Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 248: Chiến Thắng Trở Về (Hạ)



Trường Đình ngẩng đầu giãn mày cười và trấn an Thạch Khoát, “Chúng ta không cần thiếu cảnh giác nhưng cũng không cần căng như dây đàn đâu Nhị ca.”

Dữu thị lập tức mở miệng giải quyết dứt khoát. “A Khoát lên cửa thủ thành, nữ nhân thì ai về sân của người đó mà nghỉ ngơi. Nhiều ngày nay lo lắng đề phòng nên chẳng ai được ngủ ngon, mọi việc để ngày mai rồi lại bàn.” Bà ta vừa dứt lời đã đứng dậy đi về phía Trường Đình vỗ vỗ mu bàn tay nàng nói, “Đứa nhỏ ngoan, ngươi mang A Tuyên về trong viện nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ gì. Có nam nhân chống đỡ phía trước thì chúng ta chỉ cần chờ Mông Thác về là được.”

Trường Đình rũ mắt đáp vâng rồi dắt tay Thạch Tuyên mang về sân của mình. Nàng vừa ngẩng đầu đã thấy chân trời có màu trắng như bụng cá, Ngọc Nương cũng vẫn thức tới tận giờ. Thấy nàng về nàng ấy lập tức hỏi, “Thành sao?!”

Cả người Trường Đình vô lực nhưng vẫn cười nhìn nàng ấy nói, “Thành…”

Ngọc Nương lập tức nhảy nhót, duỗi tay ôm lấy nàng mà cười vang nói, “Ta biết ngay ngươi sẽ làm được! Bốn nha đầu kia vừa về đã khóc thành một đoàn, Bạch Xuân vẫn luôn khuyên ta mang theo Mãn Tú, San Hô và Bích Ngọc ra khỏi phủ, để mình nàng ta ở lại với ngươi khiến ta tức đến suýt thì nghẹn thở! Suýt nữa ta đã đuổi nàng ta ra!”

Hồ Ngọc Nương cao hơn Trường Đình một cái đầu, nàng vừa lúc gác cằm lên đầu vai nàng ấy mà hé môi cười. Ngọc Nương lại thì thào thực nhẹ, “Hai chúng ta là quan hệ gì, có đao chém ngươi thì ta phải chắn ở phía trước… Sao ta có thể đi chứ, trừ phi có Mông Thác ở đây.”

Trường Đình vỗ vỗ sau lưng Ngọc Nương và cười nói, “Đi tắm đi, sau đó chúng ta đều tranh thủ thời gian mà ngủ một giấc.”

Ngày mai còn không biết có phải đánh một trận ác liệt hay không đâu!

Một lần ngày mai, hai lần ngày mai, năm lần ngày mai đã đi qua nhưng đại quân của Phù Kê chưa từng xuất hiện bên ngoài cửa thành Ký Châu. Ngược lại là Thạch Mãnh và Thạch Mẫn đi xa nhà 2 tháng đã trở lại.

Thạch Mãnh phong trần mệt mỏi ném cương ngựa, Thạch Mẫn khập khiễng xuống ngựa. Thạch Mãnh mặt mày râu ria, trên người bọc áo khoác lông. Dữu thị vừa thấy đã đỏ mắt hành lễ, “Ngài cuối cùng đã trở lại, Ký Châu… Suýt nữa rối loạn…”

Bà ta lại đẩy Trường Đình lên trước nói, “Là A Kiều ra chủ ý, ngài nghỉ một chút đi rồi A Khoát sẽ kể lại mọi chuyện rõ ràng cho ngài nghe. Ngài xem đêm nay để lão nhị tới Ung Châu hay là ngày mai? Chuyện này sớm giải quyết thì A Thác cũng có thể sớm về.”

“Lão nhị không đi.” Thạch Mãnh ném mũ nỉ khiến bụi bay lên, bước chân ông ta cũng chưa từng dừng lại. Vừa đi vào chính đường ông ta vừa nói, “Trận này để Mông Thác tự mình đánh, Ung Châu của hắn thì để hắn giữ! Bà đừng có mà lòng dạ đàn bà!”

Dữu thị duỗi tay đón được mũ nỉ ông ta ném, lại bước theo sát mà “Sách” một tiếng, “Mông Thác còn nhỏ hơn lão nhị mấy tuổi đó! Ngài đừng có dục tốc bất đạt! Nếu A Thác thương gân động cốt thì chúng ta hối cũng không kịp đâu!”

Trường Đình đi theo phía sau hé miệng cười. Vợ chồng như hai người này nàng chưa thấy nhiều. Nàng chỉ cảm thấy đạo vợ chồng đều tràn ngập hương vị thơ họa, chỉ có Thạch Mãnh và Dữu thị là vừa dính một chỗ đã ngửi được mùi củi gạo mắm muối.

“A Kiều, ngươi khuyên ông ta một chút đi.” Đoàn người bước vào chính đường một cái là Dữu thị lại đẩy Trường Đình ra.

Nàng đại khái có thể hiểu bà ta đang thầm lo lắng —— Thạch Mẫn đã trở lại cho nên phải nhanh chóng đẩy Thạch Khoát đi, nếu không hai anh em lại nháo vào điểm mấu chốt này thì người đầu tiên Thạch Mãnh đánh gãy chân chính là Thạch Khoát. Nhưng xuất phát từ lòng riêng nên Trường Đình không quá hy vọng Thạch Khoát nhúng tay, ít nhất không phải bởi vì nguyên nhân vớ vẩn này mà chen vào việc quân vụ của Mông Thác.

Trường Đình nghĩ nghĩ sau đó tự tay rót một chén trà nhỏ đưa cho Thạch Mãnh rồi mỉm cười nói, “Dượng vừa đi một đường mệt nhọc, ngài mau uống chén trà.” Sau đó nàng mới tiếp tục, “Đại quân của Phù Kê đã bị A Thác kéo ở Ung Châu, A Kiều thầm nghĩ có lẽ nhị ca còn có chỗ khác càng quan trọng hơn cần phải đi.”

Nàng vừa nói lời này thì mọi người lập tức kinh ngạc.

Thạch Mãnh đón lấy chén trà, thần thái bình tĩnh thong dong uống một ngụm nhưng ánh mắt vẫn chưa ngẩng lên và chỉ hơi hất hất cằm ý bảo nàng nói tiếp. Trường Đình khom người nhìn về phía Dữu thị lại nhìn về phía Thạch Khoát, những lời này nàng đã nói quen ở Lục gia nhưng liệu Thạch gia có thể chấp nhận không? Thạch gia có thể chấp nhận chuyện một phụ nhân nhúng tay vào chính sự không? Huống chi phụ nhân này còn không phải con dâu của Thạch Mãnh và Dữu thị. Trường Đình gả vào trước nên so với Dữu thị và thậm chí Thôi thị thì nàng coi như chiếm được tiên cơ.

Không giống những việc lông gà vỏ tỏi đấu tranh giữa chị em dâu, Trường Đình nghĩ xa hơn một chút —— Mông Thác chỉ là cháu ngoại trai, tranh hùng quá khó, nàng và hắn cũng không có ý này. Bọn họ phải chọn đúng bên để đứng thành hàng, đồng thời phải giữ một đường lui cho mình. Nhưng đường lui đâu có dễ mà giữ được? Nếu… Thạch lão nhị bại trận trước Thạch Mẫn vậy Mông Thác phải đi đâu?

Thạch gia cần phải thắng và Thạch Khoát cần phải thắng.

Dữu thị nhướng mày nhưng chưa nói gì, Thạch Khoát thì một tay cầm chén trà nhẹ thổi, nước trà bốc khói mông lung. Khuôn mặt hắn giấu trong màn sương khói giống như một bức tranh thủy mặc đậm nhạt hòa hợp: mày kiếm mắt sáng, ánh mắt đạm mạc. Trường Đình nhẹ nhàng ngửa đầu nói, “Nhị ca có lẽ có thể chỉnh quân hướng về Kiến Khang và tấn công thần tốc.”

Thạch Mãnh nheo mắt cất giọng tục tằng, “Tuy ta mang về một phần binh lực nhưng đa phần binh chúng ta có đều đang ở Ung Châu. Nay Ký Châu tự thân khó bảo toàn, sao có thể chỉnh binh lực tấn công Kiến Khang? Phù Kê là kẻ có toan tính, theo cá tính hẹp hòi của hắn thì nhất định có để trọng binh ở lại Kiến Khang.” Ông ta giơ chén trà nhấp một ngụm, sau khi nghĩ nghĩ rồi lại trầm giọng nói, “Đợi A Thác trở về thì bảo hắn giảng cho ngươi nghe qua một lần về việc điều binh bố trận.” Thạch Mãnh nói xong lời này lại cảm thấy lời mình nói quá lạnh nhạt thế nên cũng hơi mềm giọng nói, “Nếu chúng ta có gấp đôi binh lực thì A Kiều nói cũng đúng, nhưng hiện tại quá mạo hiểm.”

Để Thạch Mãnh mềm giọng nói lời này đã là không dễ, Trường Đình cũng chỉ thấy ông ta dùng giọng điệu này nói chuyện với Thạch Tuyên. Đối với Thạch Mẫn ông ta cũng chưa từng nhẹ giọng như vậy. Nàng hé môi cười sau đó rũ mắt đáp vâng. Nhưng nghĩ nghĩ rồi nàng lại nói, “A Kiều xin hỏi dượng một câu, U Châu và Kiến Khang cái nào đáng giá hơn?”

Thạch Khoát lập tức ngẩng đầu lên, lộ mặt sau làn khói nước. (Bạn có thể đọc thử truyện Thượng Công Chúa của trang Rừng Hổ Phách) Thạch Mãnh chưa mở miệng, còn Thạch Mẫn thì nhíu mày không kiên nhẫn đáp, “Đương nhiên là Kiến Khang! Kiến Khang là cố đô của lục triều, đến Kiến Khang tiến vào Chiêu Hòa Điện, tiến vào Chiêu Hòa Điện rồi là có thể đăng cơ!”

Trong núi sông này, mấy trăm năm qua Kiến Khang đều tượng trưng cho hoàng quyền. Lúc Phù gia mới đánh thiên hạ đã phái gần vạn người thủ Kiến Khang và dọc tuyến Song Khánh. Thạch gia muốn đoạt quyền thì tất phải đoạt được Kiến Khang, như thế mới coi như đắc thắng.

“U Châu mất cũng không có gì, thậm chí với nhị ca và Thạch gia mà nói thì U Châu chẳng qua chỉ là một quân cờ phong tỏa con đường lên phía bắc. Hiện giờ Thạch gia dần dần lớn mạnh. U Châu có hay không kỳ thật cũng chẳng có tác dụng quyết định gì, nhưng Kiến Khang lại khác…” Trường Đình liếc mắt đảo qua Thạch Khoát thấy hắn híp mắt và đột nhiên hiểu ý nàng. Hắn theo bản năng mượn chén trà liếc nhìn Thạch Mẫn một cái lại thấy tên kia nhíu mày, không biết đang thất thần cái gì.

Thạch Mãnh chống tay lên đầu gối, giọng như lệnh vỡ: “Dù bỏ U Châu thì chúng ta cũng không có nhiều quân để tấn công Kiến Khang, chỉ có thể đánh nghi binh, nhưng thế không có ý nghĩa!”

“Dượng cho rằng chúng ta vừa động thì thiên hạ sẽ không có người nghe tin mà hành động sao?” Trường Đình đứng bên cạnh Thạch Mãnh, váy áo quết đất, miệng nói nhỏ, “Bất kể là kẻ nào, A Kiều nói là bất kể kẻ nào khống chế được Kiến Khang thì đều tốt hơn Phù Kê an tọa ở nơi ấy. Trên tay Phù Kê có binh mã Đại Tấn để lại, người có hùng tâm trong thiên hạ đang chờ đợi nhà chúng ta cùng Phù Kê quyết sống mái để bọn họ có thể làm ngư ông đắc lợi. Mà khi bọn họ thấy nhà chúng ta ít quân như thế vẫn dám tấn công Kiến Khang thì sẽ nghĩ thế nào?”

Rốt cuộc Ung Châu xa ở phía Đông Bắc, đi lại khó khăn mà Thạch Mãnh lại phong tỏa tin tức kín mít nên nếu lúc này Thạch gia dám dùng chút người như thế tấn công Kiến Khang thì người khác sẽ nghĩ thế nào? Người khác có thể cho rằng Phù Kê vì đoạt lại Ung Châu mà phái phần lớn binh lực tới đó, và lúc này Kiến Khang đang trống rỗng nên Thạch gia mới có thể nhân lúc cháy nhà đi hôi của không? Chưa biết chừng bọn họ sẽ nghĩ thế, dù sao Trường Đình cũng không cần mọi người nghĩ thế, chỉ cần có người nghĩ vậy và nhân cơ hội xuất binh ý đồ chia chác thì… thành Kiến Khang cũng sẽ không giữ nổi.

Không khí trong chính đường cực kỳ nghiêm nghị, Thạch Mẫn đi một đường nên đã mệt tới độ mắt khó mà mở ra. Hắn nhìn lão cha trầm ngâm suy nghĩ, lại nhìn đứa em trai đáng ghét cũng lộ vẻ cao thâm khó đoán thì đột nhiên thấy trong lòng không vui. Mẹ nó, chân hắn còn đau đây này, hắn và cha mình một đường cửu tử nhất sinh, đám người Hồ kia trở mặt không nhận người, nói tên ai cũng không dùng được! Một đường này trở về nếu không phải hắn mạng lớn thì cái chân này sợ là đều gãy rồi! Thạch Mẫn duỗi tay xoa xoa chân, thấy không ai nói chuyện vì thế hắn có chút không kiên nhẫn nhìn về phía Trường Đình. Hắn nghĩ bản thân rất nhanh sẽ cưới được cô nương của Thôi gia thế là lập tức lâng lâng. Đến lúc đó người đứng ở đây nói chuyện chính là vợ hắn, người khác đều con mẹ nó cút thật xa đi! Thạch Mẫn càng nghĩ càng lơ đễnh, không hề để ý xem cha và em trai hắn đang tự hỏi cái gì.

Thạch Mãnh im lặng thật lâu không nói gì, Trường Đình thì ngước mắt nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ và ôn nhu cười sau đó khom người hành lễ cáo lui, “A Kiều lui xuống trước nhìn xem phòng bên đã dọn xong chưa…”

Thạch Mãnh gật đầu, Dữu thị thì cười nói, “Ta và A Kiều cùng đi.”

Hành lang vừa dài lại rộng, hai người sóng vai đi, tuyết vẫn rơi không ngừng. Mái hiên đọng một tầng tuyết dày, Dữu thị nhìn thẳng và nhẹ giọng mở miệng gọi, “A Kiều.”

Trường Đình đáp một tiếng và thấy bà ta nói, “A Thác đã có quyết định rồi ư?”

Trường Đình bước chậm lại sau đó nhìn nhìn Dữu thị. Bà ta bảo dưỡng rất khá, gần 40 tuổi nhưng da vẫn như cũ, môi hồng răng trắng, cái trán trơn bóng, nhìn từ bên cạnh thấy cả người đều đoan chính.

Quyết định ư?

Ngay từ đầu hắn đã quyết định rồi.

“Trước khi A Thác cưới ta thì có lẽ còn chưa quyết định.” Trường Đình kính cẩn nói, “Hiện giờ cưới ta rồi thì việc quyết thế nào cũng không phải do một mình chàng, mà đại ca cũng có phần. A Kiều đã gả vào Thạch gia thì chính là người của Thạch gia, cùng vinh hoa chung tổn hại, mừng lo lẫn nhau. Đạo lý này A Kiều rất hiểu, đều là người một nhà nên quyết định của A Kiều đương nhiên sẽ không ảnh hưởng tới lợi ích của Thạch gia. Điểm này A Kiều và Mông Thác đều có chung lập trường.”

Dữu thị cười cười nhưng chỉ thấy hơi chua xót mà vỗ vỗ tay Trường Đình nhẹ giọng than thở, “Lão đại…” rồi bà ta lại “Aizzz” một tiếng, “Lão đại không có ý xấu.”

Dữu thị là người thông minh, liếc mắt một cái đã nhìn ra mục đích Trường Đình tiến cử Thạch Khoát mang binh tấn công Kiến Khang. Ai đánh được thành trì thì người đó được quản, đây là cách làm việc nhất quán của Thạch Mãnh. Nhưng từ trước tới giờ ông ta coi trọng con trưởng nên thường mang theo hắn bên người, đương nhiên hắn sẽ được nhiều chỗ tốt hơn. Nhưng Thạch Khoát cũng có hang ổ của mình mà Thạch Mẫn lại vẫn bị câu ở Ký Châu. Nếu… Thạch Khoát đánh được thành Kiến Khang thì Thạch Mẫn đâu có cớ gì tới đó?

Trường Đình ôn nhu cười sau đó lật tay nhẹ ôm cánh tay Dữu thị và nói, “Dì, ngài cũng phải tin tưởng A Kiều và A Thác cũng không có ý xấu.”

Phòng ngừa chu đáo cũng hoàn toàn không tính là có ý xấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.