Thiên Kim Bạc Tỉ

Chương 11-2: Em không muốn sinh con (18+) (II)



Như hiểu được cảm nhận của nàng. Đoàn Nam Phong ghé sát tai nàng khẽ nói: “Đừng sợ, sẽ không đau như lần đầu đâu. Anh sẽ nhẹ nhàng.”

Vừa dứt lời, Đoàn Nam Phong đưa tay gỡ bỏ áo choàng ngủ, ném đi, bày ra bộ ngực tiêu chuẩn, cánh tay rắn chắc trước mặt Tinh Vân. Đây là lần thứ hai cô nhìn thấy toàn bộ thân hình của Đoàn Nam Phong, vẫn dùng ánh mắt thưởng thức như lần đầu tiên khiến Đoàn Nam Phong bất giác nhếch môi cười: “Lần nào em cũng nhìn anh say đắm như vậy khiến anh rất tự hào.”

Tinh Vân nghe xong mắc cỡ cụp mắt hướng sang chỗ khác. Xui xẻo cho cô, lại đặt mắt vào ngay vị trí của “quái thú khổng lồ” đang ngóc đầu chào cô. Xấu hổ không chịu được, Tinh Vân nhắm mắt úp mặt vào gối. Đoàn Nam Phong nhìn dáng vẻ của cô, không nhịn được cười, tiến lại gần ôm cô vào lòng: “Bé con, đừng sợ nó, nó sẽ là của em ngay thôi.”

Tinh Vân vung tay đấm vào ngực Đoàn Nam Phong thét lên hai tiếng: “Đáng ghét!”

Đoàn Nam Phong cưng chiều hôn lên cái miệng vừa tru tréo của cô, cầm lấy bàn tay vừa đấm vào ngực mình hôn lên nhẹ nhàng đầy yêu chiều. Chỉ trong nháy mắt, anh đã ở phía trên cô từ từ tách đôi cô ra và tiến vào bên trong.

Sau một tiếng “A…” toàn thân Tinh Vân đã cứng đờ, bất động. Cảm nhận được Tinh Vân đang căng thẳng, Đoàn Nam Phong khẽ nói: “Tinh Vân, em thả lỏng một chút. Em siết chặt anh như vậy, anh sẽ không chịu nổi.”

Tinh Vân nghe theo, từ từ thả lỏng hạ thân. Đoàn Nam Phong bắt đầu luận động nhịp nhàng. Tinh Vân cắn môi, khuôn mặt khó chịu, hai tay siết chặt nhưng vẫn không nói anh dừng lại. Đoàn Nam Phong hiểu được cảm nhận của nàng, liền dừng động tác lại, áp sát người nàng và nói: “Tinh Vân, hít thở sâu vào. Em sẽ dễ chịu hơn.”

Tinh Vân ngoan ngoãn làm theo. Nhịp thở của cô nhịp nhàng theo từng chuyển động của Đoàn Nam Phong. Thấy Tinh Vân có vẻ như không quá khó chịu, Đoàn Nam Phong tăng tốc độ.

Từng tiếng kiều mị từ cổ họng phát ra cùng với hơi thở dồn dập của Đoàn Nam Phong, Tinh Vân như không chịu nổi nữa. Người đàn ông này, không biết bao giờ mới chịu tha cho cô. Cô rất muốn lên tiếng van xin, nhưng khi nhìn khuôn mặt thỏa mãn và hào hứng của Đoàn Nam Phong, Tinh Vân cắn răng chịu đựng chờ đợi không muốn khiến anh mất hứng.

Đoàn Nam Phong có thừa kinh nghiệm tình trường để hiểu cô gái mới lần đầu biết đến mùi vị ân ái, anh áp sát người cô, lấy tay vuốt những sợi tóc đen nằm hỗn loạn trên trán cô, yêu thương nói: “Tinh Vân, em cứ chiều anh như vậy, anh sẽ tham lam đấy.”

Tinh Vân vòng tay ôm cổ Đoàn Nam Phong giọng nói ngắt quãng: “Nam Phong… em… còn… chịu được… chỉ cần… anh…thích… em sẽ… cố chịu.”

Đoàn Nam Phong thở dốc nói: “Ngốc quá! Anh không muốn em chịu đựng… anh muốn em tận hưởng cảm giác anh ở trong em. Em nhắm mắt lại đi, từ từ cảm nhận sự thích thú của loại chuyện này.”

Tinh Vân từng bước nghe theo sự dẫn dắt của Đoàn Nam Phong. Không biết qua bao nhiêu thời gian. Cô cảm nhận được cảm giác tuyệt diệu vài lần, mỗi lần cô đều không kiềm được mà la lên từng tiếng kích động. Mồ hôi của Đoàn Nam Phong theo từng luật động lã chã rơi xuống người cô. Mãi một lúc sau, anh áp người vào sát người cô, môi hôn vào cổ cô, tiến dần lên tai cô nói khẽ: “Tinh Vân, giữ chặt vai và hông của anh. ”

Tinh Vân nghe theo, bàn tay nhỏ nhắn bám sát vào vai Đoàn Nam Phong, chân nàng cũng quặp chặt hơn vào hông của anh. Đoàn Nam Phong áp khuôn ngực rắn chắc vào khuôn ngực mịn màng của nàng. Bất ngờ tăng tốc, chạy nước rút liên tục trong người nàng khiến nàng không chịu nổi phát ra âm thanh “A…a…a…” liên tục. Đoàn Nam Phong cũng gầm lên một âm thanh thỏa mãn.

Tinh Vân cảm nhận được sự ấm nóng và ướt át sau cuộc hoan ái. Đoàn Nam Phong mỉm cười mãn nguyện nhìn Tinh Vân. Anh từ từ đi ra khỏi người cô, nằm xuống bên cạnh cô, vươn tay ôm lấy cô vào lòng, kéo chăn mỏng đắp lên người cả hai. Toàn bộ quá trình từ lúc bắt đầu cho đến lúc kết thúc vô cùng nhẹ nhàng cứ như sợ sơ suất sẽ khiến Tinh Vân bị đau. Một lúc sau, hơi thở của cả hai ổn định trở lại. Đoàn Nam Phong cất tiếng hỏi: “Anh có làm em đau lắm không?”

Tinh Vân khẽ lắc đầu, nói: “So với lần đầu tiên thì lần này đã rất nhẹ nhàng rồi.”

Đoàn Nam Phong nhìn nàng, trìu mến nói: “Lần trước anh bị bỏ thuốc, nên không tự chủ được đã làm em đau… Sau khi xong chuyện còn tổn thương em. Đừng trách anh nữa được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.