Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 307: Lấy Hay Bỏ



Bây giờ Thạch Uyển tựa như miếng gân gà, ăn thì sợ trướng bụng hơn nữa lúc sau có thịt đùi gà sẽ không ăn được nữa. Nhưng nếu bỏ lỡ miếng gân gà này mà về sau chỉ còn cứt gà thì phải làm sao? Ai đến giúp bọn họ dọn hết cứt gà đây?

Trong lúc Nhạc phu nhân đang do dự thì Chiêu Hòa Điện đã có ý chỉ. Dữu hoàng hậu phong Thạch Tuyên là Thấm Thủy công chúa, Thạch Uyển là Lư Lăng công chúa, mấy thứ nữ của Thạch Mãnh kẻ được sủng ái thì phong công chúa, không được sủng ái thì chỉ có thể đợi lúc lấy chồng mang theo chút của cải. Thạch Mãnh phong cho con gái mình làm công chúa thì không nói gì nhưng cũng phong Thạch Uyển thành công chúa thì rõ ràng chính là vì nhìn xem có thể tăng giá trị để thu hút người khác tới bốc nàng ta đi hay không.

Mà buồn cười chính là mấy phong ấp của nàng ta kỳ thật đều là những nơi còn chưa thực sự được nhất thống thu về. Thậm chí hai nơi phì nhiêu đông đúc là Lư Lăng và Thấm Thủy còn đang là nơi đóng quân của Phù Kê. Sau khi Thạch Khoát tấn công Kiến Khang thì Phù Kê đã mang binh chạy trốn, sau có truy binh của Thạch gia, phía trước có thế lực các nơi cản đường, thực sự gian nan. Nhưng dù thế hắn vẫn thần kỳ chạy được tới Thái Hành, dựa vào núi mà nghỉ ngơi, lại tức tốc chiếm núi làm vua. Nếu nói bên cạnh hắn không có ai giúp đỡ thì có quỷ mới tin. Trường Đình và Mông Thác đều cảm thấy đó là người Hồ bởi vì bọn họ đương nhiên không thích nhìn thấy giang sơn này an bình. Bọn họ đương nhiên cũng không chịu để yên cho Thạch Mãnh được thuận lợi.

Phong cho hai vị công chúa hai nơi phong ấp như thế một là để tỏ rõ sự chính thống, hai là khả năng lớn Thạch Tuyên và Thạch Uyển đều sẽ gả cho võ tướng, cái này coi như khích lệ quân tâm. Võ tướng liều chết đánh được hai nơi phong ấp này thì có thể khiến cô công chúa mình cưới về được an ổn hưởng thụ cung phụng của phong ấp.

Chỉ sợ có không ít người đã bắt đầu tính toán cướp chuyện tốt về tay.

Mấy ngày nay trong quân còn đang chỉnh đốn lực lượng nên Mông Thác liên tiếp không về nhà. Lúc hắn về trời đã tối, vừa đi qua bình phong cởi mũ để lên bàn, còn chưa ngồi vững đã nói, “bữa tối ăn lẩu đi, thịt nhiều chút!”

Trường Đình cười một tiếng lại nhìn thấy sau lưng Mông Thác còn có một cái đuôi.

Nàng sững sờ thì đã thấy cái đuôi kia chắp tay hành lễ, cả mặt đỏ bừng ngó ngó nàng, lại ngó ngó tiểu nấm hương sau lưng nàng sau đó mở miệng oang oang, “Biểu tẩu, hê hê, A Ninh muội muội, hê hê hê.”

Hê hê hê...

Hê hê cái đầu ngươi ấy!

Sao Thạch Sấm cũng tới đây? Tiểu nấm hương bị hố một hồi, Trường Đình mới bị Dữu hoàng hậu trong ngoài nói một hồi, lúc này Thạch Sấm lại đến chẳng phải chọc Trường Đình nổi đóa sao? Nàng nhìn Mông Thác thì thấy hắn vung tay lên, “... Hắn chưa được ăn trưa nên ta gọi hắn theo về ăn bữa tối.”

Trường Đình lại ngước mắt nhìn Thạch Sấm, tên kia thì đỏ mặt chắp tay hành lễ một lần nữa và nói, “Tạ ơn tẩu tẩu.”

Thiếu niên, nếu mặt ngươi không đỏ thì lời cảm tạ này sẽ có thành ý hơn nhiều đó...

Hai tên nam nhân ở ngoài ăn lẩu, có thịt dê thái lát, nước dùng chỉ thêm chút muối, đồ chấm là Trường Đình dặn phòng bếp nhỏ cố ý mài tương vừng, bên trong thêm chút dầu, mùi thơm đúng là nức mũi. Thịt dê được thái mỏng rất dễ ăn, lại có cải trắng và giá đỗ bỏ vào nhúng, dù bỏng môi cũng thấy mỹ mãn. Hai nam nhân ăn đến độ cả mặt đỏ rực, tay thì không ngừng gắp. Bạch Xuân tiến vào thấy nơi này vẫn đang ăn thì sững sờ một lát mới hành lễ vấn an Trường Đình và nhẹ giọng bẩm báo, “Phu nhân, Nhạc gia phu nhân tới và đang chờ ở cửa hậu viện.”

Trường Đình nhíu mày, lại nhìn hai tên kia sau đó đứng dậy dặn Mông Thác, “Chàng để ý tới A Sấm, đừng ăn nhiều quá, lát nữa gọi San Hô mang nước quả mận mà uống cho tiêu cơm...”

Thạch Sấm vội vàng để đũa xuống đứng dậy khẽ chào, “Tẩu tẩu, ngài cứ bận việc đi, A Sấm tự biết gọi đồ ăn!”

Mông Thác cười ha hả kéo Thạch Sấm ngồi xuống, “Thịt cũng không chặn được miệng ngươi!”

Trường Đình vuốt khẽ khăn và xoa xoa thái dương sau đó dẫn A Ninh đi tới chính đường. Trên người nàng còn mùi lẩu vì thế nàng tránh ở phòng bên đổi một bộ quần áo rồi mới ra gặp Nhạc phu nhân.

Đã lâu không gặp bà ta vẫn mang bộ dạng thông minh tháo vát như cũ, thấy nàng đi ra bà ta hành lễ và cao giọng nói, “Huyện Chủ an khang!”

Trường Đình cười đáp, “Ngài đừng trêu ta nữa, Hoàng hậu nương nương nhân đức thuận miệng nói thôi, bây giờ công chúa còn chưa có mấy người đâu, ta là cái gì chứ!”

Trường Đình duỗi tay mời Nhạc phu nhân ngồi, “Ngài uống Bích Loa Xuân hay trà gì? À, trời cũng muộn rồi, uống trà sợ đêm khó chịu, vậy một bình nước quả nhé!”

Đã tối muộn thế này chủ nhà không có đạo lý tiếp khách đúng không?!

Nhạc phu nhân lại giả vờ như nghe không hiểu và cũng mỉm cười nói, “Vậy quấy rầy Mông phu nhân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.