Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 8: 8: Thạch Mãnh Trung





Trường Đình ngừng bước, rèm mũ theo động tác của nàng nhẹ lay động trong gió.

Nàng còn đang lo lắng lấy thái độ nào đối mặt với Dữu thị nhưng hiện tại đã hoàn toàn không cần lo lắng nữa rồi.
Bởi vì dù gì thì cũng có dòng dõi thế nên nàng có thể không thích nhưng không thể chán ghét Dữu thị.
Phù thị đan tay trước bụng, thần sắc nhẹ trầm cuống.

Dữu thị quả thực chưa nói sai cái gì bởi vì Ký Châu bên này là địa bàn của họ Thạch.

Bọn họ lại nắm binh quyền, có tiền và càng đáng sợ hơn chính là Ký Châu thậm chí còn không có phiên vương, bên trên Thạch gia hoàn toàn không có ai, bọn họ chính là trời.
Nữ tử sĩ tộc cùng ai giao hảo hay nói cái gì đều dựa vào nam nhân phía sau chống lưng, dựa vào thế cục mà định đoạt.

Dữu thị ở trước mặt đám nữ quyến Lục gia nói lời này chính là rất kiêu căng cũng hạ mặt mũi của Phù thị.

Mà hiện tại chạm tới Phù thị tức là chạm tới mặt mũi của Lục gia.
Trước tiên bọn họ lấy thái độ thấp hơn để làm thân với Lục gia, nhưng trong cử chỉ và hành vi lại không chịu nhún nhường Lục gia chút nào…
Thạch Mãnh muốn làm cái gì đây? Ông ta muốn lấy thân phận ngang hàng cùng Lục gia thương lượng ư?
Quả thực buồn cười!
Phù thị thâm ý liếc Dữu thị một cái sau đó cười nói, “Lãnh thổ Đại Tấn mở mang, cứ năm mười dặm lại có phong tục khác… Về điểm này Kiến Khang và Ký Châu thật ra không giống nhau.

Cũng không tính khó xử nhưng các tiểu cô nương Kiến Khang khi còn bé có lẽ đều ăn một phen khổ tàn nhẫn.”
“Phù phu nhân dạy dỗ cực đúng! Ở Ký Châu lâu rồi nên trong đầu ta giống như cũng quên nhiều thứ.

Ngày mai ta sẽ phạt A Tuyên chép sách tụng kinh!”
Dữu thị không hề có chút xấu hổ, bà ta nhanh chóng chuyển đề tài, cười ha ha tiếp lời của Phù thị.


Chân bà ta bước về phía trước, miệng thì giận dữ trách mắng Thạch Tuyên, “Phải học tập hai vị tiểu nương tử của Lục gia cho tốt, ngày thường chiều con quá rồi!”
Phù thị sững sờ ở chỗ cũ, lời bà ta sao lại bị Dữu thị nói thành dạy dỗ rồi… Vị phụ nhân của đám kẻ cướp này còn thuận nước đẩy thuyền leo lên Lục Trường Đình và Trường Ninh… Dữu thị có biết hai chữ dạy dỗ này nặng thế nào không!? Đại Tấn cực kỳ coi trọng ba tầng quan hệ, cha và con trai, chủ và mưu sĩ, lão sư và học trò.

Hai chữ “dạy dỗ” tức thì đã kéo gần quan hệ của Lục gia và Thạch gia tới độ không khác gì thông gia rồi còn gì!
Không biết xấu hổ!
Thật sự quá không biết xấu hổ!
Phù thị tức giận đến mức tay cũng nắm chặt run lên.

Trường Đình suýt nữa thì cười lên tiếng, đột nhiên cảm thấy vị phu nhân này của Thạch Mãnh cực kỳ thú vị.
Dữu thị Ung Châu là đại sĩ tộc, hưng thịnh thời Đại Lương và suy tàn ở tiền triều —— không sai, trước khi Ai Đế lên ngôi thì Dữu thị đã suy tàn, tổ trạch và ruộng đất bị đám con cháu bất hiếu tiêu xài hoang phí hết.

Nhưng đám hậu nhân của Dữu thị lại vẫn muốn giữ mặt mũi, có điều tài sản không có thì dựa vào cái gì mà đòi mặt mũi?
Đất đai có thể đổi tiền, tổ trạch có thể đổi tiền, đám con cháu cuối cùng phát hiện nữ tử sĩ tộc cũng có thể bán đổi tiền.

Mà so với bán tổ trạch còn được nhiều tiền hơn.

Hơn nữa tiền này sẽ sinh sôi chảy mãi không ngừng.

Trong lúc nhất thời các vị tiểu nương tử của Dữu thị nếu không cưới phú nông thì cũng cưới thương nhân.

Có người mệnh không tốt còn gả cho người Hồ ở phương bắc.
Là người sống sót từ khốn khó thì thường sẽ tàn nhẫn hơn kẻ khác.

Bọn họ cũng sẽ co được giãn được, mặt mũi cũng sẽ không cần, mà tâm tư cũng linh hoạt hơn.

Phù thị im lặng thật lâu không trả lời.

Hành lang của Thạch gia rất dài, bên cạnh lại trồng hoa cỏ được xử ly rất khá.

Bọn họ lấy đá xanh có hoa văn làm hàng rào vây quanh dưới mái hiên, trong đó rải rác có mấy hòn đá tinh tế nhỏ xinh.

Xen lẫn trong đám hoa cỏ xanh um tốt tươi có vài bông sơn trà màu đỏ tía to bằng nửa cái bát.

Dữu thị thấy Phù thị không trả lời cũng không dây dưa mà trước sau cười khanh khách đi ở đằng trước giới thiệu từ mái nhà sơn son khắc hoa, đến cấu tạo của Thạch phủ.

Hành lang dài, tường viện cao cao, trên đường đi còn có hồ và đình viện.

Sau đó bọn họ lên nhuyễn kiệu đi thêm ba cửa nữa mới tới hậu viện.
Trường Ninh ngửa đầu, tay kéo góc áo chị gái.

Trường Đình xuyên qua mũ có rèm nhìn một cái đã hiểu ý của Trường Ninh.
Quá lớn, Thạch gia quá lớn.
Tựa như một tên trại chủ trong một đêm chiếm núi làm vua, chợt có gia tài bạc triệu nên dốc hết sức để phô ra sự xa hoa lãng phí của mình.
Mà đám sĩ tộc đại thế gia lại không như thế.
Chính đường của Thạch gia ở giữa trung tâm, có cửa sổ bằng lưu ly hoa văn tinh tế phú quý, màu sắc chủ yếu là giáng hồng, màu cây nghệ cực kỳ rực rỡ.

Ở giữa chính đường đặt thánh chỉ sắc phong, phía sau chính là một bức《 sơn thanh hàn thực đồ 》cực kỳ lớn của Tạ Thoái Chi.
Tạ Thoái Chi là anh ruột của Tạ Văn Tích, cũng là mẹ đẻ của Trường Đình.


Thi họa của ông gửi gắm tình cảm, người lại thích ẩn cư nơi sơn thủy, không quan tâm đến hậu thế.

Mỗi bức họa của ông đều giá trị ngàn vàng, nhưng hàng tung lại bất định.
Sau khi vào phòng và bỏ mũ có rèm xuống, Trường Đình liếc mắt một cái đã thấy bức họa kia.

Tiếp theo nàng nhìn Dữu thị thì thấy bà ta ngoảnh mặt làm ngơ tiếp đón Phù thị ngồi xuống sau đó mới nhìn về phía nàng bằng ánh mắt nhàn nhạt, khóe miệng mỉm cười nói, “Đại cô nương rất giống mẫu thân của mình.”
Bàn tay cầm chén trà của Phù thị run lên, bà ta nhẹ nhấp hai ngụm trà sau đó ngẩng đầu cười hỏi, “Phải không? Trong thành Kiến Khang lại không có người nào nói như thế…”
Trường Đình lặng lẽ liếc Phù thị một cái, bà ta thấy vậy thì mượn động tác uống trà mà ngắt lời.
“Mặt mày rất giống, đặc biệt là lúc hé miệng cười rộ lên.” Dữu thị cười, ngón tay út nhếch lên chỉ chỉ khóe miệng nói, “Lúc mẫu thân cô nương cười rộ lên khóe miệng cũng có má lúm.

Tuổi tác lớn rồi nên nhiều chuyện ta không còn nhớ rõ nữa nhưng có vài việc và vài người lúc ấy ta vẫn nhớ mãi.”
Lúc ấy… hẳn là khi Ung Châu Dữu thị còn chưa tới mức hoàn toàn không biết xấu hổ đúng không?
Dữu thị muốn bỏ qua Phù thị để nói chuyện với Trường Đình nhưng đây là bên ngoài, Trường Đình cũng không có khả năng không cho Phù thị thể diện.

Vì thế nàng giữ thần sắc bình tĩnh, ôn nhu cười gật đầu nói, “Vãn bối cảm tạ Quận Quân còn nhớ tới mẫu thân của ta.

Mà nói đến việc giống nhau thì ấu muội của ta là Trường Ninh cũng rất giống với phu nhân.

Thạch gia cô nương và Quận Quân cũng có mặt mày và thần sắc y chang.”
Dữu thị cười xua tay nói, “Khi còn bé chúng ta là bạn thân, muốn không nhớ cũng khó.”
Trường Đình lại lần nữa chuyển câu chuyện lên người Phù thị và Trường Ninh, Dữu thị cũng thuận nước đẩy thuyền mà khách khí hàn huyên hai câu.

Lúc này Lục Xước cho người tới đón thế là Dữu thị có chút tiếc nuối nói, “Trong phủ chúng ta lớn lớn bé bé có mấy chục tòa nhà thế mà Lục Công và gia quyến tới Ký Châu lại muốn ra bên ngoài ở.

Nếu người ngoài biết được thì nhất định sẽ trách Thạch gia chúng ta tiếp đãi không chu đáo.

Mọi người bôn ba một đường nên nghỉ ngơi trước, đợi nghỉ tốt hai nhà chúng ta lại chậm rãi tâm sự.”
Phù thị gần như bật cười.
Thạch gia đã quyết tâm trèo lên Lục gia ư?

Lục gia Bình thành làm sao có chuyện hạ mình ở lại phủ đệ của đám thứ tộc được!
Rồi bà ta lại xanh mặt nghĩ nếu không phải đêm qua người của Thạch gia xuất binh đón lõng trước thì hôm nay bà ta tội gì phải tự hạ giá trị của mình cùng hàn huyên khách sáo với đám thứ tộc này!
Phù thị không đáp lời nên Trường Đình và Trường Ninh cũng không có khả năng hủy đài của bà ta, không khí cứ vậy lạnh xuống.

Dữu thị lại không hề tỏ vẻ không tự nhiên, bà ta vẫn giữ ý cười sau đó tiễn bọn họ đến nhị môn.

Đợi Trường Đình lên xe ngựa rồi bà ta còn giả bộ đỡ một phen, lại nhìn đôi mắt nàng nhẹ nói, “Mẫu thân cô nương mà nhìn thấy cô nương hiện tại thì hẳn cũng an lòng.”
Lông mi của Trường Đình run lên, lập tức lễ phép gật đầu hành lễ với bà ta sau đó khom người tiến vào khoang bên trong.
Xe ngựa ra khỏi Thạch phủ lập tức chạy tới trạm dịch ở thành nam.

Đám nam nhân xuống ngựa, còn nữ quyến đi sau.

Đợi tử sĩ bao quanh trạm dịch rồi mọi người mới theo thứ tự tiến vào.

Lúc này Trường Đình mới thả lỏng cả người, lại được Trần Ẩu đỡ đi lên lầu hai.

Ai biết Lục Xước lại đứng dưới cao giọng nói, “A Anh và A Kiều đến nhà chính đi, còn mọi người khác thì ai về phòng nấy.”
Phù thị mím chặt môi, nhưng vẫn không dám ngỗ nghịch.
Lục Xước đi trước một bước, còn Trường Đình và Trường Anh theo sau.

Cửa vừa đóng Lục Xước lập tức lên tiếng, “Thạch gia dùng hết tâm tư chỉ sợ đang âm mưu thứ gì đó lớn lao.”
Một câu không đầu không đuôi này khiến Trường Đình ngây thơ mờ mịt nhìn anh trai lại thấy Lục Trường Anh mãi không đáp vì thế nàng chỉ đành lên tiếng, “Không phải Thạch gia muốn lôi kéo quan hệ với chúng ta ư? Thạch gia có quyền có tiền, có binh có mã, chỉ kém một cái thanh danh mà thôi.

Hiện giờ bọn họ nắm bắt cơ hội, hao hết tâm lực cùng chúng ta lôi kéo quan hệ cũng là chuyện bình thường mà.”
Trưởng nữ là nữ tử, hiện tại tuổi còn nhỏ nên cũng không thể quá mức khắc nghiệt.

Lục Xước chỉ cười xoa xoa đầu nàng sau đó ngẩng đầu nhìn về phía con cả hỏi, “A Anh, con nói đi?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.