Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 277: Kiến Khang (Thượng)



Trường Đình không biết nên nói cái gì. Nàng chỉ nhìn Mông Thác, lúc hắn cho rằng nàng sẽ cảm động bổ nhào vào ngực hắn thì nàng lại buồn bực nói, “Tiền này… từ đâu tới? Có thể mua được tòa nhà ở đường cây hòe, lại ở ngay cạnh nhà của Lục gia thì không phải chỉ tiền là có thể được. Có phải Nhị ca ở Kiến Khang đã bắt đầu thay máu khắp nơi hay không? Mà quan trọng nhất là tiền này ở đâu ra? Có phải chàng tham quân lương hay không? Mà Nhị ca có biết không?”

Trường Đình tặc lưỡi một cái vì cảm thấy bản thân hỏi quá vớ vẩn, “Vô nghĩa! Hiện tại chàng mua nhà ở Kiến Khang sao Nhị ca có thể không biết! A Thác, chàng nói cho ta có phải chàng tham quân lương không? Không có việc gì, của hồi môn của ta đủ trả số ấy, chúng ta lặng lẽ bổ sung là không ai biết.”

Biểu tình thờ ơ từ lâu của Mông Thác lần đầu tiên xuất hiện vết rách, hắn gần như nghiến răng nghiến lợi nói, “Ta không tham quân lương…”

“Thế tiền ở đâu ra?!” Trường Đình lập tức suy nghĩ thật nhanh, tay cầm tờ khế đất nóng bỏng. Nếu Mông Thác tự nhiên có 300 vạn lượng bạc thì Thạch Mãnh có biết không? Thạch Mãnh có thỏa hiệp không? Có lẽ Thạch Mãnh sẽ thỏa hiệp, rốt cuộc một nam nhân tham tiền tài để mua nhà cho nữ nhân vẫn còn hơn kẻ tham thuế ruộng để tự lập môn hộ đúng không?

Trường Đình rơi vào suy tư, ai biết biểu hiện trầm mặc lo trước lo sau của nàng lại khiến lòng Mông Thác cáu tiết!

A Kiều… Mọi việc đều phải băn khoăn ánh mắt của người khác thì quá khổ sở rồi!

Muốn lại không thể nghĩ, muốn mua lại không thể mua, rõ ràng rất thích nhưng phải nghĩ xem có nên thích hay không, hoặc thích thế nào…

Lòng Mông Thác hụt hẫng, rất nhiều cảm xúc nảy lên nhưng nhìn bộ dạng Trường Đình mím môi tính toán thì mọi cảm xúc ấy đều biến thành áy náy. Hắn duỗi tay ôm nàng vào lòng nhẹ giọng nói, “Không phải ta tham quân lương, đây là tiền riêng của ta.” Mông Thác buồn bực cười nói, “Ung Châu có Nửa Đồng thành, mà Ung Châu là của ta.”

Tay Trường Đình dán lên ngực hắn cảm nhận trái tim hắn đang đập.

Mông Thác vẫn nói, lồng ngực hơi rung lên, “Dù ta tham 300 vạn lượng thì nàng cũng đừng sợ. Ta có năng lực bổ sung số tiền này, ta cao hơn nàng, vai rộng và lưng rộng hơn nàng nên có chuyện gì thì để ta tới gánh vác. Về sau bất kể ta đưa cái gì cho nàng thì nàng cứ nhận lấy là được, không cần lo lắng chuyện khác.”

Lòng Trường Đình ấm áp, lại chua xót, qua một lúc lâu nàng mới nhẹ nhàng gật gật đầu.

Chuyện Thạch gia rời đi hừng hực khí thế, các nhà dọn dẹp đồ xong thì chất lên xe ngựa. Còn ở Kính Viên lại chẳng có ai thu dọn gì, buổi tối trước khi lên đường Trường Đình kéo Mông Thác đi xem khắp nơi, sắp xếp lại chén trà nhỏ để trên giá gỗ, lại tự tay dán giấy niêm phong lên cửa lớn với ý người đi trà lạnh.

Cả trăm chiếc xe ngựa cùng binh mã mênh mông cuồn cuộn xuất phát từ nội thành Ký Châu. Trong thành U Châu và Ký Châu tình hình còn tính an ổn, đợi vừa ra khỏi địa phận Thạch gia thì thường có nhân mã mang cờ hiệu diệt trừ kẻ hại nước hại dân tiến đến quấy rầy và tập kích ban đêm. Thạch Mẫn đầu tàu gương mẫu mang quân ngăn địch, Mông Thác theo sát sau đó để xử lý, Thạch Mãnh không ở trong quân —— ít nhất Trường Đình không hề thấy ông ta lộ diện. Chắc ông ta có kế gì đó, Trường Đình cũng không lo ông ta không có kế dự phòng. Chẳng qua đêm bị tập kích nên ngày chỉ có thể tranh thủ chợp mắt, tình huống ấy khiến đám phụ nhân vốn quen sống trong nhung lụa và các vị cô nương kiều quý đều chịu không nổi. Trong lúc nhất thời đám nữ nhân nghị luận sôi nổi, vừa nói là toàn chuyện linh tinh khiến người ta càng thêm sợ hãi.

Trường Đình nghe được rất nhiều phiên bản. Ví dụ như sơn yêu gây sự, buổi tối luôn thích ra ngoài ăn người.

Rồi ví dụ như Thạch gia mang không đủ người, sớm hay muộn cũng sẽ bị đánh tan tác.

Hoặc thế đạo này không nên ra ngoài, nếu không sẽ chết như Lục gia lúc trước, đến thi thể cũng không còn, biến thành cô hồn dã quỷ.

Hai chuyện đầu tiên thì Trường Đình chỉ cười một cái và cảm thấy cũng có những nữ nhân tóc dài nhưng kiến thức ngắn. Chỉ có điều cuối cùng là khiến nàng bị chọc đúng nỗi đau. Cũng không phải quá đau chẳng qua nàng nghe đến mệt mỏi. Có thể đừng lôi Lục gia ra nữa được không? Mỗi lần nói đến “toàn quân bị diệt”, “Cả nhà bị diệt khẩu” gì gì đó là mọi người lại lấy Lục gia ra làm bằng chứng.

Có điều lời đồn cũng chỉ là lời đồn, gió thổi qua là tan, muốn truy cứu cũng không bắt được kẻ đầu sỏ. Cho nên chẳng ai ăn no rửng mỡ để ý tới chuyện thế này. Có điều một khi lời này truyền tới tai Trường Đình thì đúng là tự tìm xui xẻo, cũng có chút thiếu tinh tế.

“… Hương phấn tẩu tẩu mang từ trong nhà tới đúng là tốt.” Thạch Tuyên cười vui vẻ, tiểu cô nương 14, 15 tuổi lúc này đã bôi một lớp phấn mỏng, “Thời gian này ngủ không tốt nên phấn có thể giúp che quầng thâm, chẳng lộ gì hết.”

Thạch Tuyên dựa vào Thôi thị ở bên cạnh, thái độ thực thân mật —— rốt cuộc thì Thôi thị cũng cho phép Thạch Tuyên mang theo ba con mèo và một con chim lớn mà con bé nuôi…

Ba con mèo và một con chim cảnh là đủ tạo dựng hình tượng người chị dâu tài đức vẹn toàn. Cuộc sống của tiểu cô nương Thạch Tuyên đúng là quá tốt đẹp.

Thôi thị cười nhàn nhã, duỗi tay thân mật ôm Thạch Tuyên mà mỉm cười nói, “Nếu muội thích thì ta sẽ để mấy hộp cho muội.”

Nếu đã nói tới đây thì nàng ta cũng ngẩng đầu nhìn các cô nương và thái thái ngồi quanh đó rồi tiếp lời, “Đoạn thời gian này không yên ổn, một đường lại đây có xe ngựa ngã lại có đám người tới quấy rầy. Mọi người đều ngủ không ngon, ăn cũng không tốt. Nhưng may mà chỉ có vài ngày, khẽ cắn môi nhịn một chút là sẽ qua. Nữ quyến chúng ta còn được ở trong xe không phải hứng nắng và gió, còn nam nhân thì vẫn luôn cưỡi ngựa không được xuống. Ai khổ ai sướng chỉ liếc mắt một cái là biết, chúng ta chỉ cầu đám binh lính nơi khác đừng gây sự nữa đã là a di đà Phật rồi.”

Giọng nàng ta ôn hòa đưa ra tổng kết này sau đó lại mỉm cười nói, “Hiện giờ mỗi ngày chúng ta đều trang điểm xinh đẹp, cố gắng khỏe mạnh chính là tích công đức! Hương phấn này dùng tốt, vậy mấy chị em chúng ta cùng chia nhau. Ta nhớ rõ A Kiều thích hương bách hợp, đại cô nương thích hương hoa mai, tiểu A Ninh thích mùi rau quả, Hồ cô nương thích gỗ đàn hương, Tam nương tử cùng Ngũ nương tử một người thích bạc hà một người thích tử đằng. Đợi lát nữa ta để nha hoan tìm rồi đưa cho mọi người.”

Mọi người thích loại hương nào nàng ta đều nhớ rành mạch, Trường Đình chép chép lưỡi, Thôi thị… đúng là liều mạng.

Xe ngựa kỳ thật vẫn rất an ổn, thùng xe lớn được ba con ngựa kéo, dù đi trên sườn núi vẫn giống như đi trên đất bằng.

Trong xe có vài vị cô nương đang ngồi cùng mấy vị phu nhân. Thôi thị cũng thu xếp để mọi người tìm chút niềm vui trên quãng hành trình dài lâu này. Ừ, nữ nhân gia xây dựng tình hữu nghị dựa trên ba tình huống: thứ nhất là cùng nhau thảo luận về son phấn, thứ hai là cùng nhau nói xấu người khác, thứ ba là cùng nhau tâm sự chuyện cuộc sống. Ba chủ để này đều được lần lượt nói qua, phần son phấn đã xong thì sẽ tới phần thứ hai. Thứ tự này phải tuyệt đối tuân thủ, không thể nhảy cóc cũng không thể đi sai. Hai người có thể cùng nói với nhau ba chuyện này thì tình bạn sẽ cực kỳ kiên định giống khăn tay, xé cũng không rách.

Hiện tại thảo luận bước đầu tiên đã xong, Trường Đình tính tính thì thấy bước thứ hai chắc sắp tới rồi.

Sau khi các cô nương cảm tạ thì đều đợi người nào đó mở miệng trước. Chờ tới chờ đi cuối cùng ngoài dự kiến của mọi người, đại cô nương Thạch Uyển vốn không quá nổi bật lại mở miệng. Nàng ta nhút nhát sợ sệt, giọng kéo thật dài, “Kỳ thật biểu tẩu nên đổi hương phấn với Hồ cô nương thì tốt hơn. Gỗ đàn hương có tác dụng an thần, tránh nằm mộng. Thời gian này biểu tẩu phải ngàn vạn bảo trọng, nếu buổi tối gặp ác mộng thì đốt chút đàn hương cũng được.”

Trường Đình đột nhiên bị Thạch Uyển điểm danh thì còn chưa kịp phản ứng. Qua hồi lâu nàng mới nhẹ giọng hỏi nàng ta, “Sao ta lại gặp ác mộng?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.