Thời đại này, hôn nhân của hai gia tộc lớn, đều lấy việc duy trì huyết mạch làm trọng.
Ta đã thấy rất nhiều gia tộc khi liên hôn, nhà gái sẽ cho rất nhiều thê nữ cùng tộc đi theo.
Đều là vì thời đại này tỷ lệ tử vong khi sinh nở của nữ tử quá cao, có thêm một nữ tử cùng tộc sinh hạ huyết mạch của họ đó, mới có thể đảm bảo hôn phối tiếp diễn.
Mẹ ta cũng nghĩ như vậy, dù sao cũng đã có Ôn Nhi rồi.
Nhưng bà ấy không nói ra.
Bà ấy chỉ nói: "Con và Tôn Viêm là tình cảm sinh tử, chỉ cần dung mạo của con khôi phục như cũ, hắn nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý."
Ta không nói gì nữa.
Trước khi đi, bà ấy còn nói: "Nhuận Nguyệt à, nhất định phải nhớ lời mẹ, cố gắng chịu đựng mấy ngày này, chờ hắn hồi tâm chuyển ý là được."
6
Dọn đường nhiều như vậy, Tôn Viêm cuối cùng cũng dẫn Vương Nhàn đến gặp ta.
Nàng ta rất lễ phép hành lễ với ta, ta thản nhiên nhìn nàng ta.
Đúng vậy, nàng ta trẻ trung, xinh đẹp, trên mặt không có tàn nhang, eo cũng không thô.
Ta không nói gì, nàng ta thậm chí còn dám chủ động lên tiếng.
"Thiếp đã nghe rất nhiều chuyện về phu nhân, cũng rất hâm mộ phu nhân, có thể cùng Tôn lang đến thời đại này."
Ta liếc nhìn Tôn Viêm đang ngồi bên cạnh.
Ánh mắt Tôn Viêm nhìn nàng ta đầy yêu thương.
"Nhàn Nhi giờ cũng có người che chở rồi." Hắn nói.
Vương Nhàn nhìn ta: "Tỷ tỷ, thiếp không muốn làm tỷ khó xử. Chỉ là, ở thời đại này, thiếp thật sự rất không may mắn. Có lẽ tỷ tỷ sẽ không hiểu..."
Ta ngắt lời nàng ta: "Thật ra ta cũng đã nghĩ, nếu ta cũng một mình đến đây, liệu có giống như ngươi không."
Từ trước đến nay, Tôn Viêm luôn nói Vương Nhàn đáng thương như thế nào.
Xuyên thành thứ nữ nhà quan, không dám tranh giành với quý nữ bản địa, cho nên chỉ có thể che giấu bản tính để giấu tài.
Ta thật sự đã suy nghĩ nghiêm túc, đặc biệt là sau khi mẹ ta đến vài lần...
Gia tộc bên ngoại của ta cũng như vậy, nếu lúc đó Tôn Viêm không đến cầu hôn, liệu ta có trở nên giống Vương Nhàn không?
Vương Nhàn nhìn chằm chằm ta: "Tỷ tỷ là muốn nói, tỷ là tỷ, tỷ sẽ không giống ta."
Ta cười.
Cô nương này, cũng có chút bản lĩnh đấy.
Ta đúng là nghĩ như vậy, nhưng do nàng ta nói ra trước, ngược lại khiến ta có vẻ như đang hờn dỗi.
"Ta đương nhiên sẽ không," Ta quay đầu nhìn Tôn Viêm, "Hơn nữa ta còn đang nghĩ, chàng hình như đặc biệt thích chiêu trò này của nàng ta, thích cảm giác làm người cứu thế."
Tôn Viêm nheo mắt: "Nhuận Nguyệt, nàng là phu nhân Thượng khanh, nói năng phải cẩn thận."
Ta cụp mắt xuống: "Ta cho phép nàng ta vào cửa."
Vương Nhàn mừng rỡ, nhìn Tôn Viêm.
Tôn Viêm lại cảnh giác: "Thật sao? Nàng không gây rối nữa?"
Ta cười cười: "Chàng đã chuẩn bị chu đáo như vậy rồi, trong cung, nhà mẹ đẻ ta, đều đã thu xếp ổn thoả."
Tôn Viêm quay mặt đi, thản nhiên nói: "Cũng không phải ta cố ý thu xếp. Chỉ là Nhàn Nhi, tuy không giỏi sắp xếp bằng nàng, nhưng người nước Ngụy đều rất thích nàng ta."
Vậy còn ta?
Ta từng vì bảo vệ mảnh đất này mà đổ máu.
Nhưng ta nhanh chóng buông bỏ.
Ta và Tôn Viêm từng thân thiết như vậy, lúc ở trong quân doanh, thắp nến, hai người chui trong chăn, ta từng chữ từng chữ dạy hắn nhận mặt chữ cổ.
Hắn còn làm nũng nói không học, nói: "Chỉ cần có Nhuận Nguyệt, ta không cần học."
Lúc đó hắn chắc cũng là thật lòng.
Đến hắn bây giờ cũng ra nông nỗi này, ta sao có thể trông chờ người khác bênh vực ta?
7
Ta cho phép Vương Nhàn vào cửa.
Và cũng như đã hứa, ta lo liệu hôn lễ cho bọn họ.
Tôn Viêm giành cho nàng ta danh phận "bình thê" chưa từng có.
Nàng ta đương nhiên đắc ý, nhà mẹ đẻ phủ Thái Phó cũng chuẩn bị cho nàng ta của hồi môn mười dặm đường dài.
Ta biết có người sau lưng cười nhạo ta, cứ nhất quyết phải tự mình cho con bú, kết quả trong thời gian cho con b.ú lại để mặt mộc, trước mặt tân nương chẳng ra gì.
Ta cũng biết đây là do Vương Nhàn giở trò sau lưng.
Quý nữ nước Ngụy thích nàng ta.
Vương Nhàn mang toàn bộ thủ đoạn thao túng của phụ nữ hiện đại đến thời đại này.
Họ nói: "Quả nhiên điều quan trọng nhất của nữ tử vẫn là sắc đẹp, nếu không, dù là nữ trung hào kiệt như Vệ phu nhân, dung nhan phai tàn, phu quân cũng sẽ thay lòng."
Nghe nói vì hôn lễ này, Vương Nhàn kiếm bộn tiền, mặt nạ của nàng ta bán được không biết bao nhiêu.
Ta rất bình tĩnh nhìn bọn họ, trong lòng không chút gợn sóng.
8
Đêm tân hôn của bọn họ, Tôn Viêm vậy mà lại đến chỗ ta.
Đây quả thực nằm ngoài dự liệu của ta, cho nên ta thật sự không đề phòng.
Hắn thấy trúc giản màu đen trong tay ta, ánh mắt sắc bén: "Đó là cái gì!"
Ta suy nghĩ một chút, phẩy tay cho Thiết Ngọc đang sợ hãi lui xuống.
"Thư của Dương Công chúa nước Tần."
Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.
Dương Công chúa nước Tần mời ta dẫn con trai sang đó làm khách.
Tôn Viêm nồng nặc mùi rượu, nắm chặt trúc giản, ánh mắt dần nheo lại.
"Vệ Nhuận Nguyệt, nàng đây là phản quốc!"