Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 272: Cao Minh



Con trưởng của Thạch gia cưới vợ nên yến tiệc suốt ba ngày, khách khứa tới lui toàn người có uy tín danh dự. Người đưa thân từ Thôi gia là đứa cháu độc tôn của Thôi lão thái gia, cũng là người chống đỡ Thôi gia sau này. Hắn chính là người được chọn để phát huy vinh quang gia tộc, cũng là anh họ của Thôi gia A Nghê. Nói tới thân phận thì hắn cao quý hơn Thạch Mẫn nhiều… Trường Đình có thể thấy lần này Thạch Mãnh cực kỳ vừa lòng với cả thái độ của Thôi gia và Lục gia lẫn cuộc hôn nhân của con hắn —— Vì ông ta vui vẻ nên đã hào phóng tặng tiền và vải vóc cho đám dân xúm đến cửa nhà ăn ké vui mừng, còn miễn ba năm thuế má cho Ký Châu và U Châu. Đủ loại hành vi này ông ta đều phô ra không hề che giấu, ý đồ ám chỉ với Thôi gia rằng, “Chúng ta cực kỳ coi trọng đứa con dâu cả này, các ngươi hoàn toàn không cần lo lắng Thạch gia ta khắt khe nàng, hoặc lạnh nhạt với nàng ta…”

Ông bố làm rất khá nhưng ông con lại muốn phá đám.

Trong đêm động phòng hoa chúc mọi thứ coi như an tường, Thạch Mẫn thành thật vào sân, đóng cửa, tắt đèn. Đến ngày thứ hai bưng trà nhận người thân thì hắn lại đờ mặt ra giống như đêm qua hắn lên núi bị sơn tặc chém ngàn đao còn bị vũ nhục vậy. Trường Đình ngồi cạnh Mông Thác thấy sắc mặt Thôi gia A Nghê bình tĩnh, ánh mắt cũng ôn hòa giống như bất kể Thạch Mẫn làm gì nàng ta cũng an tĩnh đi theo phía sau, vừa không xen vào cũng không để oán hận trong lòng —— Nói thật nếu Mông Thác dám bày ra bộ dạng này trước mặt nàng thì nàng sẽ tức giận đến sai sơn tặc tẩn hắn thật ấy chứ…

Vãn Yên bưng khay tới, trên đó là hai chén trà. Thôi thị vén tay áo bưng một chén trà cung kính đưa cho Thạch Mẫn xong lại bưng chén trà của mình. Nha hoàn bên người Dữu thị đều là người hiểu chuyện, Thôi thị vừa ngẩng đầu thì bên chân bọn họ đã có hai cái đệm mềm mại, giống như nhét bông. Vì trời lạnh nên có lẽ Dữu thị có dặn dò, sợ con mình quỳ hỏng đầu gối.

“Phụ thân…” Thạch Mẫn kính trà trước, Thôi thị cũng làm theo.

Thạch Mãnh uống ngụm trà, cầm một hộp gỗ nặng trĩu đưa tới, bên trong tất cả đều là cá vàng. Trường Đình đánh giá sơ sơ cũng phải tới trăm con cá vàng ròng.

“Hành quân đánh giặc thì ta lành nghề nhưng đây là lần đầu Thạch gia cưới con dâu, ta cũng chẳng lằng nhằng trước sau. Hai vợ chồng sinh hoạt thì bạc trắng là quan trọng nhất, cầm chút ngân lượng mua cái gì, làm cái gì tốt tốt ấy.”

Đơn giản thô bạo là phong cách của Thạch Mãnh.

Trường Đình nghĩ Thạch Mãnh vung tay tặng tòa nhà kia tuy không nhiều cá vàng như thế này nhưng cẩn thận tính thì bày biện bên trong cũng coi như tâm huyết. Thạch Khoát, Thạch Sấm và Thạch Tuyên lúc sau thành hôn ông ta cũng phải lấy ra mấy khoản tiền lớn. (Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Trường Đình đột nhiên nhớ tới cái vòng ngọc huyết kê Thạch Mãnh cho nàng lúc trước, nói là cho con dâu nhưng giờ nàng gả cho cháu ông ta cũng chẳng thấy ông ta đòi về, mà nàng cũng chẳng tỏ vẻ là muốn trả lại. Nói đúng ra là nàng căn bản không nhớ được chuyện này, vì thế hai vợ chồng nàng liếc nhau, hơi chột dạ…

Thạch Mẫn và Thôi thị lại quay qua dập đầu với Dữu thị, miệng gọi mẫu thân. Dữu thị uống trà xong đưa một túi tiền qua, trong đó là một bộ trang sức ngọc lục bảo cực đẹp được khắc chạm rỗng gồm khuyên tai, vòng cổ, nhẫn, trâm hoa. Mỗi một vật đều có một viên phỉ thúy cực đại, nước ngọc cũng trong vắt, hoa văn cũng đẹp. Bộ trang sức này trước đây Trường Đình từng thấy mẹ đẻ của Ai Đế có, nhưng không được to như bộ này, màu ngọc cũng không được thống nhất giống thế này.

Đúng là ra tay hào phóng đến tàn nhẫn.

Người nhà họ Thạch khác đám hàn môn thứ tộc đột nhiên giàu lên ở chỗ bọn họ mà đã ra tay thì không hề keo kiệt, bất kể với ai.

Thôi thị lại dập đầu cảm tạ, Dữu thị thấy vậy thì cười nói, “Vào cửa chính là người một nhà, A Mẫn cá tính thẳng nhưng tâm tư không xấu, tâm nhãn cũng không xấu. A Nghê phải thường khuyên hắn, nói một câu hắn nên làm gì, đừng khách khí. Nếu cần mách ta thì cứ nói, ta nhất định sẽ không thiên vị hắn.” Dữu thị cười cười, “Giúp lý không giúp thân, đây mới là đạo lý giúp gia trạch thịnh vượng, ta và phụ thân ngươi đều hiểu được.”

Trường Đình khó khăn lắm mới không nhướng lông này, đây rõ ràng là… mượn Thạch Mẫn nói lại những gì Dữu Tam cô nương nói lúc trước ư? Cái gì “giúp lý vẫn là giúp thân”, Dữu thị quả nhiên đã nghe thấy, chẳng qua bà ta lấy tư thế cường đại nói với Thôi thị rằng Thạch gia sẽ không nể Dữu Tam cô nương là thân nhân mà giúp nàng ta rồi coi người khác không ra gì.

Trường Đình đột nhiên có chút tò mò không biết Dữu thị có nói chuyện với vị tam cô nương kia không và đã nói gì.

Thôi thị nhận túi tiền và mở miệng nói. Giọng nàng ta thanh thúy mềm mại, cực dễ nghe. Lời này cũng là nàng ta chủ động nói chứ không phải nói theo Thạch Mẫn, “Cảm ơn mẫu thân, một nhà hòa thuận mới là căn bản chấn hưng gia tộc, khiến gia môn hưng vượng. Nếu giúp lý thì người thân sẽ không vui, giúp thân thì người có lý sẽ buồn, tức là sẽ có người vui kẻ buồn. A Nghê cho rằng quan trọng không phải giúp ai mà là mọi người đều hòa thuận, ai cũng không khiến mẫu thân phải khó xử.” Thôi thị ôn hòa mà nghiêng mắt nhìn Thạch Mẫn liếc mắt một cái sau đó nói, “Giúp chồng dạy con là bổn phận của nữ tử, sau này tướng công làm việc gì thì đó cũng là việc của A Nghê. Chỉ cần sau này tướng công làm việc ngẫm lại một nhà già trẻ vậy nhất định sẽ không khiến người ta khó xử.”

Trường Đình sắp bị bộ dạng thâm tình của Thôi thị khi nhìn Thạch Mẫn chọc mù rồi.

Loại cô nương nào được lang quân yêu thích đây? Đương nhiên là cô nương xinh đẹp sẽ khiến người ta thích nhưng sau khi nhìn chán cái túi da kia rồi thì sao? Ai chẳng có hai mắt, một mũi? Vậy lúc này loại cô nương nào sẽ thắng? Trường Đình cho rằng người đó là người có thể hoàn toàn ỷ lại vào chồng mình như Thôi thị, ít nhất ở trong mắt người khác thì vợ hắn không có hắn sẽ không sống được vậy.

Nam nhân thích cảm giác được cần đến, thích ánh mắt tôn sùng, cần giọng nói ôn tồn mềm mại.

Lời này của Thôi thị rất cao minh, trước nói với Dữu thị rằng: Nương, ta cũng chẳng cần ngài chọn thân hay lý, con dâu kiên quyết không gây chuyện khiến ngài phiền lòng, không để ngài rơi vào thế gian nan. Đồng thời nàng ta cũng nói với Thạch Mẫn rằng: tướng công, A Nghê tin tưởng về sau chàng chẳng cần ai quản, bởi vì A Nghê thực sự cần chàng, và vì thế nên mỗi quyết định sau này của chàng nhất định phải chính xác, nhất định phải được suy nghĩ cặn kẽ…

Dù sao lời trong lời ngoài nàng ta đều cho Thạch Mẫn đủ thể diện, đồng thời cũng không khiến Dữu thị mất mặt, thậm chí còn hung hăng mà cách không tát Dữu Tam cô nương một cái.

Trường Đình thấy lạ, sao tam thẩm mẫu nhà nàng cũng họ Thôi mà nói chuyện lại như cái chày gỗ nhỉ?

Thôi thị nói rất êm tai, ý tứ cũng thấm vào lòng. Thạch Mẫn ho nhẹ hai tiếng, đợi Dữu thị cho hai người đứng lên thế là hắn lóng ngóng vươn tay đỡ Thôi thị một chút. Nàng kia lập tức cong mắt cười, tay cũng nhếch lên thuận thế đặt lên tay hắn.

Cô nương ấy mà, không xinh đẹp cũng chẳng sao, có cái miệng lanh lợi thì vẫn có thể sống tốt.

Trường Đình thở dài một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.