Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 237: Chuyện Xưa



Dùng một chữ “càng” này không phải đánh vào mặt Dữu thị sao?!

Trường Đình ngước mắt nhìn Dữu thị lại thấy mặt mũi bà ta vẫn như cũ, lại còn mỉm cười nói với vị phu nhân kia, “Còn không phải thế à! Nhưng quý giá chút cũng tốt, ta cần mấy kẻ thô lỗ làm gì? Nhà chúng ta cần con dâu phải xuống ruộng cấy mạ hay thêu hoa đổi sinh hoạt phí à? Ngài nói cái gì mà không thể đánh không thể mắng, ta nghe thấy là không đồng ý rồi. Mẹ chồng nhà ngài cũng đã đánh hay mắng ngài chưa, đều là nâng trong lòng bàn tay, sao đến lượt tiểu bối lại biến thành bà mẹ độc ác chứ!”

Dữu thị vừa nói xong thì đám nữ quyến lập tức cười ha ha.

Trường Đình cũng cười, trong lòng nhớ tới đêm xuất giá Chân Định đại trưởng công chúa đã nói với mình, “Dữu thị là một người hào phóng, lại khôn khéo, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, quả là nhân vật xuất chúng. Ngươi và Dữu thị không có bất kỳ xung đột lợi ích nào, ít nhất là không có quan hệ gì cần nói tới sống chết. Vậy cứ theo nàng ta đi, nếu nàng ta thực sự thông minh thì sẽ không để ngươi phải xông pha phía trước. Dù sao thì trong mắt người ngoài các ngươi chính là người một nhà.”

Trường Đình hiểu và làm theo, quả nhiên trong bữa tiệc Dữu thị đã giúp nàng chắn rất nhiều việc vặt vãnh —— nữ quyến nhà võ tướng đều có thể uống rượu, bọn họ kính hết chén này tới chén kia. Tửu lượng của Trường Đình không tốt, uống ba chén đã hơi say, uống năm chén là nằm gục luôn. Rượu lúc sau đều là Dữu thị lên tiếng chặn giúp, bà ta lại gắp cho nàng mấy viên thức ăn và cười thì thầm, “… cái này giải rượu, ngươi ăn một chút, nếu đổ ở đây thì sẽ bị chê cười đó.”

Trường Đình cười và kính cẩn nghe theo. Nàng ăn hai viên vào thì đầu không mê mang nữa, trí nhớ cũng nhanh chóng hồi phục. Thạch gia nhiều người, dòng chính và chi thứ đông đảo, con vợ cả con vợ lẽ, con dâu thêm lên cũng tới ba mươi mấy người. Ngoài ra còn có nữ quyến của đám quan lại Ký Châu và nhà hương thân vụn vặt linh tinh nữa là đến cả trăm người. Dữu thị đứng bên người nàng, thấy người nào thì lên tiếng giới thiệu. Trường Đình chỉ thấy Bạch Xuân nhớ đến gân xanh trên trán gồ lên, còn Mãn Tú thì tiêu sái cầm quyển sách đối chiếu thực đơn. Nàng bất giác cảm thán người thông minh bên cạnh mình hình như hơi thiếu…

Chống đỡ được tới chiều tiễn khách về là Trường Đình lập tức nhẹ nhàng thở ra một hơi. Cả người nàng như tan ra mà trở về chính viện. Vừa đẩy cửa đã thấy Mông Thác đã sớm về phòng và đang ngồi đối diện với Trương Lê dưới cây tử đằng. Nói hai người này uống rượu đối ẩm cũng không đúng, mà nói là nói chuyện với nhau thì cũng không hẳn. Thần sắc hai người đều thoải mái, trên mặt Trương Lê còn ửng hồng.

Cửa “Kẽo kẹt” một tiếng, Mông Thác quay đầu thấy là Trường Đình thì đứng dậy đi tới đỡ, “Uống rượu sao?”

Trường Đình gật đầu giơ năm ngón tay, “Uống 5 bình rượu mơ…”

Nội viện có người nên nàng không để Mông Thác đỡ mà vén váy ngồi xuống ghế con bên cạnh hắn. Nàng cười nhìn Trương Lê, “Thời gian này luôn bận rộn thu dọn đồ đạc rồi tới dọn nhà, cũng không quan tâm được tới ngài. Không biết ngài ở có thỏa đáng không? Người hầu có tốt không? Nếu không được thì nhờ A Thác chọn cho ngài mấy người ở trong quân.”

Trương Lê nhìn Trường Đình tự nhiên ngồi xuống, Mông Thác lại quy củ đứng phía sau vợ mình thì không nhịn được buông chén rượu trong tay xuống và cười nhạo rồi mới ôn tồn trả lời, “Đều tốt cả. Người hầu cũng tốt mà chỗ ở cũng không có gì để chê.” Tay hắn đặt trên đầu gối, mắt híp lại cười ha hả, rất có phúc tướng, “Làm phiền cô nương quan tâm, à không, không đúng, phu nhân quan tâm. Ngày trước thần chưa đệ thiệp tới gặp phu nhân một vì phu nhân ở trong Thạch trạch, nếu gặp ngoại nam thì không tiện. Hai là vì vợ chồng mới cưới có tư cách không hỏi tới việc khác, chỉ cần trải qua ngày tháng sung sướng thôi.”

Trường Đình che tay áo cười nói, “Tiên sinh nói đùa!” Sau đó nàng liếc nhìn Mông Thác mỉm cười nói, “Ta cho rằng nam nhân phải uống rượu lâu chứ? Sao chàng lại về sớm thế?”

Mông Thác chắp tay phía sau nhìn Trương Lê và trầm giọng nói, “Ngày mai có lẽ ta phải xuất chinh.”

Trường Đình lập tức thu lại tươi cười, cổ họng có chút chua xót, “Lại phải xuất chinh sao? Thứ Sử cần chàng mang binh ư? Đi chỗ nào?”

Nàng ngẫm lại thì thấy không đúng, bọn họ chưa từng nhận được thư, vì thế nàng nhíu mày nói, “Nếu chàng đi thì bên trong Ký Châu sẽ không có tướng soái nào.” Ký Châu sẽ biến thành một tòa thành không! Chỉ còn thừa Thạch Sấm, đứa con trai không lớn không nhỏ bị Thạch Mãnh ném ra ngoài thành luyện binh. Trường Đình nhớ tới thiếu niên nói hai câu đã đỏ mặt kia thì cảm thấy có người đang dựng một bàn cờ lớn. Nàng híp mắt lại nhìn về phía Trương Lê nói thẳng, “Đây là không thành kế hay khổ nhục kế? Phù Kê sắp có hành động sao?”

Trương Lê nhướng mày cười, nhìn về phía Mông Thác đứng phía sau Trường Đình nói, “Tướng quân còn lo lắng phu nhân sẽ sợ ư?” Sau đó hắn dùng dăm ba câu kể chi tiết tình hình, “Ung Châu đã xảy ra chuyện, buổi trưa hôm nay mới có tin tức truyền tới. Nửa Đồng thành lở, nếu tướng quân không chạy về đó thì thân thích của đám công nhân bị chôn vùi trong mỏ quặng có lẽ sẽ bất ngờ làm phản. Mà trong thành Ung Châu cũng có người dụng tâm kín đáo châm ngòi thổi gió, chỉ cần bọn họ nắm được cơ hội thì chút binh ở Ung Châu căn bản không trấn áp được. Thế nên tướng quân phải về Ung Châu, đây là kết cục đã định không thể thay đổi.” Trương Lê vừa nói xong lời này lại nịnh hót một câu, “Phu nhân đúng là nhạy bén.”

Trương Lê làm phụ tá nhiều năm nên cả người đều cổ hủ, nói chuyện gì cũng chỉ nói một nửa. Bọn họ gọi đó là “chưa đã thèm mới đẹp nhất”, và đương nhiên Trường Đình đành phải quay đầu nhìn Mông Thác buồn bực nói, “Thứ Sử và Thạch Mẫn mới giục ngựa ra ngoài 10 ngày trước. Khi ấy ta là tân nương, lại ở trong nội viện nên không thể hỏi nhiều nhưng đã lâu Thứ Sử chưa rời khỏi Ký Châu, lần này ra ngoài hẳn là có động tĩnh lớn. 5 ngày trước Thạch Nhị lang quân Thạch Khoát trở về thành U Châu trấn thủ, đến tiệc dọn nhà của chúng ta cũng không ở lại ăn. Vậy hơn phân nửa là U Châu xảy ra nhiễu loạn. Nếu lúc này Mông Thác cũng rời khỏi Ký Châu vậy dù trong thành vẫn có tướng lãnh của Thạch gia nhưng dòng chính nhà họ Thạch chẳng còn một ai. Đây là cơ hội cũng là cái bẫy đầy nguy cơ…” Trường Đình nhíu mày, “Nhưng đây cũng có thể là… cái bẫy Phù Kê bày ra… Bất kể Thạch gia có mục đích gì thì trong thành Ký Châu cũng trống không…”

Mông Thác đứng thẳng như cây tùng, mắt vẫn rũ xuống lắng nghe. Trường Đình nói lời này thì Trương Lê cũng không biết phải đáp như thế nào. Phải, đây cũng có thể là cái bẫy Phù Kê đã tính sẵn, trước tiên phân tán mọi người của Thạch gia rồi tiêu diệt từng bộ phận, hoặc tên kia lại có thủ đoạn nào khác mà bọn họ chưa từng nghĩ tới… Mông Thác có thể không rời khỏi Ký Châu và tiếp tục trấn thủ nơi này, nhưng như thế Ung Châu khó giữ được. Trong tay Mông Thác vì thế cũng sẽ không có địa bàn. Lúc ấy hắn chỉ có thể đi theo phía sau Thạch Khoát và hưởng chút canh thừa.

“Hiện tại Phù Kê đã có một cái cớ cực kỳ chính đáng để xua quân đánh Ký Châu.” Rốt cuộc Mông Thác cũng mở miệng, sắc mặt lại không hề thay đổi mà nói cực kỳ bình tĩnh, “Rốt cuộc thì Thứ Sử đại nhân mới chém chết kẻ mà Nhiếp Chính Vương hắn mới phái tới tuyên chỉ. Thái giám kia đã lâu không về Kiến Khang, Nhiếp Chính Vương phái người tới tìm người của mình, đây là lý do đủ quang minh chính đại và khiến người khác tin phục.”

Hiện giờ tình thế giống như đã lún sâu, không thể bất động được. Bất kể bên nào động thì đều phải thừa nhận áp lực, mà Phù Kê lúc này rốt cuộc cũng tìm được một cái cớ hoàn mỹ để xuất kích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.