Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 265: Dao Động (Hạ)



Dữu thị cầm danh sách trên tay, nhìn từng vị khách đến từ các thế gia hiển hách thì cười. Lúc ngẩng đầu nghe lời trêu ghẹo của Trường Đình thế là bà ta càng cười tươi hơn. Ở lâu với nhau thế nào cũng có tình cảm thế nên lúc này bà ta nói với Trường Đình, “Phải để A Ấu đi theo học ngươi mới phải!” Sau đó bà ta nhớ tới chuyện nghe được lúc trước sau đó nghĩ nghĩ và cười hỏi, “Lần trước ngươi cùng Nhạc phu nhân đến thôn trang đúng không? Ta nhớ rõ thôn trang kia khá tốt, non nước hữu tình, nếu có rảnh ngươi và A Thác cũng qua đó ở một thời gian, coi như vợ chồng son giải sầu.”

Dữu thị chủ động đề cập đến Nhạc phu nhân thế là Trường Đình thuận nước đẩy thuyền mỉm cười nói, “Non nước đúng là tốt, đã lâu không gặp A Phiên mà hắn có vẻ cũng khá tốt. Hắn cũng đã tới tuổi thành gia lập nghiệp rồi.” Nàng ngừng một chút mới nói như thể đang tán gẫu: “Nhạc phu nhân mời ta làm mai nhưng bà mối ta chưa làm được mà ngược lại ta nhớ tới Ngọc Nương cũng phải lập gia đình rồi.”

Dữu thị lẳng lặng nghe và cho rằng Trường Đình muốn cầu bà ta đi làm thuyết khách, nhưng lại thấy nàng nói, “Cô nương gia thì thật ra ta cũng quen nhiều, suy nghĩ một chút là có thể giới thiệu cho Nhạc phu nhân vài người. Nhưng nói tới lang quân chưa thành thân thì ta cũng không quen nhiều, phải cầu dì giúp Ngọc Nương nhìn xem có người nào phù hợp không. Gia thế không yêu cầu cao, nhưng người phải chính trực và biết tiến tới.”

Dữu thị ngẩn người, cách một lát mới phản ứng lại —— thế là chứng tỏ Kính Viên và Nhạc gia vì chuyện này mà đàm phán thất bại rồi! Tính tình Nhạc phu nhân bà ta cũng có nghe qua, bà ta là nhân vật nói một không hai trong nhà. Tuy ở ngoài Nhạc lão tam tung hoành ngang dọc nhưng lúc ở nhà cũng nghe lời vợ. Mà bộ dạng này của ông ta cũng bị đứa con trai kia học đủ… Nghe lời vợ thì cũng có thể nói là kính trọng, nhưng việc gì cũng để vợ quyết thì… chính là hèn.

Có điều đàm phán thất bại cũng tốt, đàm phán thất bại thì Nhạc gia và Mông Thác sẽ không còn thân thiết.

“Ta sẽ quan sát, trong quân doanh cái gì cũng thiếu chỉ có lang quân là nhiều!” Dữu thị cười vui vẻ, giống như không hiểu gì, cũng như chưa từng nghe thấy chuyện cũ của Ngọc Nương và Nhạc Phiên vậy. Bà ta chỉ hùa theo Trường Đình và nói tiếp, “Ta cũng coi như nhìn Ngọc Nương lớn lên, cô nương kia tính tình tốt, làm người cũng phóng khoáng, phải gả cho người trong sạch mới được. Ta sẽ để A Mẫn và A Khoát nhìn xem dưới trướng bọn họ có người nào tử tế không, đến lúc ấy ngươi cũng nhìn một chút, lại để Ngọc Nương đứng ở nơi kín đáo nhìn một lần.”

Trường Đình cười đáp, “Đợi Thôi cô nương gả vào chúng ta lại làm cũng không muộn, hiện giờ cũng nhiều việc!”

Dữu thị liên tục xua tay, “Thế không được, khó khăn lắm A Kiều mới cầu ta một chuyện này, ta phải tận tâm mới được.” Bà ta ngừng một lát mới đưa ra một lịch trình cụ thể, “Chuyện này dễ thôi, ba ngày sau ngươi tới nhìn xem, lúc nào ngươi ưng ta sẽ xem lại một lần. Chờ Ngọc Nương xuất giá ta uống một chén trà của bậc cao đường, sau này dượng ngươi cũng sẽ coi Ngọc Nương như bảo bảo. A Kiều xem, chỉ cần thả tiếng gió thì ngày mai người tới hỏi thăm hẳn xếp hàng dài tới chợ ấy!”

Bảo bảo chính là ý nhận cha mẹ nuôi. Nhạc gia không hiếm lạ Ngọc Nương nhưng đặt ở bên ngoài thì nàng ấy rất được mọi người hoan nghênh.

Người ngoài đều nghĩ con gái của Dữu thị hiện tại chưa lớn, đại phòng cô nương Thạch Uyển thì không cùng chi nên cũng chẳng có tác dụng gì lớn lao. Dù sao thì quan hệ của đại phòng với Thạch Mãnh cũng rất vi diệu. Nếu xét tiếp thì chỉ có thể trèo kéo làm quen với mấy người con dâu, cháu dâu. Thôi gia, ừ, không nghĩ cũng được, Lục gia ư, cũng thôi đi… Dữu gia, nhìn bộ dạng Dữu thị khôn khéo thế này thì có mấy nam nhân có thể hàng phục? Vậy thì cưới một cô nương mà Lục gia nuôi dưỡng nhiều năm lại có quan hệ tốt với Lục gia và khiến Dữu thị cùng Thạch Mãnh thích cũng có thể nói là lựa chọn không tệ.

Thành thân ấy mà, dù sao cũng phải suy nghĩ kỹ rồi mới ấn tay ký tên.

Trường Đình bật cười nói: “Cũng đừng chờ đến ngày xuất giá, chẳng bằng chúng ta tìm ngày nào đó cho Ngọc Nương kính trà hai vị. Dì và dượng phải làm chủ cho nàng ấy, chuyện này coi như ván đã đóng thuyền, ai nói cũng không được!”

Trường Đình nói tiếp dăm ba câu giúp Ngọc Nương định xong một chuyện này. Lục gia có thể là chỗ dựa cho Ngọc Nương nhưng nhiều khi cũng danh không chính ngôn không thuận. Chân Định đại trưởng công chúa và Lục Trường Anh đối đãi với Ngọc Nương không tệ nhưng cũng không thể coi như kết nghĩa hay nhận nuôi. Ở Ký Châu thì chỉ có dính lấy Thạch Mãnh mới gọi là ổn thỏa.

Sau khi nói tiếp vài chuyện ở Kiến Khang, Dữu thị nói, “Kính Viên hiện nay cũng cần thu dọn, lão đại vừa thành thân xong thì chúng ta sẽ dọn tới Kiến Khang. Phải chuẩn bị trước mới được.” Bà ta than thở, “Lão đại lòng nóng như lửa đốt mà thúc giục việc hôn nhân… Aizzz…”

Thành thân rồi mới có Thôi gia làm hậu thuẫn và hắn mới có gan đoạt thành trì với em mình. Trường Đình kỳ thực cũng hiểu hắn, và cũng ngoài ý muốn khi Dữu thị nói với nàng về những việc này vì thế đành phải cẩn thận chọn từ và nói tiếp: “Ai thành thân đều sốt ruột, nam nhân ở bên ngoài liều mạng, khó khăn lắm mới có được người vợ tốt nên đương nhiên là sốt ruột.” Nàng lại cười nói, “Chờ Thôi cô nương gả vào thì tốt rồi. Ngài cũng nhẹ gánh, đợi cháu ra đời là ngài lại bận.”

Dữu thị thở dài, “Sao mà nhẹ gánh được, phía dưới còn lão tam và A Tuyên. Lão tam thì không vội nhưng A Tuyên bị ta chiều quá nên tính tình không tốt lắm, phải chậm rãi tính toán.”

Hai người lại nói chút chuyện nhà sau đó Trường Đình trở về.

Quả đúng như phong cách thông minh tháo vát của Dữu thị, đợi nàng vừa về tới Kính Viên đã nghe thấy bà ta thả tiếng gió ra ngoài. Tới ngày thứ hai đã có mười mấy hộ đưa thiếp tới Thạch phủ. Trong đó có hương thân, phú thương, nhưng phần nhiều là quân nhân sĩ quan dưới trướng Thạch Mãnh. Dữu thị đưa danh sách tới và Trường Đình nhanh chóng xem xong. Càng nhìn lòng nàng càng thấy bị đè nén. Rốt cuộc Nhạc Phiên đang làm gì đây?! Một cơ hội tốt để tiêu tan hiềm khích thế này mà vì sao hắn không nắm lấy?! Nàng đi một bước này không phải vì cho hai người họ một bậc thang ư?! Nhưng vì sao Nhạc gia lại chẳng có chút phản ứng gì thế?!

Trường Đình tức giận cực kỳ, đồng thời dặn Mãn Tú không được báo chuyện này với Ngọc Nương. Chờ Mông Thác trở về nàng lại lải nhải nửa ngày, hắn không hiểu chuyện này sao lại khiến cô nương gia lăn lộn suy nghĩ lâu như thế nên nói, “Lúc ấy ta quyết tâm muốn cưới nàng nhưng vẫn do dự một ngày. Có điều vừa nghe nói nàng sắp gả cho Tạ Tuân là ta đã nóng nảy. Kỳ thực lúc ấy lòng ta chỉ nghĩ không thể để nàng gả cho người ta, hoặc… cùng lắm thì để nàng tạm thời gả qua đó rồi ta sẽ cướp nàng về.” Mông Thác nói lời này thì hơi ngượng ngùng, nên hắn hắng giọng quay lại chủ đề chính, “Nói đi nói lại thì kỳ thật cũng chỉ vì A Phiên hèn nhát không dám vì Ngọc Nương mà cố một phen thôi.”

Trường Đình lắc đầu, nói đến cùng thì là không đủ thích.

Nam nhân đều có dục vọng chiếm hữu, một khi tâm huyết dâng trào thì đâu quản được cái gì, đoạt trước rồi nói… Chỉ tiếc Nhạc Phiên thậm chí còn chẳng muốn bước chân dẫm xuống bậc thang đã chuẩn bị sẵn.

Đến ngày thứ ba Dữu thị tới mời Trường Đình đi chính viện nhìn thì Ngọc Nương cũng đi theo. Nàng ấy nói nói cười cười, không nhìn ra trong lòng cất giấu chuyện gì. Trường Đình đến đó thì ngồi sau bình phong, trong sảnh có hai lang quân, tướng mạo đều không kém. Một người trong đó hơi lùn, nhưng cách nói năng không tệ. Ngọc Nương và Trường Đình đầu dán đầu, đợi thấy rõ thì ánh mắt nàng ấy lại buồn bã, trên mặt có thất vọng không thể che giấu.

Nàng ấy cũng cho rằng Nhạc Phiên sẽ đến sao?

Trường Đình vỗ vỗ mu bàn tay Ngọc Nương và nghe tỳ nữ Vãn Yên của Dữu thị ở bên cạnh nói nhỏ, “Vị trí bên trái là con thứ của Đô đốc Ký Châu, bên phải là nhân tài đắc lực dưới trướng Nhị lang quân. Một vị họ Chu, một vị họ Vương, Chu tam lang gia thế tốt, Vương Đại Lang tiền đồ tốt, tuổi tác không lớn nhưng đã ở trong quân gần 10 năm. Hiện tại Vương lang quân 25 tuổi, quản trọng binh, gia thế yếu chút nhưng cha cũng là tham tướng. Chẳng qua trên người hắn có thương tích nên lui về tuyến sau, có điều Thứ sử cũng nói hắn tiền đồ vô lượng.”

Chu lang quân nàng ta chỉ nói qua loa, nhưng đến Vương lang quân lại giới thiệu tỉ mỉ.

Xuyên qua khe hở của bình phong Trường Đình nhìn ra ngoài, à, chính là vị lang quân vóc người hơi lùn một chút. Tướng mạo tốt, khả năng ở trong quân đã lâu nên cả người có chút tùy ý, không trang trọng được như Chu lang quân. Trường Đình đang muốn nói chuyện lại thấy nghe Ngọc Nương than một tiếng và hỏi Vãn Yên, “Vương lang quân tuổi này rồi sao còn chưa cưới vợ?”

À, Trường Đình đã quên Nhạc Phiên cũng có chút tùy ý…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.