Ngọn đèn vừa nảy lên thì ánh sáng trên miếng thanh ngọc mà Lục Trường Anh dùng thủ đoạn lấy được cũng xoay chuyển.
Sắc mặt Tạ Chi Dung đỏ ửng, nàng ta dựa vào lòng chồng mình, trong lòng và mũi đều là mùi rượu Long Tuyền tốt nhất. Nàng ta chỉ thấy choáng váng, thầm cảm thấy như được rót mật, đây cũng là lần đầu của hắn ư?Lúc gả tới mẹ nàng ta và bà đã gõ một tiếng chuông cảnh báo: nam nhi của Lục gia phong lưu. Tuy cha chồng và ông nội nhà chồng của nàng ta coi trọng cô mẫu và Chân Định đại trưởng công chúa nhưng bên người vẫn đủ thông phòng, phố hoa cũng vẫn đi đều. Đó không tính là người, mà là đồ chơi thôi.
Lúc sau nàng ta lại nghe được thêu dệt về nha hoàn kia.
Chuyện xưa về lang quân phong lưu và nha hoàn xinh đẹp còn thiếu ư? Huống chi nha hoàn này còn là kẻ cứu mạng hắn, cùng hắn lưu lạc thiên nhai thế nên đương nhiên là người sống sờ sờ chứ không phải đồ chơi. Có lẽ đợi nàng gả qua Lục Trường Anh sẽ đón nha hoàn kia trở về —— đây cũng là kỹ xảo quen thuộc của sĩ tộc, nói dễ nghe là cho chủ mẫu chút mặt mũi.
Nhưng… Lục Trường Anh nói đây là lần đầu của hắn…
Bùm bùm, trong lòng giống như có cái gì đó tràn ra.
Tạ Chi Dung thẹn thùng ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn hắn. Nhìn một lát nàng ta lại chợt như bị thứ gì đó hấp dẫn nên nghiêng mắt đi, cả người dịch vào phía trong. Ai biết nàng ta còn chưa kịp động đậy thì Lục Trường Anh đã ôm lấy.
Màn giường vừa động đã ào ào đỏ xuống, đám nha hoàn ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh thì liếc nhìn nhau. Bọn họ lại nhìn chậu nước ấm đang bưng trên tay và ngẩng đầu nhìn ánh nến trong phòng đã tắt rồi nghĩ: được, nước này đúng là nóng mà.
Đôi vợ chồng trẻ ở trong phòng thì thở hổn hển, trong màn trướng đỏ thẫm, vành tai mái tóc chạm khẽ. Lục Trường Anh cởi sạch bách nên Tạ Chi Dung không dám nhìn, chỉ dịch dần vào trong. Dịch đến góc tường nàng ta đành dừng, bị buộc không thể không ngẩng đầu nhìn ngực và bụng người trước mặt lộ ra. Nơi ấy cùng cánh tay hắn có mười mấy vết sẹo. Tạ Chi Dung hé miệng, khuôn mặt nóng rực nhưng vẫn nhẹ nhàng nỉ non, “… Trên người của chàng…”
Nàng ta vừa nói vừa thử duỗi tay muốn chạm vào những vết sẹo vẫn còn mới kia nhưng cuối cùng vẫn không dám chạm vào người hắn.
Lục Trường Anh đâu có chịu bỏ qua vận may của mình. Hắn duỗi tay cầm lấy tay Tạ Chi Dung lại dẫn nàng sờ lên vết sẹo ở ngực mình sau đó nhìn nàng ta và nhẹ giọng nói, “Đường lớn bị chặn, lưu dân muốn cướp lương thực nên suýt đã lấy mạng ta.” Sau đó hắn lại chậm rãi dời tay xuống bụng. “Đây là do chủy thủ, có lẽ là người của Chu Thông Lệnh, có lẽ là người của Tần Tương Ung, cũng có thể là người của Lục Phân phái tới. Nhân lúc ban đêm hắn tập kích, một vết sẹo này của ta đổi mệnh của hắn.”
Lục Trường Anh nhìn Tạ Chi Dung, tay di xuống chút nữa, từng tấc chậm rãi di chuyển. Mặt, lòng bàn tay, đầu ngón tay của nàng ta đổ mồ hôi, đến nửa đường thì hắn dừng lại, nhìn bộ dạng quẫn bách của vợ mình và cười ha hả. Hắn duỗi tay ôm nàng ta vào lòng, dán lên tai mà nói, “Ta đã từng chết nên ta biết sống không dễ dàng, cha mẹ sẽ sớm chết trước chúng ta, con cái sẽ chết muộn hơn. Chỉ có chúng ta là vợ chồng mới cùng sinh cùng tử. Sau này ta tin tưởng nàng, còn nàng cũng tin tưởng ta, Lục Trường Anh còn một ngày thì Tạ Chi Dung cũng thế.”
Giọng hắn cực kỳ ôn nhu, Tạ Chi Dung cảnh giác báo cho bản thân không được rơi vào ôn nhu này nhưng lại chỉ có thể bất lực thấy lý trí của mình ngày một thu nhỏ lại.
Cảm xúc trên tay cực tốt, Tạ Chi Dung co tay lại, đang muốn rụt về nhưng trong chớp mắt lại bị Lục Trường Anh hôn đến nghiêng trời lệch đất. Cả người hắn nhẹ áp lên người nàng, miệng lưỡi tấn công ào ạt. Mùi rượu Long Tuyền, mùi của nam nhân cùng với hơi thở ngắn ngửi dồn dập không hề kiêng nể bày ra trước mặt nàng trong đêm tân hôn.
Tạ Chi Dung không nhịn được túm chặt lấy tay Lục Trường Anh, đầu ngón tay chạm vào da thịt trơn trượt. Nàng ta ngửa đầu khiến nụ hôn của Lục Trường Anh cũng rơi trên cổ ngứa ngáy. Trong lòng như trống không, cả người nàng ta theo bản năng cuộn về phía sau cứng đờ. Đầu vai vừa động thì áo mỏng cũng rơi xuống, vai ngọc nửa lộ. Một bên giường có ánh trăng chiếu vào, đầu vai và xương quai xanh lập tức lộ ra kiều diễm.
Tay Lục Trường Anh trượt xuống dưới, Tạ Chi Dung cắn môi ưm một tiếng, cuối cùng vẫn ngửa đầu mở mắt, dùng đôi mắt mê mang nhìn hắn, “… Lục Trường Anh…”
“Đoan Nhai, đó lên tự của ta.” Lục Trường Anh ngửa đầu nói, “Về sau gọi ta bằng tên tự.”
Trời đất chỉ còn lại màu hồng, từ cổ tới nay thời gian như vô biên vô hạn, không có cuối ….
Tạ Chi Dung cắn cắn môi, nhẹ giọng gọi, “Đoan Nhai…” Bởi vì về sau có thời gian vô biên vô hạn, chúng ta đều phải trải qua bên nhau nên…
“Đa tạ chàng.” Tạ Chi Dung chỉ thấy lực kiềm chế phía sau lưng buông lỏng, cả người lập tức ngã trên giường. Lục Trường Anh nhẹ giọng cười nhạt, tay vẫn tiếp tục không ngừng, không cần thầy dạy cũng biết bước tiếp theo.
Nếu quá khứ của chàng ta không cách nào tham dự vậy sau này chúng ta cần phải sống thật tốt. Bất kể sóng to gió lớn thế nào, chúng ta đều phải kiên định đối mặt, dù sao… Tạ Chi Dung chỉ thấy đau đớn, nàng cố nén tiếng thét đã vọt lên họng, ánh mắt nhìn mồ hôi theo gò má chảy xuống ngực Lục Trường Anh. Rốt cuộc chúng ta đều lên một con thuyền, nếu thuyền lật thì chẳng ai sống được.
Khế ước là hai bên có thể không có tình cảm, nhưng nhất định phải có trách nhiệm.
Hôn nhân cũng thế.
Một cuộc hôn nhân mà cả hai đều có trách nhiệm thì dù có tệ cũng không thể quá tệ.
Tạ Chi Dung nhắm mắt, may mắn, còn may Lục Trường Anh là một nam nhân có đảm đương.
Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, Lục Trường Anh trải qua thời khắc hoan hảo đầu tiên trong đời mình thì thỏa mãn cực kỳ. Trong lúc ấy Trường Đình cũng ngủ cực tốt, đương nhiên nửa đêm đầu tiên nàng có chút trằn trọc, chọc tỉnh Ngọc Nương cùng mình nâng chén ngắm trăng một hồi mới mơ màng theo men rượu mà thiếp đi.
Chiếu theo quy củ, ngày thứ hai sau tân hôn là ngày tế tổ nhận thân. Theo tập tục xưa việc nhận thân và quà cưới hơn phân nửa được làm trước khi ăn cơm. Ngày kế, Lục Trường Anh và Tạ Chi Dung thức dậy rất sớm tới từ đường dâng hương, lại đến Vinh Hi viện thỉnh an Chân Định đại trưởng công chúa và cùng bà ăn sáng. Chân Định cực kỳ vừa lòng với đứa cháu dâu này nên thưởng một đôi vòng tay bằng phỉ thúy cộng thêm một đôi trâm bằng vàng khảm phỉ thúy hình mẫu đơn. Đây cũng là đồ áp đáy hòm của bà ta, là đồ niên đại lâu, bà ta lôi kéo Tạ Chi Dung cười nói, “… Lúc trước cô mẫu của ngươi cũng mang dáng vẻ này tới thỉnh an ta. Hiện giờ đổi thành ngươi, Tạ gia thật sự tốt, giáo dưỡng ra các cô nương ai cũng tốt…”
Nói đến Tạ Văn Tích bà ta khó tránh khỏi thương cảm. Nếu lúc trước bà ta đối xử với con dâu tốt hơn một chút thì tốt rồi…
Trường Đình đẩy đẩy tiểu A Ninh, con bé vẫn còn đang nhai bánh hạt dẻ nhưng lập tức gào lên, “Bà thật bất công! A Ninh tìm ngài muốn xin đôi vòng tay kia đã lâu mà ngài không cho, thế mà nay lại cho tẩu tử!”
Chân Định “Sách” một tiếng, “Con nhóc kia! Vòng này to đến độ ngươi đeo làm vòng cổ cũng được! Ngươi nhìn tay ngươi xem!”
Lục Trường Anh phì cười. Trường Đình cũng cười theo, A Ninh thì ngồi xuống bên người chị gái với bộ dạng mãn nguyện, sứ mệnh chọc cười đã hoàn thành xuất sắc. Con nhóc lúc này có thể thoải mái ăn bánh hạt dẻ.
Tạ Chi Dung hé miệng rũ mắt cười nhưng không nói chuyện. Nàng ta cung kính sắp chén bát, cho Lục Trường Anh, Chân Định, Trường Đình, Trường Ninh, Ngọc Nương và bản thân mình, tổng cộng 6 bộ. Nhưng trên mặt bàn lại có tám đôi đũa tám cái bát, à, Trường Hưng tiểu thúc của nhị phòng là do Chân Định đại trưởng công chúa nuôi dạy. Nhưng cũng chỉ có bảy người…
Tạ Chi Dung đang nghĩ ngợi lại nghe Chân Định nhẹ giọng mở miệng: “Đã là gả vào đây vậy cũng là người một nhà chúng ta, người một nhà thì không nói hai lời. Ngươi là con dâu Lục gia, mọi việc ngươi cần phải biết, cũng phải nắm rõ.” Chân Định đại trưởng công chúa nói tới đây thì rất nghiêm túc, sắc mặt Tạ Chi Dung theo đó cũng nghiêm trang lên, lại thấy bà ta giơ tay lên chỉ về phía màn trúc đang vén cao. Không bao lâu sau có hai vị lang quân một trước một sau tiến vào, người đầu tiên bộ dạng 7,8 tuổi, mặc áo tơ tằm, trông cực kỳ vui mừng, mặt mày có bộ dạng của người nhà họ Lục. Đây chắc là Trường Hưng của nhị phòng, còn người đi sau…
Tạ Chi Dung nhíu mày nhìn sau đó lập tức kinh hãi!
Đây rõ ràng là ấu đế Phù Cù đã chết hai năm trước cơ mà!
Đứa nhỏ này lại cao hơn, mặt mày cũng nảy nở, nhưng nàng từ nhỏ ra vào cung đình nên đã chứng kiến hắn ba tuổi đăng cơ, ngồi trên ngôi vị hoàng đế làm con rối mấy năm! Hiện giờ tiểu lang quân 7,8 tuổi trước mắt này tuy nhìn qua gầy yếu nhưng vẫn không ngăn được khí độ trên người hắn!
Phù Cù… còn sống!
Sống ở Dự Châu các thành Kiến Khang cả ngàn dặm, ở trong Quang Đức Đường này!
Nói cách khác Phù Cù chết… không, Ai Đế chết… đại khái là kế hoạch của Lục gia. Như vậy bọn họ có thể vặn ngã Tần Tương Ung, nâng Phù Kê dậy, lại thuận tiện giúp Thạch gia bắt được Ung Châu, để bốn châu vùng Đông Bắc này liền thành một cục diện…
Tạ Chi Dung nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Lục Trường Anh, trong lòng có chút trào dâng. Thế cục của Đại Tấn lúc này đảo lộn, biến ảo vô thường. Hắn giống như chẳng làm gì nhưng lại tinh tường tất thảy, nơi nào cũng có bóng dáng của hắn…
Hai tiểu lang quân một người tao nhã, một người ngây thơ, sau khi vấn an trưởng bối thì ngồi xuống ghế. Tạ Chi Dung hơi rũ mắt, nhẹ nhàng nở nụ cười đưa chén đũa tới cho bọn họ rồi nói, “Vị tiểu lang quân này lớn lên giống người của Lục gia, nhưng nhìn kỹ lại thấy có vài phần giống bà.”
Chân Định đại trưởng công chúa cũng cười, đầu tiên là cười nhạt sau đó khóe miệng kéo cao hơn, rất là vui mừng, “Làm gì có giống người của Lục gia, rõ ràng là giống ta —— đây là cháu nhà mẹ đẻ của ta, trong nhà gặp khó khăn nên ta mới đón hắn về nuôi. Chị dâu như mẹ, sau này hai đứa nhỏ này và A Ninh đều là do các ngươi trông chừng.”
Tạ Chi Dung vội nói, “Bà chớ nên nói lời này, cả nhà đều dựa vào ngài cả!”
Chân Định cười cười và thò người qua vỗ vỗ mu bàn tay nàng ta, trong lòng lại có cảm giác vui mừng như điên vì đột nhiên thấy bánh có nhân đập trúng đầu. Lúc trước Mông Thác không biết nặng nhẹ, tính kế cưới được vợ khiến cả thiên hạ đều biết. Vì thể diện Lục gia đành phải lựa chọn hỏi Tạ Chi Dung làm vợ, nhưng bà vốn không đoán được tâm tư của đứa cháu đích tôn. Trường Anh liệu có cam tâm tình nguyện, hay chỉ muốn thành toàn cho em gái? Hắn luôn không nói rõ khiến bà cũng có chút lo sợ bất an.