. Phù Kê tuyệt không thể giữ, chỉ cần nhìn hành động của hắn lần này là đủ biết hắn chính là tiểu nhân, tính toán chi li, chỉ có thể dựng nghiệp nhỏ chứ khó thành nghiệp lớn.”

“Không chỉ Phù Kê.” Chân Định cũng trầm giọng nói, “Còn có dượng của ngươi nữa. Nếu Lục gia và Thạch gia đàm phán thất bại thì phải làm thế nào? Nếu Trường Anh và Thạch Mãnh giằng co không ai nhường ai thì làm sao bây giờ? Nếu Thạch Mãnh hy vọng đào được lợi ích lớn hơn từ Lục gia thông qua A Kiều thì phải làm sao? Thạch Mãnh cưới vợ xuất thân sĩ tộc, Thạch gia cũng mượn quan hệ thông gia với Dữu thị mới có thể đứng vững. Thạch gia coi trọng gia thế của nữ quyến, nếu bọn họ không đào được cái gì từ A Kiều mà ngươi lại có con đường phải đi thì ngươi định làm thế nào?”

Mấy vấn đề này Mông Thác phải đáp sao đây? Không thể bắt hắn ở đây mà thề chứ?

Trường Đình ho nhẹ một tiếng rồi vòng qua bình phong đi tới. Nàng cười hỏi han Chân Định đại trưởng công chúa, “… Hôm qua cháu trở về hơi muộn, lúc ấy có Hoàng Ẩu đón người. Vốn cháu định tới vấn an bà nhưng Hoàng Ẩu lại nói bà đã ngủ.” Nàng cười khanh khách đi tới ngồi cạnh Ngọc Nương và tiếp tục, “Ai biết sáng sớm nay cháu lại ngủ quên mất!”

Chân Định cười chỉ chỉ Lục Trường Anh nói, “Nó là nhanh nhất, từ từ đường lại đây thực gần, thậm chí nó còn kịp ăn một chén bột củ sen hoa quế rồi. Đây nào có phải tới thỉnh an, rõ ràng là tới xin cơm!”

Vì sao muốn khuấy động không khí lại lấy hắn ra làm bia ngắm nữa vậy… Lục Trường Anh lại thầm méo miệng và càng tủi thân hơn.

Trường Đình vừa tới thì chủ đề kia tự nhiên bị ngắt quãng, Chân Định gọi người bưng đồ ăn lên. Bọn họ tuân thủ quy củ lúc ăn lúc ngủ không nói chuyện, một bữa ăn sáng này coi như cũng tận hứng. Sau khi chén bát được thu dọn Bạch tổng quản khom người đưa một tấm thiệp lên. Chân Định đại trưởng công chúa đọc nhanh như gió sau đó cười nói, “Đúng là khéo, sáng sớm ngày mai Dữu quận quân sẽ tới Dự Châu. Mông Thác, nếu ngươi không vội về Ung Châu thì ở lại chỗ này đi.”

Trường Đình lập tức nắm chặt lòng bàn tay. Nói thật, nàng thực sự có chút sợ hãi Chân Định và Dữu thị tranh chấp.

Cũng có những người đã đi tới bước này mà việc hôn nhân còn thất bại đó.

Nàng nhìn về phía Mông Thác, chỉ thấy hắn kính cẩn đáp lời, “Ung Châu có nhị ca thân chinh trấn thủ, tiểu sinh có về hay không cũng không quan trọng. Dì tới Dự Châu thì tiểu sinh đương nhiên phải chờ ở đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.