Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 9: 9: Thạch Mãnh Hạ





Lục Xước không tỏ ý kiến gì với câu trả lời của Trường Đình, ánh mắt của tiểu cô nương còn nông cạn nên thấy vậy thì nghiêng đầu tránh bàn tay của cha, miệng chu ra ngửa đầu nhìn ông.
Lục Xước hiện giờ đã 36, tính thế nào cũng đã đến tuổi trung niên.

Mấy ngày vừa qua ông trải một đường xóc nảy nên cằm lún phún râu, sắc mặt cũng không tính quá tốt.

Lúc dựa sát nàng còn thấy cha mình hơi tiều tụy.
Con cháu thế gia thành thân muộn, Tạ Văn Tích sinh nở lại gian nan nên hai người thành thân sau 2,3 năm mới có Lục Trường Anh, lại dưỡng 4,5 năm mới có Lục Trường Đình.

Hai lần sinh nở đã khiến Tạ Văn Tích gần như mất cả mạng, chỉ còn lại hơi sức cố chống đỡ để con gái không phải gánh cái danh “Khắc mẫu”.

Sau khi liên miên nằm trên giường 2,3 năm thì bà cũng buông tay nhân gian.
Rõ ràng còn đang nói tới chính sự nhưng Trường Đình lại tự dưng nhớ tới mẹ ruột vì thế nàng trộm nghiêng người lau khóe mắt, lại nhẹ nắm lấy ngón út của Lục Xước.
Là vì sáng nay gặp Dữu thị thì phải.
Bàn tay tiểu cô nương nho nhỏ, mấy đầu ngón tay chụm lại mới nắm được ngón tay út của cha mình.

Lục Xước cúi đầu nhìn thì lập tức cảm thấy không mệt tí nào, cả người đều là sức mạnh.

Ông duỗi một tay ra sờ trán nàng, khóe miệng nhẹ nhếch lên nhìn về phía con cả lúc này còn đang trầm tư, giọng điệu lại không ôn hòa như khi nói với con gái, “… Chậm rãi mà nghĩ, về nghỉ ngơi trước đi, lúc nào nghĩ kỹ hẵng nói.

Nếu chưa nghĩ ra thì thà không nói còn hơn.


Thế gian này có vài thứ không thể lấy lại được: nước đã hắt đi, lời đã nói ra, lời hứa đã cho.

Chính vì vĩnh viễn chẳng thể thay đổi nên càng phải thận trọng từ lời nói tới hành vi.”
Trường Đình ngoan ngoãn nhích lại gần Lục Xước, dựa vào lòng cha mình rồi lại ngẩng đầu, bộ dạng muốn nói lại thôi.
“Tiểu cô nương có gì muốn nói thì nói.

Cô nương gia và nam nhân không giống nhau, muốn nói cái gì cũng được.

Vốn nữ nhân sống đã khó chịu, nếu lại bị nghẹn nữa thì càng khó sống hơn.

Không cần cố kỵ đâu, ít nhất ở nhà là như vậy.

Về sau con gả cho người ta rồi cũng không được để mình nghẹn khuất.”
Lục Xước nhìn còn gái sau đó duỗi tay dém áo choàng cho nàng, giọng càng thêm ôn nhu.
Trường Đình nghẹn một hơi, sau đó mới đúng lý hợp tình lớn tiếng nói, “Con đói bụng! Muốn uống trà hạnh nhân! Đồ ăn trên đường đi quá khó ăn, con đã đói ba bốn ngày rồi đó!”
Lục Trường Anh phì cười, còn Lục Xước thì run run đuôi lông mày, duỗi tay gõ gõ ván cửa sổ và trầm giọng dặn người bên ngoài, “Nấu chén trà hạnh nhân mang tới, lại thêm nửa chén sữa đặc ngọt và hai đĩa điểm tâm nhỏ.” Ánh mắt ông ôn hòa nhìn về phía Trường Đình rồi cười nói, “Biết thế không gọi con vào cho xong! Mỗi lần đều nháo tới nỗi ta và ca ca con không làm được cái gì cả!”
Trường Đình dựa vào người Lục Xước hé miệng cười.

Tiểu cô nương xinh đẹp, mắt hạnh long lanh cực kỳ đáng yêu.
Lục Xước không khỏi mềm lòng nói, “A Kiều cười cái gì?! Còn cười đến ngu đần như vậy nữa!”
“Cười ngài vừa làm cha vừa làm mẹ!”
Đã là giữa mùa thu, lá rụng gió rét nhưng trong lòng Trường Đình vừa ấm áp lại dễ chịu, ừ… Từ nhỏ đến lớn chỉ cần ở bên cha và anh là cả người nàng đều thấy ấm áp và dễ chịu.


Nàng thật sự rất thích bọn họ, bởi vì hai người cũng rất thích nàng.

Hai người không cần hồi báo gì, cũng không cần điều kiện gì mà thích nàng.

Dù nàng nháo, khóc hay thay răng hở lợi sún bọn họ đều thích nàng.
Lục Xước trước giờ luôn khoan dung với hai đứa con người vợ trước để lại vì thế ông chỉ cười một cái và để mặc nàng làm ồn ào.
Thức ăn được đưa đến rất nhanh, Trần Ẩu ở bên ngoài dùng đũa bạc thử trước sau đó đợi một lát đảm bảo không có sai lầm mới dám bưng khay đồ ăn đi vào chính đường.

Trường Đình ngồi quỳ trên ghế đệm ăn từng miếng nhỏ, bên tai nghe cha và anh trai đối thoại với nhau.

Thói quen này cũng đã có từ lâu, khi còn bé nàng không cảm thấy gì nhưng hiện giờ đã chậm rãi hiểu được một chút.

Lục Xước thật sự vừa làm cha vừa làm mẹ, dạy con trai một kiểu, dạy con gái một kiểu khác.

Con trai vốn phải gánh nghiệp lớn nên cần phải cầm tay chỉ dạy từng câu, còn con gái ư… Nàng chỉ cần ngồi bên cạnh từ từ nhàn tản ăn điểm tâm, uống trà hạnh nhân, tai nghe sự việc là đủ, coi như mưa dầm thấm đất.

Trường Anh giống cha, lúc này cha con hai người ngồi đối diện cách một ấm trà.
“A Kiều phân tích cũng không sai, Thạch gia đơn giản muốn leo lên Lục thị để lấy được một thanh danh tốt.” Lục Trường Anh mở miệng nói như vậy sau đó tiếp tục đào sâu suy nghĩ nhiều hơn, “Nếu là ngày thường thì việc này không có gì lạ.

Nhưng hôm nay thiên hạ sắp đại loạn, Thạch Mãnh này không là bá chủ thì cũng có thể gọi là kiêu hùng.


Ông ta không câu nệ lễ pháp, lại càng coi thường cái gọi là môn phiệt ấy vậy mà hiện giờ lại muốn leo lên Lục gia.

Cái này chứng tỏ ngoài việc lấy được thanh danh tốt có lẽ ông ta cũng muốn cầu một cái danh chính ngôn thuận.

Hay nói cách khác chính là một mũi tên trúng hai con chim.”
Lục Xước nhấp một ngụm trà xanh rồi nói, “Không chỉ muốn danh chính ngôn thuận vì hiện tại thiên hạ đang tranh nhau một miếng bánh, mượn thanh danh của Lục gia thì có thể danh chính ngôn thuận gì? Cái này gọi là thấp hèn.

Con tự nghĩ xem hiện tại Thạch gia hành động như thế liệu bọn họ có nguyện ý hạ mình đứng dưới Lục thị không?”
“Nếu so đo về vai vế và ảnh hưởng thì muốn đón được phụ thân, bản thân Thạch Mãnh phải ra mặt.

Nhưng Thạch gia lại chỉ phái một vãn bối là Thạch Mẫn tới.” Lục Trường Anh trầm giọng tính kỹ, sau đó lại cười rộ lên, “Hôm nay thấy thái độ của Thạch Mãnh với ngài thì giống như ông ta đang trò chuyện với đồng liêu, lễ nghĩa cũng thế.

Thạch gia quả thực không chỉ mưu đồ thứ nhỏ nhặt, chỉ mỗi việc khách sáo trò chuyện mà bọn họ cũng không muốn bị thiệt, ánh mắt hẳn là vươn rất xa.”
Trường Đình uống từng thìa trà hạnh nhân, tai nghe hai người kia nói đến ngây người.
Lục Xước đảo mắt qua, vui lòng giải đáp nghi vấn cho con gái nhỏ, “Ai Đế của Đại Tấn tôn sùng sĩ tộc, nhưng làm gì có thiên tử nào chịu đứng dưới thần tử? Chưa đăng cơ không có khả năng mà sau khi đăng cơ càng không có chuyện ấy.

Nếu không trật tự quân thần sẽ lập tức rối loạn…”
Trường Đình cái hiểu cái không mà gật đầu, Lục Xước lại nói ra một cách rõ ràng hơn, “Hiện giờ Đại Tấn hẳn sẽ bị hủy ở đây, còn Thạch gia lại đã biết phòng ngừa chu đáo, không muốn để lại nhược điểm dù nhỏ nhất về sau này.”
Trường Đình bừng tỉnh hiểu ra!
Hóa ra Thạch gia có tâm tranh hùng!
Nhưng cũng phải, trên mặt đất cũng đâu có in chữ “Phù” nào, mắt thấy thiên hạ đại loạn thì họ Trương, Lý hay Vương đều có thể duỗi đầu gặm hai miếng.

Có phiên vương nào không nổi lên lòng tham này? Họ Phù có thể lên thì vì cớ gì họ Thạch không thể? Bọn họ cũng không thua kém gì người ta cơ mà!
“Có tiến bộ.” Lục Xước khó có lúc tán thưởng con cả nói, “Không có việc thì không duỗi tay, có việc mới chịu vất vả.


Nếu đêm qua thật sự là Thạch gia xuất binh cứu Lục thị từ hố lửa thì hôm nay sợ là chúng ta sẽ chẳng ra khỏi Thạch gia được đâu.”
Trường Đình “A” một tiếng.
Lục Xước lại cười hỏi, “Chúng ta đâu thể không biết xấu hổ, kiêu căng ghét bỏ ân nhân cứu mạng mình và rời khỏi phủ đệ nhà họ không ở đúng không?”
Trường Đình mang theo thâm ý mà “à” một tiếng sau đó vỗ vỗ ngực nói, “May mắn hôm qua lúc bọn họ tới thì đám kẻ cắp kia đã bị giết sạch rồi.

Nếu không chúng ta lại vô duyên vô cớ nợ một món ân tình, còn phải lấy thanh danh của nhà chúng ta đi trả.”
Lục Xước gật gật đầu, lại nhìn về phía Lục Trường Anh.
Lục Trường Anh nghĩ một lát đã nhíu mày mở miệng, “Ý phụ thân là…” Lời phía sau hắn không nói mà chỉ nghiêm mặt nhìn Lục Xước.
Lục Xước lại gật gật đầu, sau đó uống một ngụm trà và nhàn nhạt nói, “Hiện giờ chỉ sợ Thạch Mãnh đang ở trong phủ hối hận đến sắp thắt cổ —— lòng người nhất thời mềm, không nỡ bỏ nhiều người hơn đi chịu chết.”
Đến lúc này Trường Đình cũng không uống nổi trà hạnh nhân nữa.

Giáo dưỡng khiến nàng gác đĩa bạc qua một bên sau đó mới kinh hô hỏi, “Ý ngài là đám giặc cướp hôm qua chúng ta gặp phải là do Thạch gia phái đi ư!?”
Lục Xước gật đầu.
“Thạch gia đã sớm đoán chúng ta sẽ đi đường núi ấy nên mới cho người trốn ở đó chặn đường chúng ta ư!?”
Lục Xước gật đầu.
“Sau đó Thạch gia lại phái người tới cứu!?”
Lục Xước lại gật đầu.
“Ngài nói… Thạch gia bắt mấy chục mạng người để đổi lấy cơ hội trèo lên nhà chúng ta sao…?” Trường Đình đột nhiên trầm giọng hỏi.
Sắc mặt Lục Xước vẫn bình tĩnh, nhưng lại mở miệng sửa đúng lại, “Là 300 người, lại phải là người có võ nghệ, phải trung thành và nghe lệnh của Thạch gia.

Ta đoán đám người ấy được chọn từ tử sĩ của Thạch gia.

Thạch Mãnh lấy tính mạng của 300 gia tướng đổi lấy cơ hội có được quan hệ với Lục thị.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.