Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 279: Gây Sự (Thượng)



Trận phong ba này truyền khắp nơi, có người chỉ trích Trường Đình khinh người quá đáng, cũng có người coi thường hành vi tiểu nhân của Thạch Uyển khi chọc tới chỗ đau của người. Những kẻ nói Trường Đình không tốt phần lớn cũng không dám hiên ngang nói trước mặt nàng và đương nhiên nàng cũng coi như không biết. Nhưng trên đời này nào có tường không lọt gió, đám nha hoàn phía dưới đều dùng cơm nghỉ ngơi cùng một chỗ, người này một câu, người kia một lời là sẽ lộ hết. Mãn Tú có tiếng là nóng tính, Bạch Xuân có tiếng là khôn khéo, cả hai lại là đại nha hoàn bên cạnh Trường Đình nên chẳng ai dám nói gì trước mặt hai người này.

Cho nên lúc San Hô cúi đầu vén mành đi vào thùng xe thì lập tức ngồi quỳ xuống mở miệng nức nở, “Cô nương…”

Bạch Xuân “Khụ” một tiếng, San Hô thì vừa khóc lóc vừa lặng lẽ sửa lại xưng hô. Biểu tình của nàng ta tự nhiên như thể cái người vừa gọi sai kia không phải mình, “Phu nhân… Nô bị người ta đánh!”

Trường Đình đang uống trà lại bị sặc một cái và ngẩng đầu nhìn… Đánh cái rắm ấy! Trên mặt cũng chưa rớt miếng da nào, ừ, quần áo thì hơi bẩn nhưng cảm giác chỉ cần phủi một chút là sạch. Nàng nhìn nhìn San Hô, cảm thấy mấy nha đầu trong phòng nàng ăn ngon ngủ ngon, cả ngày không cần lo lắng hãi hùng nên người nào cũng lớn lên. Không dám nói cao lớn thô kệch nhưng dù sao cả đám đều tương đối rắn chắc, thế thì ai có thể đánh nàng ta chứ?! Ai có thể đánh thắng nàng ta đây?!

“Ai đánh ngươi?” Trường Đình buông chén trà và gọi Bích Ngọc tới cười nói, “Nhìn cái kẻ đáng thương này xem, bị đánh đến mặt cũng sưng lên rồi kìa.”

“Cô nương, nô tỳ chẳng qua ăn nhiều chút nên hơi béo thôi…” San Hô lập tức giật mình, miệng mếu máo, “Ngài có thể dùng chút tâm mà nhìn nhận sự thật không?! Đánh chó còn phải ngó mặt chủ, nô bị đánh chính là mặt mũi của ngài cũng bị ảnh hưởng!”

Trường Đình trợn trắng mắt, rốt cuộc là ai bị đánh còn chưa biết đâu.

“Cho nên ta hỏi ngươi là ai đánh ngươi…” Trường Đình kéo dài giọng.

San Hô lập tức ưỡn ngực, bộ dạng phẫn nộ mách lẻo, “Đỗ Quyên trong phòng đại thái thái! Nàng ta nói bậy rằng ngài không có giáo dưỡng, nói chuyện không xuôi tai, chỉ biết để người khác thay ngài ra mặt! Nô tỳ nghe thế thì đánh tiện nhân kia hai cái bạt tai, còn đạp nàng ta vài cái. Người khác không bênh nô tỳ, không biết là nha hoàn phòng nào lôi kéo nô tỳ. Ngài nhìn đi, cổ tay nô tỳ bị tiện nhân kia đánh đến sưng lên đây này!”

À, hóa ra là nha đầu trong phòng Thạch Đại thái thái.

Mẹ Thạch Uyển luôn ru rú trong nhà, lần duy nhất cùng nàng tranh chấp là vào ngày tân hôn, sau đó bà ta cũng chưa từng xuất hiện. Lúc này hẳn bà ta không nhịn nổi nữa. Cũng phải, mẹ thì ăn chay niệm phật nhưng con lại chẳng ra gì, quá châm chọc, bà ta hẳn muốn vãn hồi thanh danh cho con mình.

Trường Đình rũ mắt nhìn vết, không đúng, vệt, cũng không đúng, chỗ kia chỉ hơi đỏ một chút. Lòng nàng đúng là không biết phải nói thế nào.

Cô nương ơi, vừa rồi ngươi nói sai rồi hả?! Ngươi vả người ta hai cái, còn đạp mấy cái, mà cổ tay ngài lại chỉ có tí đỏ thế này… không đáng để nói… nếu bây giờ mà đi so vết thương thì tới cái quần lót ta cũng thua sạch ấy chứ.

“Mời lang trung tới đây nhìn xem, vết thương lớn như thế thì về sau cô nương còn gả chồng làm sao được?! Nếu để lại sẹo thì làm sao?!” Trường Đình trợn mắt nói dối, “Đi mời lang trung đi! Mời Trương lang trung, nói là cô nương trong phòng của ta sắp bị người ta đánh chết rồi! Mãn Tú, ngươi đi tìm Thôi thị, trực tiếp hỏi nàng ấy xem nên làm gì đây? Nếu nàng ta không quản được thì chúng ta có thể giúp Thạch đại phu nhân dạy con gái rồi tiện thể giúp dạy gia nô cũng được! Nàng ta phải biết là ta chẳng sợ gì hết!”

Muốn nháo thì làm lớn chút!

Việc lớn biến nhỏ, việc nhỏ biến không, nhưng đó là việc khác, không phải việc này!

Sắp tới thành Kiến Khang rồi, thân phận Mông Thác xấu hổ, thân phận của Thạch Khoát càng xấu hổ. Nếu muốn xây dựng một mảnh trời riêng thì nhường nhịn cũng không phải biện pháp tốt nhất.

Nói lên nháo việc thì Trường Đình đúng là chuyên về tấn công. Lúc trước còn ở Kiến Khang nàng xưng thứ hai thì chẳng ai dám xưng thứ nhất. Nếu không phải Lục Xước nghĩ còn có Tạ Tuân là đối tượng thì hẳn ông ấy sẽ cắn răng quản giáo nàng thật nghiêm.

Gây sự cũng phải chú ý kỹ thuật, vừa phải khiến dư luận xôn xao lại không được gây thù chuốc oán, đúng là không dễ. Cũng may Trường Đình có nhiều kinh nghiệm thực chiến lúc còn chưa gả chồng. Nàng đấu với Phù thị trong ngoài, từ đó cũng xây dựng được cơ sở nền và làm gì cũng nhẹ nhàng.

Lang trung được mời tới thì lập tức kê đơn thuốc, rồi sắc thuốc, chỉ ngửi mùi đã thấy đắng. Mỗi ngày bọn họ sẽ nấu thuốc hai lần, mỗi lần 2 canh giờ, đến độ mùi quế, không mùi hoàng liên bay khắp nơi. Trường Đình thấy mặt San Hô lúc uống thuốc còn đắng hơn Hoàng Liên.

Uống đến ngày thứ tư San Hô bưng chén thuốc khóc lóc nói, “Phu nhân, nô có thể không uống không? Ngài biết là nô tỳ không có bệnh…”

Trường Đình tiếp tục thêu thùa, đây là mặt quạt làm cho tiểu A Ninh nên nàng thêu hoa mẫu đơn mang theo màu sắc xinh đẹp. Nàng chẳng thèm ngẩng đầu đã nói, “À, thuốc toàn là thứ tốt thôi, dưỡng dạ dày, thanh nhiệt, tiêu thực thuận khí. Chẳng qua hơi khó uống chút, nhưng khẽ cắn răng một cái rồi bịt mũi là uống xong. Nhìn xem ngươi gầy thành như vậy, phải điều trị một chút đến chắc nịch mới dễ dàng đi đánh người khác.”

San Hô sắp khóc rồi, nhà bọn họ không đánh, không mắng, không bắt đứng góc tường mà lấy uống thuốc ra hành hạ người khác!

San Hô rất buồn phiền.

Dữu thị nghe xong bên ngoài truyền đến ồn ào huyên náo rằng “Nha hoàn trong phòng Đại phu nhân đánh nha hoàn của Mông phu nhân”. Lúc nghe được tin này kỳ thật bà ta không tin lắm… Lục Trường Đình bao che cho người của mình đến không có nguyên tắc, chỉ cần có nàng ta che chở thì kẻ nào dám bắt nạt người của nàng hẳn sẽ không được yên —— bà ta không tin nha đầu trong phòng mình bị người ta đánh mà Lục Trường Đình còn ngồi được.

Quả nhiên Thạch đại phu nhân mang một thân mùi đàn hương tới tìm Dữu thị nói chuyện, lời còn chưa nói thì nước mắt đã rơi.

“… Khinh người quá đáng, đúng là khinh người quá đáng.” Thạch đại phu nhân cầm Phật châu trong tay nhưng vừa mở miệng lại sử dụng chiêu bài tình cảm của thế gian trần tục, “A Uyển là cháu gái của ngươi, đại ca ngươi mất sớm, ngươi và tam đệ dạy dỗ nàng thì cũng là thiên kinh địa nghĩa. Nhưng Lục thị kia mới vào làm dâu chưa được 2 năm, bụng còn chưa có tí tin tức gì nhưng gót chân đã đứng vững trong nhà. Hiện tại nàng ta cũng dám không nể mặt mà dạy dỗ A Uyển, thậm chí nha đầu trong phòng nàng ta còn dám đánh nha hoàn của ta!”

Dữu thị nhăn mày, “Sao lại thành nha hoàn trong phòng ngài bị đánh thế? Không phải nàng ta mời lang trung cho nha hoàn nhà mình à?”

Thạch đại phu nhân hít sâu một hơi, trong lòng biết trọng điểm đã tới thế là há miệng xúc động mách: “Cắn ngược chứ sao… Đây chính là chó cắn ngược! Hiện giờ ta hết đường chối cãi! Tiểu Hà quả thực không bị thương nhưng hai cái tát và mấy cái đá của nha đầu kia đều là thật! Đệ muội, ngươi và ta làm chị em dâu mấy chục năm, ta cũng không gạt ngươi làm gì. Ta ăn chay niệm phật vài thập niên, tâm như nước lặng còn không phải là để gây dựng thanh danh tốt cho A Uyển để nàng dễ chọn được tấm chồng ưng ý sao? Hiện giờ bị hắt một chậu nước bẩn như thế, A Uyển bị phạt, nha hoàn của ta thì bị kẻ khác đánh. Thế này thì mẹ con ta còn làm người thế nào? Lục thị chẳng cho chúng ta nửa đường lui! Hôm nay nàng ta có thể không tôn trọng ta và A Uyển vậy ngày mai hẳn nàng ta dám bò lên đầu ngươi. Có con dâu nhà ai dám làm thế này!? Nàng ta chẳng qua ỷ vào nhà mẹ đẻ tốt nên không để ngươi và Thạch gia chúng ta vào mắt! Phản ngăn chặn hành vi của vợ tên tạp chủng kia mới phải!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.