Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 302: Nương (Thượng)



Dữu Tam cô nương quỳ gối giữa phòng, lưng cong cong giống như bị gánh nặng nào đó đè lên, hẳn nhiều ngày qua nàng ta cũng không tốt lắm.

Lúc Trường Đình đi vào thì Dữu Hoàng Hậu đang ngồi trên đầu, Mãn Tú đi thep phía sau và ngồi sau Trường Đình. Mãn Tú cũng thấy tình huống thế này nhiều lần, nhưng có thể cùng các vị chủ nhân ngồi xuống thế này lại là lần đầu. Nàng ta đi theo sát Trường Đình, cố gắng không để người khác nhìn thấy quẫn bách và bối rối của mình.

“Hôm nay mời Trương phu nhân tới hơi đường đột.” Thoạt nhìn Dữu Hoàng Hậu giống như mệt mỏi cả thể xác và tâm hồn. Bà ta nói cực kỳ thành khẩn, “Chỉ vì cái kẻ tai họa kia kéo một nhà Trương phu nhân vào vũng bùn này…”

“Ngài đừng nói thế, Trương Lê là thần, mà quan hệ giữa chủ thượng và thần vốn không có cái gì mà kéo vào vũng nước đục hay không.” Trường Đình cười tiếp lời thay Mãn Tú còn nàng kia ngồi bên cạnh liên tục gật đầu. Nàng ta muốn nói cái gì đó hợp với hoàn cảnh nhưng lúc nghe người khác nói thấy dễ dàng, tới lượt mình lại cảm thấy lời cứ nghẹn trong cổ không phun ra được. Nàng ta nghẹn tới mức cả mặt đỏ bừng.

Người ngồi thì hàn huyên, người quỳ vẫn khóc sướt mướt, còn đúng lúc mà thêm vài tiếng nức nở.

Ừ, thật tốt, Dữu Tam cô nương đã thành công khiến Trường Đình chú ý.

Dữu hoàng hậu liếc nhìn Dữu Tam một cái rồi lại nhìn về phía Trường Đình, “Tiểu cô nương không hiểu chuyện, bảo nàng ta quỳ thế là nàng ta lập tức khóc, còn quấy rầy chúng ta nói chuyện.” Bà ta vừa nói xong bên này lại quay người qua bên kia hỏi, “Ngươi khóc cái gì?”

Dữu Tam cô nương vừa nghe thấy thế đã lập tức ngừng nức nở nhẹ giọng nói, “… Thạch Uyển oan uổng Lục cô nương và nhị ca khiến cháu khó chịu, chẳng phân biệt được đúng sai nữa…”

Trường Đình xua xua tay và cười nhìn Dữu hoàng hậu nói, “Dì, A Kiều cũng không phải kẻ ngu dốt. Những lời này nói cho người ngoài nghe một chút là được, còn người một nhà chúng ta không nói hai lời. Ai sai nhiều hơn ai A Kiều đều không truy cứu. Rốt cuộc A Ninh luôn rộng lượng, lại có A Tuyên khuyên nhủ nên hiện giờ con bé cũng đã hoàn hồn, còn hiểu chuyện hơn lúc trước. À, ngoài việc con bé nghi ngờ ánh mắt nhìn người của mình thì còn lại đều tốt.”

Ta không muốn truy cứu mà chỉ chờ ngươi cho ta một kết quả, cho nên các người tốt nhất là đừng làm mấy trò ma quỷ này ra để gạt người.

Đây là thái độ của Trường Đình.

Dữu hoàng hậu đương nhiên hiểu vì thế bà ta lại liếc nhìn Dữu Tam và lạnh giọng nói: “Chuyện tới hiện giờ người còn đổ hết tội lên đầu Thạch Uyển hả? Nàng ta cùng lắm thì ngu thôi, còn ngươi mới là bụng dạ khó lường. Làm bẩn thanh danh Nhị lang quân thì ngươi sẽ được lợi gì? Làm bẩn thanh danh của Trường Ninh thì có liên quan gì tới ngươi? Hại người mà chẳng ích ta, đúng là đồ rắn rết ngu xuẩn!”

Dữu hoàng hậu mắng không hề nể tình, nhưng bà ta vẫn chưa nói muốn làm gì nàng ta. Nói lời xin lỗi là xong hả? Sau đó trả nàng ta về Ung Châu sao? Đẩy một Thạch Uyển ra thì chuyện này coi như kết thúc à?

Trên đời này làm gì có chỗ nào nhiều chuyện hời như vậy.

Trường Đình ôn nhu khuyên giải an ủi, “May mà lúc trước đính hôn khá vội vàng, chỉ nói Thạch gia và Dữu gia đính thân nhưng chưa nói là người nào đính thân với người nào đúng không? Vì thế người khác cứ suy đoán thôi, chúng ta bên này cũng may chưa làm lễ gì hết!” Trường Đình nhìn Dữu Tam cô nương sau đó bồi thêm hỏa lực, “Chẳng qua không biết Dữu Ngũ cô nương gả vào thì Tam cô nương nên làm thế nào đây?”

Trường Đình thấy sắc mặt Dữu Tam cô nương hơi cứng đờ.

Lỗ tai Dữu Tam cô nương ong ong ong, sau khi nghe Trường Đình nói thì nàng ta cũng chẳng nghe được cái gì nữa. Đúng vậy, lúc ấy đính thân vội vàng, căn bản không nghiêm túc định ra người nào cưới người nào. Hiện giờ đính thân cũng không quá để tâm thứ bậc anh hay em, ai cũng có thể có khả năng —— đây cũng là nguyên nhân lúc trước nàng ta muốn tranh một lần!

Người khác chỉ biết Dữu gia và Thạch gia đính hôn, nhưng vạn nhất… bọn họ tưởng nàng đính thân với Thạch Sấm thì sao?

Thạch Sấm, Thạch Sấm, Thạch Sấm của nàng, tam ca của nàng.

Anh em họ là dễ nảy sinh tình cảm nhất. Thạch Sâm ít nói lại chất phác, nhưng cố tình ở trong mắt nàng ta từ khi 10 tuổi đến 15 tuổi lại chỉ có mình hắn. Mỗi lần có lễ tiết nàng ta đều sẽ nhảy nhót bởi vì chỉ có những lúc ấy Thạch Sấm mới thay phiên mà theo quân tới trấn thủ biên giới Ký Châu. Mỗi lần nghỉ tắm gội hắn sẽ tới Dữu gia rửa mặt ăn nghỉ mấy ngày. Đại biểu ca Thạch Mẫn quá lỗ mãng, nàng ta không thích. Nhị biểu ca Thạch Khoát quá làm ra vẻ, nàng ta cũng không thích. Thạch Sấm thì xấp xỉ tuổi nàng ta, có tiếng nói chung, có thể chơi chung. Thơ ấu và thanh xuân của nàng ta có Thạch Sấm và nàng ta cũng tin tưởng trong hồi ức của hắn cũng có một vị trí cực lớn cho mình. Vốn nàng ta tưởng chỉ cần an phận là sẽ chờ được Thạch gia cầu hôn, hai nhà bọn họ nhất định sẽ liên hôn, đây là chuyện mọi người đều biết. Và nàng ta quả thực chờ được lời cầu hôn, nhưng Thạch Sấm lại đổi thành Thạch Khoát, tam ca biến thành nhị ca. Dường như chỉ cần một ý niệm của người khác thì vận mệnh của nàng ta đã hoàn toàn thay đổi.

Mỗi người đều phải nỗ lực.

Cái tên con hoang Mông Thác kia còn có thể cưới được Lục Trường Đình thì dựa vào cái gì nàng ta không thể gả cho người mình ái mộ chứ? Cái này không công bằng.

Đối với việc hôn nhân này lúc đầu nàng ta tìm mọi cách kháng cự, nhưng khi nhìn thấy hai tờ thiếp canh đỏ thẫm còn chưa viết sinh thần bát tự được đặt trong từ đường thì nàng ta mới biết hóa ra mới chỉ là Dữu gia và Thạch gia định thân chứ chuyện nàng ta và Thạch Khoát chưa phải ván đã đóng thuyền. Đến lúc ấy tâm tư nàng ta bắt đầu xoay chuyển và có trù tính.

Lúc đầu nàng ta thể hiện nóng nảy chỉ để Dữu hoàng hậu phát hiện nàng ta không thích hợp trở thành vợ của một người lòng mang chí lớn như Thạch Khoát. Nàng ta cũng không thể mang tới cho Thạch Khoát bất kỳ hỗ trợ có ý nghĩa nào mà sẽ chỉ kéo chân hắn. Nàng ta hy vọng Dữu hoàng hậu có thể phát hiện ra chuyện này sớm và sửa lại.

Nhưng hình như không được.

Không chỉ không được mà đột nhiên nàng ta còn phát hiện hóa ra trúc mã của mình còn có thanh mai khác. Lúc ấy Lục Trường Ninh bị người ta đẩy xuống xe ngựa thì nàng ta đang dán ở vách xe nên đã nhìn thấy tình huống bên ngoài qua khe hở của rèm xe. Nàng ta thấy Thạch Sấm giống như không màng tính mạng lướt qua kẻ địch xông thẳng tới chắn mũi tên cứu Lục Trường Ninh từ trong nguy nan. Lúc hắn xoay người đi lòng bàn tay còn chảy máu, bản thân hắn thì giống anh hùng, chẳng qua người hắn cứu không phải nàng ta.

Trực giác nói rằng Thạch Sấm và Lục Trường Ninh có lẽ có chuyện. Sau đó nàng ta cầm bạc đi hỏi bóng hỏi gió mới biết hóa ra trước đó chị em Lục Trường Ninh từng có thời gian dài ở Thạch gia. Thạch Sấm và Lục Trường Ninh đã quen biết từ rất sớm, hai người cũng là thanh mai trúc mã, là cái loại quan hệ mà Lục Trường Ninh có thể ngọt ngào gọi “A Sấm ca ca” chứ không phải cái loại chỉ có thể trộm ngắm từ xa trong mỗi lần gia yến tụ hội như nàng ta…

Chàng qua với ngựa tre này

Dạo quanh giường thiếp nghịch mai những lần.

Trường Can Hanh – Lý Bạch (thivien.net)

Nàng ta quả thực muốn cười.

Vì thế nàng ta nghĩ tới việc bày ra gièm pha giữa Lục Trường Ninh và Thạch Khoát ở trước mặt bao người để cả nàng ta và Thạch Sấm đều được tự do. Dù sao lúc đính hôn cũng không viết tên, Thạch Khoát cùng người khác tư thông thì Dữu gia sẽ chiếm đạo lý. Để giữ thể diện hai nhà nên hôn sự này không thể bỏ, như thế hẳn nàng ta và Thạch Sấm sẽ có cơ hội đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.