Mông Thác vừa nói lời này thì Thạch Mãnh đã lập tức nhướng mày ngước mắt ý bảo hắn nói tiếp. Thế là hắn lại nói, “Chúng ta lại xuất binh, có thế thì đám người kia mới sợ, trong lúc sợ hãi bọn họ nhất định sẽ không từ thủ đoạn.”
Mông Thác nói đến điểm mấu chốt là ngừng, Thạch Mãnh híp mắt lại và lập tức hiểu! Nếu đám người kia xuất binh xé rách Kiến Khang thì hẳn sẽ cắn được một miếng thịt, dù vô dụng thì ít nhất cũng có ngụm canh. Nhưng nếu Thạch gia thêm binh vậy đám người đó chính là phải tới tay không, đến ngụm canh cũng không có. Vậy không bằng bọn họ liên thủ tấn công, nhân lúc viện binh của Thạch gia còn chưa kịp tới cướp đoạt cái gì. Như thế tốt xấu cũng không lỗ.
Thạch Mãnh trầm mặc một lúc lâu mới nghiêng đầu ngước mắt trầm giọng đặt câu hỏi, “Binh mã ở đâu ra?”
“Ung Châu sẽ xuất binh.” Mông Thác đáp cực nhanh, “Người ngoài đều cho rằng Ung Châu đang đánh một trận nảy lửa, vì thế sẽ chẳng có ai biết nơi ấy chỉ còn tòa thành không.”
Thạch Mãnh hỏi lại, “Vậy ai mang binh?”
Trường Đình đặt chén trà trong tay xuống, khóe mắt liếc về phía Thạch Mãnh. Biểu tình của ông ta khiến người ta không nhìn ra, nhưng ánh mắt Dữu thị lại lộ lo lắng. Thạch Mãnh có lòng dạ như thế thì đương nhiên có thể hiểu dụng ý của Mông Thác. Người ta muốn chọn phe thì phải nhanh chân, thể hiện rõ thái độ mới khiến ông ta đưa ra lựa chọn. Nếu không một khi mất tiên cơ thì khó bảo đảm sẽ không bị đánh cho trở tay không kịp. Trường Đình đã tỏ rõ lập trường với Dữu thị, hiện tại phải tỏ rõ lập trường với Thạch Mãnh. Phải, ông ta coi trọng đứa con nào là việc của ông ta, nhưng đều là anh họ, mỗi người đều có lập trường riêng. Kính Viên lựa chọn giúp Thạch Khoát vậy thân là người cầm quyền đương nhiên ông có quyền thiên vị nhưng không nên cưỡng cầu người khác cũng thế.
Trường Đình không tin Thạch Mãnh bỏ được một trợ thủ đắc lực như Mông Thác. Cho nên càng sớm tỏ thái độ càng tốt.
“Dượng hy vọng ai mang binh?” Mông Thác mang thái độ kính cẩn mà trầm giọng trả lời, “Hoàng tham tướng còn đang ở Ung Châu, để ông ấy mang binh là rất tốt. Cháu có lòng riêng mong đại ca mang binh, anh em đồng lòng, tát biển đông cũng cạn. Nhưng đại ca dùng binh thích đi nét bút nghiêng, cháu sợ rút dây động rừng, ngược lại không ổn.” Chưa đợi Thạch Mãnh nói Mông Thác đã thẳng lưng, thấp giọng nói tiếp, “Kỳ thật lần này ai xuất binh đều không quan trọng, chỉ cần đưa ra một cái cảnh báo cho Kiến Khang thôi. Đến lúc ấy người lãnh binh tấn công đều là nhị ca đang đóng quân ngoài thành Kiến Khang.”
Qua hồi lâu Thạch Mãnh nhún vai bật cười, ánh mắt nhìn về phía Trường Đình, “Lục Công không hổ là người đứng đầu thiên hạ sĩ tộc. A Khoát đi một nước cờ lúc trước giúp Mông Thác cưới được người vợ hiền đúng là không sai.”
Trường Đình rũ mắt nói nhỏ, “Là xem ngài rộng lượng thôi, A Kiều tính kế nho nhỏ cũng chẳng qua vì mạng sống. Cả nhà chúng ta cũng không có ý xấu, A Kiều tính toán nho nhỏ, có nhật nguyệt chứng giám, ta tuyệt đối không muốn Thạch gia nội chiến. Chẳng qua người ta đều có lập trường, ngài luôn thương tiếc A Kiều và Mông Thác thì tự nhiên cũng bao dung cho chút lập trường của chúng ta. Nếu đổi là người khác thì hai chúng ta cũng không dùng cách như thế.”
Trường Đình nói cực kỳ thẳng thắn thản nhiên, mang theo chút ngây thơ.
Thạch Mãnh cao giọng cười và xua tay, “Các ngươi về trước đi, dọn dẹp đồ của mình rồi dọn về Kính Viên ở! Đừng ở nơi này vướng chân vướng tay!”
Mông Thác đáp một tiếng sau đó đứng dậy đi ra ngoài, Trường Đình theo sát sau đó. Đợi hai người đi rồi Dữu thị mới thở ra một hơi mà vỗ vỗ ngực, “Vừa rồi ta sợ ông lập tức giận dữ,… Cũng may…”
Thạch Mãnh thì dựa người ra sau, vẫn không lộ sắc mặt, chỉ cười lắc đầu nói, “Bọn chúng bày hết tâm tư ra ngoài như thế thì sao lão tử tức được?” Sau khi ngừng một lát ông ta mới nói, “Lại xuất binh quả thực là biện pháp tốt, người mang binh cũng không có gì để phản bác. Hoàng tham tướng còn ở Ung Châu, đương nhiên là để ông ta mang binh là hợp nhất. Nếu ta muốn để lão đại mang binh thì lời phía sau của Mông Thác coi như đã chặn khả năng này lại —— đến lúc đó người làm chủ điều binh khiển tướng nhất định là A Khoát, mà theo cá tính của lão đại thì chỉ sợ còn chưa đánh trong doanh đã nội chiến rồi. Hắn nói mấy câu làm lão tử tiến thoái lưỡng nan, A Kiều lại lộ ra khó xử khiến lão tử bị tính kế nhưng muốn tức giận cũng không giận nổi.”
Ánh mắt Thạch Mãnh sáng quắc, “Mông Thác đã lộ rõ là đứng về phía lão nhị, A Kiều tự nhiên cũng theo đó…”
“Chúng ta… ông dù sao cũng phải có cái quyết định.” Dữu thị than dài một tiếng, lần đầu tiên mới mở miệng hỏi vấn đề này, “Lão đại là con trưởng nhưng lão nhị cũng là con của ông. Nay ông muốn thiên vị một đứa, còn coi nhẹ đưa kia thì đó là cách ông dạy con. Người làm mẹ như tôi ngần ấy năm đều không quản. Nhưng lúc này hai đứa con trai đều đã lớn, ông cũng nên có quyết đoán đi thôi. Con tôi sinh ra tôi hiểu rõ, lão đại không thể bằng lão nhị được, nếu lão nhị có tâm tính kế thì lão đại sẽ bị nó ăn đến xương cũng chẳng còn. Hiện giờ Mông Thác đã thành thân, A Kiều lại có Lục gia ở phía sau, chúng nó lại chọn lão nhị. Vậy dù ông có cưới Thôi thị cho lão đại thì có thể thế nào?”
“Chính là vì thế ta càng không thể thuận nước đẩy thuyền để lão nhị thượng vị.” Thạch Mãnh vẫn giữ nguyên sắc mặt, “Sĩ tộc đã là vấn đề dai dẳng, nếu Thạch gia thượng vị không thể tránh được phải đối mặt với bọn họ và hạ thấp hoàng quyền. Bốn thế gia đứng dầu là Lục, Thôi, Tạ và Vương. Vậy bà nói xem nếu họ Lục và họ Thôi quyết đấu đến lưỡng bại câu thương thì Thạch gia có phải càng ngồi ổn giang sơn hơn không?”
Điểm này Dữu thị vĩnh viễn không nghĩ tới.
Trường Đình và Mông Thác đã tỏ rõ lập trường còn Thôi thị sau khi vào làm dâu hẳn Thôi gia cũng sẽ đứng về phía lão đại. Một khi nội bộ Thạch gia xảy ra nội chiến thì Lục gia và Thôi gia không thể tránh khỏi viễn cảnh chìm sâu trong đó. Liên minh của tứ đại gia tộc tan vỡ, sĩ tộc mất đi kẻ dẫn đầu hẳn sẽ chia năm xẻ bảy.
Nếu nói Trường Đình nghĩ xa thì Thạch Mãnh nghĩ càng xa hơn. Một vương triều chỉ có thể có một người lựa chọn, một gia tộc hiển hách nhất. Một khi có tiếng nói khác trộn lẫn thì nhất định nó sẽ không đứng vững được quá lâu.
Thạch Mãnh nắm chặt tay, trầm giọng mở miệng, “Nếu chúng không mâu thuẫn thì chúng ta sẽ phải dựng lên một cái mâu thuẫn.”v