Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 256: Hỗn Chiến (Hạ)



Chờ Thạch Uyển gả cho người ta thì hẳn sẽ tốt.

Trường Đình đổi lập trường nghĩ nghĩ, nếu lúc ấy nàng không gả cho Mông Thác thì đại khái nàng sẽ làm một hình nộm vợ của Mông Thác để ngày ngày đâm kim giải tỏa tình cảm. Nhưng Thạch Uyển tốt xấu còn không tức giận đến độ thực hành thuật vu cổ này để hả giận… Trường Đình hơi gật đầu híp mắt, nghiêng đầu nhìn Mông Thác và cười nhạt, “Dù sao chàng cũng nên nói rõ với nàng ta đi. Hiện tại việc chàng về vẫn là bí mật, ta cũng không ép chàng phải tỏ thái độ. Nếu sau này lại có chuyện này xảy ra thì đừng nói Thạch Uyển, Triệu Uyển hay Lý Uyển, chỉ cần bọn họ xuất hiện ta sẽ là người đầu tiên bắt chàng phải giải thích đó, có hiểu không?”

Giọng nàng ôn hòa nhưng lời nói ra lại nặng mười phần. Mông Thác chỉ thấy trong lòng run sợ, sau khi nghe xong hắn vui mừng phục tùng, còn cao giọng đáp “Đã biết”. Sau đó hắn cực kỳ nịnh nọt mà giúp nàng rót một chén trà nhỏ, “Đương nhiên là phải hỏi ta, bên trong quân doanh cũng có quy tắc này, quả là nghiêm minh, A Kiều nói quả không sai.”

Trà Long Tỉnh mới thu hoạch quả thực thơm, nàng cúi đầu chôn trong đống hơi nước, yên tâm thoải mái mà đón nhận nịnh hót của hắn.

Ngày tháng vui vẻ thoải mái trôi qua rất lâu, tin tức Mông Thác trở về được phong kín vì thế ngày ngày hắn không cần tới quân doanh. Hắn cũng không cần ngày ngày ra cửa xã giao, dù sao cũng không vội thu dọn đồ đạc về Kính Viên nên hai vợ chồng rúc trong Thạch gia nhà cao cửa rộng mà trải qua ngày tháng an ổn thoải mái. Đương nhiên cái thoải mái này là nói Mông Thác thôi, còn Trường Đình nhìn trên người mình chỗ đỏ chỗ xanh thì có chút khóc không ra nước mắt —— một tên nam nhân giữ mình quá lâu thì dù có ôn nhu và tri kỷ thế nào lúc lên giường vẫn hóa thành sói.

Mông Thác thần thanh khí sảng, những ngày này đến bao cát hắn cũng khiêng được thêm 2 túi.

Ban ngày Trường Đình ngủ đến trời đất u ám, buổi tối chiến đấu đến địa lão thiên hoang. Ngày tháng trôi qua có quy luật, đến giữa tháng nàng một tay ôm bụng, mặt ủ mày ê, một tay cầm chén nước đường thê thảm mà nhấp từng ngụm nhỏ. Mông Thác một tay vòng qua sờ bụng nhỏ của nàng sau đó ôm cả người nàng vào lòng mà thở dài.

Làm lụng vất vả nhiều ngày như thế lại công cốc, quả thực lãng phí đống mồ hôi kia…

Tên nam nhân chết tiệt này nghĩ cong vẹo cái gì Trường Đình đương nhiên không biết. Nàng an ổn ăn đường đỏ và trà gừng mấy ngày, đợi dì cả đi rồi Mông Thác lại mời hai lão tiên sinh với bắt mạch cho nàng. Vừa nhìn lão tiên sinh là biết y thuật cao minh —— rốt cuộc thì râu ông ta bạc thế kia cơ mà.

Trường Đình nhìn một cái đã bật cười hỏi Mông Thác, “Chàng còn nhớ vị đại phu khám đầu cho ta ở U Châu lúc trước không?”

Mông Thác ra hiệu im lặng rồi chỉ chỉ lão lang trung thế là Trường Đình “a” một tiếng rồi im luôn.

Lão lang trung khám mạch một bên tay sau đó lại mời nàng đưa tay còn lại ra. Ông ta híp mắt khám một lúc lâu mới hỏi, “Phu nhân có quỳ thủy lúc mấy tuổi?”

Trường Đình đỏ mặt nhìn Mông Thác thế là hắn ho nhẹ một tiếng và nói, “Lúc 13 tuổi.”

Lão lang trung nhẹ “ừ” một tiếng và lại đặt câu hỏi, “Lúc mới có quỳ thủy có phải từng bị lạnh không?”

Trường Đình nhíu mày nghĩ nghĩ, lúc nàng mới có quỳ thủy thì đúng lúc cha nàng chết, nàng bơ vơ nơi băng thiên tuyết địa. May mà lúc trước Trần Ẩu đã dạy dỗ nên nàng mới không đến mức rối loạn. Nhưng dưới tình huống kia sống chết còn chưa biết, chịu chút đói và lạnh thì tính cái gì? Rồi sau đó mỗi lần tới tháng nàng lại đau bụng, sau khi về Bình thành ngày tháng thoải mái hơn nên nàng cũng tốt hơn chút. Nàng hỏi Ngọc Nương và Mãn Tú thì hai người này cũng đau, lúc trước nàng nghe nói nữ nhân tới tháng đều sẽ đau vì thế cũng không để ý lắm. Lúc sau Chân Định đại trưởng công chúa mời lang trung cho nàng nhưng ông ta không nói gì, chỉ kê vài thang thuốc nói là uống để điều dưỡng…

Trường Đình còn không kịp gật đầu thì Mông Thác đã nói, “Là bị lạnh, trước kia có uống chút thuốc nhưng vẫn đau, ban đêm càng đau hơn, uống nước ấm cũng không đỡ.”

Lão lang trung cười cười, râu nhếch lên nói, “Ta đang hỏi phu nhân, lang quân lại cứ trả lời thì ta đâu biết phu nhân nghĩ như thế nào?” (Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Lão lang trung lại quay đầu hỏi Trường Đình, “Đau là từ bụng nhỏ hướng về phía trước hay từ ngoài vào trong? Đau như kim đâm hay cuộn lên như sóng?”

Trường Đình nghiêng đầu nghĩ nghĩ, “Đau từ trong ra ngoài, ngồi thì như kim đâm, nhưng nằm thì pha trộn.”

Lão lang trung lại gật gật đầu, đồ đệ đưa tới bút và mực thế là ông ta nhanh chóng viết một phương thuốc đưa cho Mãn Tú. Mông Thác đứng dậy tiễn, đợi hai người ra ngoài rồi Trường Đình mới nghiêng mắt lẩm bẩm, “Sao lại đột nhiên nhớ tới chuyện mời lang trung tới bắt mạch…”

Mãn Tú cúi đầu xem phương thuốc và nhíu nhíu mi nói, “Phương thuốc này và thuốc ở nhà hoàn toàn không giống nhau.”

Trường Đình đón lấy thì thấy đúng thế, lúc ở Bình thành nàng chủ yếu ăn những thứ bổ khí, nhưng đây đều là hoạt huyết tan ứ. Trường Đình nhíu mày nhưng cũng không quá quan tâm mà trả lại cho Mãn Tú sau đó dặn, “Uống thì uống, để người đi bốc thuốc, nếu quá đắng ta sẽ không uống, còn nếu không đắng thì ta sẽ uống. Mỗi lần đau như vậy ta cũng không chịu nổi.”

Mãn Tú lên tiếng sau đó nắm chặt phương thuốc lui xuống.

Trường Đình ngồi dưới đèn đọc sách và chờ thật lâu Mông Thác mới trở về. Thấy sắc mặt hắn hơi trầm nàng kinh ngạc khép sách lại cười hỏi, “Lang trung nói cái gì thế? Sao sắc mặt chàng kém vậy?”

Mông Thác đi tới ôm vai nàng và trầm giọng nói, “Nói nàng… hơi yếu, phải nghỉ ngơi thật tốt, đừng lao tâm nữa.” Hắn hơi ngừng lại rồi nói tiếp, “Sau này cái gì mà Kiến Khang, Ký Châu, nàng đừng quản gì hết. Bên ngoài có nam nhân chống, nàng chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng thân thể cho khỏe mạnh là được. Lang trung nói ngày thường nàng nghĩ nhiều nên dễ mệt.”

Trường Đình nhíu mày hỏi, “Còn gì nữa?”

Mông Thác sửng sốt, “Không có, chỉ thế thôi.”

“Vậy vừa rồi sắc mặt chàng khó coi như thế là làm sao? Ta còn tưởng ta có vấn đề gì.” Trường Đình liếc xéo Mông Thác một cái hỏi, “Quả thực không có gì sao?”

Mông Thác vừa bực mình vừa buồn cười, “Nói, mỗi ngày ba bữa đều phải uống hết, một chén cũng không được bỏ.”

Trường Đình bật cười, nhưng vẫn nhớ ra mà đặt câu hỏi, “Sao chàng biết… khi đó ta có quỳ thủy?”

Mông Thác quay đầu đi, Trường Đình không nhìn rõ sắc mặt hắn mà chỉ nghe hắn nhẹ giọng nói, “… Bởi vì lúc ấy ta nhìn thấy Ngọc Nương giúp nàng mượn y phục cũ khắp nơi, còn luộc, rồi khâu… Ngày hôm sau ta thấy cả người nàng có chút không thoải mái…”

Trường Đình che miệng cười, nhìn Mông Thác mà cười mắt cũng híp lại.

Hai vợ chồng trải qua ngày tháng thần tiên, trong lúc ấy từng phong thư từ Kiến Khang được gửi về. Trường Đình chỉ biết chiến sự ở tiền tuyến đang ở lúc kịch liệt nhất còn chi tiết nàng không biết gì —— Mông Thác ra lệnh không cho phép ai trong nội trạch nói tới việc ở tiền tuyến. Nếu phát hiện ra ai vi phạm thì sẽ trừng phạt ngay, nếu để nàng nghe được thì kẻ đó có thể bị phạt theo quân pháp. Cho nên trong thời gian này Mãn Tú cảm thấy thực cô độc, người khác đều tránh nàng như tránh ôn thần. Chẳng có ai chịu ngồi nghe nàng nói bậy vài câu về Thạch Uyển…

Quá không thú vị.

Mãn Tú lúng ta lúng túng nghĩ chỗ Trương Lê nàng ta cũng không tới được, cuộc sống quá là nhàm chán.

Trường Đình lại cảm thấy cuộc sống vui vẻ, một khi tránh được những chuyện phức tạp kia là nàng có rất nhiều thời gian thêu túi tiền cho mỗi người. Chờ thêu tới cái thứ bảy thì nam nhân kia lập tức ôm lấy eo nàng dán tới nhỏ giọng nói, “Kiến Khang là của chúng ta rồi, A Kiều.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.