Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 207: Ăn Nói Khéo Léo



Thạch gia Nhị lang quân Thạch Khoát phong nhã, tướng mạo cũng thanh tuấn, nếu muốn hai vợ chồng hài hòa thì cưới Thôi gia cô nương cho hắn là xứng đôi nhất.

Nhưng ai cũng biết Thôi gia cô nương được chuẩn bị cho Thạch lão đại Thạch Mẫn. Đây mới là ý của Thạch Mãnh, một đứa con dâu “Tri thư đạt lý”, “Xuất thân hào môn”, “Đoan trang tĩnh khí” hẳn sẽ có thể cải thiện địa vị của Thạch gia.

Chân Định đại trưởng công chúa vừa hỏi một câu này chính là muốn chỉnh Dữu thị, ám chỉ Thạch gia mưu lợi trèo cao. Nếu quan hệ thông gia này đã không thể đổi thì bà ta cũng có thể tùy tiện nói chút lời trong lòng đúng không?!

Đây đại khái là cách Chân Định đại trưởng công chúa phát tiết những khó chịu trong lòng.

Dữu thị chỉ cười lắc đầu, “Dữu Tam cô nương gả cho con thứ, Thôi gia có đồng ý việc hôn nhân này hay không còn chưa biết.” Dữu thị mặt mày vui vẻ, miệng cười, tay áo vén lên giúp Chân Định châm trà, “Thôi đại gia có ba đứa cháu gái ruột, đại cô nương tên là A Tễ, nhị cô nương là A Vụ, tam cô nương còn nhỏ nên không tính làm gì. A Tễ cô nương là đích trưởng nữ, sớm đã đính hôn với Tạ Nhị lang quân, Thạch gia cũng không dám mơ tưởng. Tính ra chỉ có A Vụ cô nương tuổi tác, tướng mạo đều thích hợp. Bình thành Lục thị và Thôi gia luôn có qua lại và giao tình, đại trưởng công chúa có lẽ biết A Vụ cô nương đã hứa gả cho người nào hay chưa đúng không?”

Biết rõ còn cố hỏi.

A Vụ đương nhiên chưa hứa gả cho ai, Dữu thị nhất định biết điều này —— đến khuê danh của các vị cô nương bà ta còn biết được thì sao còn không biết A Vụ đã hứa gả hay chưa?

Chân Định đại trưởng công chúa mỉm cười sau đó vừa như trào phúng vừa như bội phục nói, “Quận quân đều đã tới Thôi gia bái kiến lại không biết nhị cô nương đã hứa gả cho người hay chưa? Lão thân không ra khỏi cửa nhà đã lâu, lại sớm đã dời lên phía bắc tới Dự Châu này, qua lại với Thanh Hà Thôi thị cũng không nhiều như trước.” Nói đến đây bà ta lại chọc một nhát, “A Vụ là một vị cô nương tốt, trời sinh dịu dàng, phẩm tính đoan chính, xuất thân Thôi gia đại phòng, mẹ đẻ xuất thân Tấn Khang, từ nhỏ được dạy dỗ cực nghiêm… Lão thân vẫn còn nhớ rõ đã từng gặp Thạch Đại lang quân, hình như là một người trẻ tuổi sáng sủa, tính tình lại trống đánh xuôi, kèn thổi ngược với A Vụ… Có điều ta nhớ rõ Thạch Nhị lang quân lại yêu thích chút việc phong nhã…”

Bà ta nhướng mày cười cười, “Ta không nói cái gì khác, chỉ nói chấp nhất của Thạch đại nhân khi một lòng vì con cả mà bôn ba thì hẳn Đại lang quân cũng nên liều mạng mà kiến công lập nghiệp. May mà A Kiều nhà chúng ta hứa gả cho Mông Thác, nếu trộn lẫn vào hai vị lang quân này thì sợ là tình cảnh sẽ càng gian nan hơn.”

Ý bà ta là Thạch Mẫn sợ là không trèo nổi đâu! Thạch lão nhị mà nỗ lực thì may ra còn được! Hơn nữa, chuyện ngươi muốn tìm vợ cho con trai mình, dù có là Cửu Thiên Huyền Nữ thì cũng chẳng liên quan gì tới cháu gái bà ta và cháu rể tương lai!

Dữu thị cười nói, “Đại trưởng công chúa muốn nói cái gì lòng thiếp đều hiểu rõ.” Nàng ta thẳng người, thần sắc nghiêm trang, lời nói thẳng thắn, “Đã nói tới đây thì thiếp cũng chẳng che giấu làm gì —— rốt cuộc muốn thành người một nhà với ngài thì cũng nên nói rõ mọi chuyện.”

Những lời trước đó chính là mào đầu, mọi người đều đang đợi những lời sau đó.

Trường Đình vẫn luôn tán thưởng Dữu thị nói chuyện có kỹ xảo, lúc trước có thể vừa gặp mặt đã dỗ cho Phù thị lâng lâng không biết trời trăng. Nàng ta cũng có thể dùng lời lẽ khiến Thạch Mãnh nghẹn nửa ngày không mở miệng được. Dữu thị tạm thời không tính là lưỡi không xương nhưng cũng có thể nói là cực kỳ khéo léo.

Dữu thị nói tiếp, “Ngài và thiên hạ đều cho rằng Thứ sử thiên vị lão đại, che chở con cả dưới cánh chim của mình và đẩy con thứ ra ngoài kiến công lập nghiệp. Ông ấy còn tìm cho con cả một gia đình thông gia đứng đầu, tìm một nhà râu ria cho con thứ. Dữu gia là nhà mẹ đẻ của thiếp nhưng có đôi khi thiếp cũng coi thường mấy trò xiếc của Dữu gia huống chi người ngoài.” Dữu thị rướn người về phía trước và nói tiếp, “Hành động nào của ông ấy cũng không công bằng, luôn giúp con cả và ngáng chân con thứ, thiếp là mẹ cũng không thể nói một câu chúng ta đối xử với hai đứa con trai giống nhau thì cũng không trách người khác cho rằng Thứ sử bất công.”

Chân Định vẫn cười cười nghe nàng ta nói tiếp.

“Nhưng thiếp và Thứ sử lại biết rõ đây không phải thiên vị. Theo lời ngài lão đại tính tình sáng sủa, không quen mưu mô, còn lão nhị lại thông minh hơn nhiều, cho nên chúng ta mới đặt con cả bên cạnh mình và để lão nhị ra ngoài tranh đấu giành thiên hạ. Dữu gia dù gia giáo đi xuống, thanh danh cũng không còn bằng trước kia nhưng tính tình lão nhị cương nghị, độc lập tự đứng thẳng. Còn lão đại cần một người vợ gia thế hiển hách giúp hắn chống đỡ…” Dữu thị trầm giọng, “Năm ngón tay còn có ngón dài ngón ngắn, hai đứa con trai khác nhau, đứa yếu chúng ta kéo một tay, đứa mạnh thì để mặc hắn tự do. Làm mẹ tốt xấu chỉ muốn con cái được ngang hàng, không ai ngáng chân ai là tốt rồi.”

Lục Phân và Lục Xước…

Một ngón ngắn một ngón dài…

Mọi chú ý của Lục gia đều tập trung trên người Lục Xước, chẳng ai nguyện ý kéo Lục Phân một tay vì thế hắn mới…

Chân Định đại trưởng công chúa chậm rãi cong lưng, lời Dữu thị nói thật sự có đạo lý. Bà ta nhìn nàng kia, thật lâu không nói gì. Kinh nghiệm sống cho bà khả năng đọc ra vài phần thật giả nhưng bà tin tưởng Dữu thị nói đều là thật, bởi vì mọi người mẹ đều như thế. Dù là con trưởng hay con thứ đều là cục thịt mang 10 tháng, có ai không thương. Ánh mắt Chân Định nhìn về phía Dữu thị lúc này ấm hơn một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.