Thạch Khoát vừa mới nói xong Mông Thác đã mỉm cười tiếp lời, “U Châu có thân tín của huynh trấn thủ, Ung Châu có Nhạc Phiên trấn thủ, người của Thạch Mẫn không chen vào được đâu. Huynh chỉ cần để ý chút xem có kẻ nào cố trộn lẫn vàng thau hay không mà thôi.” Sau đó hắn kìm cương ngựa buồn bực nói, “Nhị ca, mọi thứ đều phải cẩn thận.”
“Ta biết.” Thạch Khoát ngẩng đầu nhìn về phía núi non trùng điệp, giang sơn tươi đẹp và ánh dương rực rỡ. Hắn vung roi Kim Ô hào sảng chỉ roi ngựa về phía U Châu và Ung Châu, “Đợi ta đánh hạ được giang sơn này ta sẽ phong đệ làm vương hầu. Đến lúc ấy Ung Châu và U Châu chính là đất phong của đệ. Hai chúng ta sẽ xuân phong đắc ý, cùng hưởng phồn vinh.”
Mông Thác kính cẩn cúi đầu, hai tay chắp lại nói, “A Thác đợi tin tốt của nhị ca.”
Việc chỉ roi ngựa nói tới chuyện phong hầu hẳn là việc kẻ có dã tâm nào cũng làm, đó là Trường Đình nghĩ. Đây là để thể hiện hoài bão, đại khái hắn phải có nắm chắc mới dám nhận đi làm việc này.
Thạch Khoát đều đã tính tới mọi mặt, hiện tại quả thực cũng đủ vốn liếng để làm việc này. Kiến Khang có Mông Thác và Trương Lê, một văn một võ trông coi. Lục Trường Anh cũng sắp tới Kiến Khang nên nơi này hẳn sẽ ổn định. Đợi hắn đánh xong Ung Châu và U Châu thì trong ngoài Thạch gia còn ai công lao to hơn hắn nữa đâu? Đến lúc đó Thạch Mẫn sẽ chỉ là một công tử ca nho nhỏ bị nhốt ở Kiến Khang. Nếu như người Hồ đánh chỗ khác thì tình cảnh của Thạch Mẫn còn không đến mức lúng túng như thế —— vì vậy hai ngày này Trường Đình thường xuyên phỏng đoán có lẽ lúc này người Hồ đang giúp Thạch Khoát chứ không phải Phù Kê.
Trường Đình nhẹ buông tay thả rèm xe rũ xuống ngăn chặn cảnh bên ngoài. Nàng chỉ để lại một khe hở nhỏ nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng người ngoài kia. Hình như có người chạy tới từ phía đông bắc, à, hóa ra là Tam Lang quân Thạch Sấm.
Hắn cưỡi ngựa, tấm lưng rộng lớn, gương mặt chỉ lướt qua. Tuy hắn vẫn còn non nớt nhưng khí thế trên người đúng là được tôi luyện từ trong quân.
Trường Đình giống như suy nghĩ mà thì thầm, “Lão tam tới làm gì nhỉ?”
Tiễn biệt hay đi cùng?
Bên cạnh Trường Đình là nấm hương nhỏ, con bé nghe thế lập tức tiếp lời, giọng hồn nhiên như không có gì, “A Sấm đến à? Không phải hắn nói không đến tiễn sao?”
“Ừ, hắn đến rồi.” Trường Đình thuận miệng xác nhận, nhưng nói được một nửa nàng đột nhiên cảm thấy có gì đó lạ lạ vì thế thả tay để rèm cửa hoàn toàn rơi xuống. Lúc này nàng quay đầu hỏi, “Muội gọi lão tam là cái gì? A Sấm hả? Làm sao muội biết hắn có tới tiễn hay không?”
Giọng Trường Đình nghiêm khắc khiến nấm hương nhỏ vội rụt rụt về sau. Nàng thấy thế thì cố bình tĩnh, ho hai tiếng mới uyển chuyển nói, “Vừa rồi a tỷ hơi gấp... Muội phải nói rõ với a tỷ.”
A Ninh nhìn nhìn Trường Đình, ánh mắt lại thoáng liếc qua chỗ Ngọc Nương. Nàng kia thì quay mặt đi chỗ khác, ánh mắt đảo khắp nơi, càng che càng lộ.
Trường Đình trầm giọng nói, “Đừng nhìn người khác, có lời gì thì mau nói.”
Tiểu A Ninh lại nhìn quanh, đầu nghiêng nghiêng thấy bên ngoài đúng là Thạch Sấm mới hoàn hồn, giọng lầm bầm, “Lần trước... muội bị đẩy xuống xe ngựa và Tam Lang quân đã cứu muội đúng không? Tỷ cảm ơn là chuyện của tỷ, muội phải cảm ơn mới là đạo lý thế nên muội nhờ người...” A Ninh lại liếc mắt một cái, ánh mắt vừa vặn rơi xuống chỗ Ngọc Nương rồi mới nói tiếp, “Muội nhờ người mang cho hắn hai bình rượu ngon, tạm thời coi như quà cảm ơn...”
Trường Đình cũng nhìn về phía Ngọc Nương, cái kẻ được nhờ kia... Con bé còn có thể nhờ ai?! Khẳng định là vị Vương phu nhân tương lai này. Trường Đình xuất thân Lục gia, trong hậu viện nàng vẫn luôn công tư phân minh vì thế trong mấy năm nay mọi hoạt động của A Ninh đều không thể qua được mắt nàng. Người duy nhất có thể thần không biết quỷ không hay mang hai vò rượu Long Tuyền ra ngoài chỉ có Ngọc Nương.
Trường Đình quả thực muốn gào thét, có cảm giác quân doanh bên ta có phản tặc.
Ngọc Nương thì yên lặng dịch người về sau.
“Đưa qua lúc nào?” Trường Đình hạ giọng. Kỳ thật nhiều khi mấy tiểu cô nương và tiểu lang quân này không nghĩ nhiều, bọn họ căn bản còn chưa trưởng thành. Nhưng nếu người bên cạnh phản ứng quá rõ chẳng phải sẽ khiến bọn họ tỉnh ra ư? Lúc trước Lục Trường Anh đưa Trường Ninh đến bên cạnh nàng còn không phải vì sợ con bé ở lâu với Phù Cù sẽ không thể rời đi sao?
Vì thế Trường Đình rót cho con bé một chén trà mật và lại nhẹ giọng hỏi, “Sao không nói cho ta? Nếu thế ta còn có thể đưa thêm chút quà thích hợp hơn —— lão tam muốn uống rượu nhưng ở trong quân thì sao có thể uống rượu được?”
A Ninh cúi đầu lúng túng nói, “Tỷ tỷ tặng lễ và muội tặng lễ căn bản là hai chuyện khác nhau. Tỷ tặng đại diện cho Kính Viên, còn muội đưa thì A Sấm mới biết là muội chuẩn bị.”
Bên ngoài có tiếng ngựa hí, tiểu cô nương căn bản không thèm trả lời nốt mà lập tức dựa vào vách xe, ánh mắt bay ra ngoài.
Trường Đình đột nhiên chỉ muốn đón gió rơi lệ.
Tốt rồi, nàng thu lại ý nghĩ vừa rồi, cái này đâu giống chưa biết gì. Đây rõ ràng là biết rõ mà!
Nhìn tiểu A Ninh nàng như thấy bản thân mình lúc trước cũng tựa đầu ở vách xe trông ngóng có cơn gió thổi qua rèm xe để nàng nhìn ra ngoài nhiều một chút. Như thế nàng có thể thấy Mông Thác đang cưỡi ngựa và đưa lưng về phía này...
Cái này... Có phải một một cô nương từng trải qua gian khổ thường thích anh hùng không?
Phải, Trường Đình thừa nhận lúc Thạch Sấm cứu tiểu A Ninh lần đó quả thực là đẹp trai, lại hào khí ngời ngời. Nàng cũng thừa nhận hắn rất tốt, tướng mạo ngay thẳng, phẩm tính cũng ngay thẳng, hai đứa lại là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đến lớn đều quen biết, hắn lại là con út. Vì thế nếu Trường Ninh gả qua sẽ không phải gánh vác quá nhiều, hai đứa con út thì nhìn thế nào vẫn là tâm can bảo bối của cha mẹ, có ai không thương không quý đâu?
Nhưng...
Trường Đình thấy nấm hương nhỏ sắp vói cả ra ngoài cửa sổ xe thì giơ tay lên “Bá ——” một tiếng kéo rèm xe xuống ngăn cản sau đó nhẹ giọng nói, mắt mang ý cười, “Chạng vạng hôm nay ca ca sẽ tới Kiến Khang, A Ninh, tua trên trâm cài của muội hơi lệch rồi kìa.”
Nấm hương “A” một tiếng và vội vàng đưa tay chỉnh lại trâm cài, miệng “Ôi ôi” liên tục, “Muội đã sớm nói với Song Hỉ là muội không thích trâm có tua rồi! Giờ thì hay, ca ca sắp tới mà trâm của muội lại lệch!”
Vừa chuyển đề tài con bé đã không còn nhớ được ngoài xe có ai nữa. Trường Đình thở nhẹ một hơi, may mắn Trường Ninh không giống nàng, con bé hồn nhiên ngây thơ không hiểu chuyện. Nếu đổi thành nàng thì không quan tâm là Tam Lang quân hay Ngũ Lang quân, chỉ cần nam chưa cưới nữ chưa gả thì nàng sẽ không bao giờ để bản thân phải hối hận, cũng không ai quản được.
Bây giờ Trường Đình mới hiểu thái độ và tấm lòng của Lục Trường Anh lúc trước, cuối cùng cũng thông cảm với hắn.
Cũng may lá gan của A Ninh không lớn...
Trường Đình vừa nghĩ thế đã nghe nấm hương nhỏ thử thăm dò hỏi, “... Thế Tam Lang quân có cần cùng chúng ta đi đón người không?”
Trường Đình lập tức mếu máo!
Ca ca, ta đúng là trách oan huynh.
Trường Đình ngửa đầu đón gió rơi lệ, trong nhà có khuê nữ thật bực mình, quá bực mình.
Vào lúc hoàng hôn nơi thành Kiến Khang có cầu nhỏ và nước chảy, chỉ nghe tiếng nước róc rách cùng tiếng chim tước khẽ hót. Cửa lớn của Kính Viên mở rộng, phía trên hai con sư tử đá là hai cái đèn lồng đỏ thẫm cực kỳ vui mừng. Mông Thác và Trường Đình đứng song song ở đằng trước, tay trái Trường Đình dắt tiểu A Ninh, còn bên phải Mông Thác là một kẻ không mời mà tới —— Trường Đình liếc ngang qua thì thấy thằng nhóc kia đứng thẳng tắp, sườn mặt quay về đây, nhìn qua thực là anh tuấn.
Thạch Sấm cảm thấy có người nhìn mình thì quay đầu lại thấy Trường Đình đang đánh giá mình thế là hắn thẹn thùng cúi đầu cười, chỉ một lát mặt đã đỏ bừng.
Ngươi thẹn thùng cái quỷ ấy!
Trường Đình rít gào trong lòng!
Ta đâu có đánh giá ngươi bằng ánh mắt xem con rể đâu!
Trường Đình yên lặng quay đầu, Mông Thác phát hiện khác thường thì nghiêng qua nhẹ giọng hỏi, “Làm sao vậy?”
Trường Đình phát hiện người của Thạch gia đúng là không phải thứ tốt, bọn họ quả thực muốn giằng co với Lục gia mà! Vì sao đám người Thạch gia hơi có chút ưu điểm đều thích xán đến gần cô nương của Lục gia thế nhỉ?!
“Ta đang nhìn lão tam…” Trường Đình ôn nhu trả lời, sau khi nghĩ nghĩ nàng lại nhẹ giọng nói, “Chờ buổi tối về ta sẽ nói tỉ mỉ với chàng.”
Mông Thác không tỏ ý kiến mà chỉ hé miệng, ánh mắt cũng liếc ngang qua nhìn thấy khuôn mặt tươi cười như thằng ngu của Thạch Sấm thì hắn chợt xán đến chỗ Trường Đình đảm bảo, “Nếu lão tam gây họa thì nàng cứ nói với ta để ngày mai ta đánh hắn.”
Trường Đình còn chưa trả lời đã nghe người phía trước nhẹ giọng hô lên, “Tới tới!”, Trường Đình vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía xa, lúc này đã thấy tiểu Tần tướng quân cưỡi ngựa đi đầu, phía sau chính là cháu của hắn, Tần Đổ.
Đã lâu không gặp, lúc này Tần Đổ đã là một lang quân anh tuấn, lưng đeo trường thương!
Trường Đình khó nén kích động trong lòng nhìn qua thì thấy đoàn xe phía sau mang màu xanh chàm quen thuộc, màn xe, vết bánh xe đều quen thuộc… Mọi thứ… Trường Đình vô cớ có cảm giác đã mấy đời trôi qua. Đoàn xe tiến đến đầu hẻm, Trường Đình vội đi lên đón và thấy xe ngựa dừng lại. Nàng ngẩng đầu nhìn thì thấy một lão phụ nhân nhanh nhẹn bước ra thế là nàng cười gọi, “Hoàng Ẩu!”
Bà ta cười và hành lễ với nàng sau đó lại duỗi tay vào trong đón người. Trường Đình thấy thế thì vội vàng vươn tay nắm tay tiểu A Ninh tiến lên, miệng cười gọi, “Tổ mẫu!”
Đã thay đổi triều đại nên gọi Chân Định đại trưởng công chúa thì không thích hợp nữa.
Nói thật, Trường Đình cũng không quá thân thiết với bà nội mình, ở giữa bọn họ có quá nhiều sự tình, không có cách nào nói lời thật lòng. Bọn họ có nhiều kiêng kỵ, cho dù biết đối phương đại khái sẽ không hại mình nhưng cuối cùng vẫn không thể tới mức ôm nhau khóc sau khi cách xa gặp lại.
Trường Đình lên tiếng gọi, “Tổ mẫu “. Trong giọng nói của nàng mang theo ý cười, thần sắc vui tươi hớn hở.
Chân Định không già đi nhiều, mấy năm không gặp bà ta vẫn thế, chỉ có lưng là hơi còng. Bà ta vỗ vỗ mu bàn tay nàng, lại kéo tiểu A Ninh tới bên cạnh cười nhẹ nói, “Nhanh đi đỡ tẩu tử của ngươi đi” sau khi ngừng một chút bà ta mới bổ sung thêm một câu, “Phải cẩn thận một chút.”
Trường Đình vui mừng, tay duỗi ta đón lấy Tạ thị. Nàng ta khẽ cong eo, bụng dưới hơi gồ lên, mặt như trăng tròn, làn da tinh tế, nhìn qua đúng là bộ dạng quý phụ nhân có bầu lại an nhàn sung sướng.