Thiên Kim Bạc Tỉ

Chương 56-2: Tinh Vân chỉ có thể là của tôi (II)



“Bác sĩ, tôi muốn xuất viện.” Đoàn Nam Phong nhìn về phía vị bác sĩ cao niên dứt khoát lên tiếng.

“Ông Đoàn, chuyện này e rằng không được. Sức khoẻ của ông tuy đã ổn định nhưng dù sao cũng bị suy nhược không ít. Nếu không điều dưỡng tốt e rằng sẽ có di chứng về sau.” Vị bác sĩ cao niên từ tốn nói.

Đoàn Nam Phong vẻ mặt lạnh lùng, ra hiệu cho tất cả mọi người rời đi. Anh nhìn sang Trần Khải Nam ra hiệu anh ở lại. Cửa phòng bệnh vừa đóng, Đoàn Nam Phong đã lấy gối đầu ném vào Trần Khải Nam: “Càng ngày càng to gan.”

“Thiếu gia, tôi không dám. Chẳng qua thời gian qua có quá nhiều chuyện xảy ra, tôi không biết nên nói từ đâu.”

“Nói từ chuyện của Tinh Vân đi. Tôi muốn biết vì sao cô ấy không ở đây? Hay do các người không cho cô ấy vào?” Đoàn Nam Phong lạnh nhạt hỏi.

Trần Khải Nam liên tục lắc tay: “Không phải đâu thiếu gia, chúng tôi làm sao dám đối xử với cô Tinh Vân như vậy. Chẳng qua...chẳng qua...”

“Chẳng qua cái gì, nói mau.” Đoàn Nam Phong nóng nảy gắt.

“Lúc thiếu gia bất tỉnh được đưa vào viện. Cô Tinh Vân đã túc trực suốt đêm chờ thiếu gia phẫu thuật. Sau đó, cô ấy đưa thiếu gia xuống phòng hồi sức thì gặp thiếu phu nhân. Cô ấy không vui, tránh mặt đi. Sau khi đi cho cảnh sát lời khai theo hướng dẫn của luật sư Vương thì cô ấy quay lại muốn vào gặp thiếu gia. Lúc đó phía người nhà của thiếu phu nhân cũng xuất hiện, bên cổ đông của chúng ta cũng đến gây sức ép. Lo lắng thân phận “nhân tình bao dưỡng” của cô Tinh Vân bị lộ làm tình hình xấu đi. Cho nên, Lâm Thanh đã không cho cô ấy vào. Sau khi tình hình dịu bớt lại thì phu nhân sai chúng tôi đi tìm cô ấy. Nhưng không tìm thấy cô ấy đâu. Mẹ của cô ấy cũng được cô ấy đón đi.” Trần Khải Nam thành thật tường trình toàn bộ sự việc.

Đoàn Nam Phong đôi mắt sáng quắc: “ Cậu gọi cô ấy là “Tình nhân bao dưỡng” sao?”

Trần Khải Nam gãi đầu: “Cái này là Lâm Thanh nói với tôi. Tôi thấy cũng đúng với thân phận của cô ấy cho nên...”

“Câm miệng!” Đoàn Nam Phong nóng nảy quát

“Ai cho phép các người gọi cô ấy như vậy? Còn dám không cho cô ấy vào. Cô ấy ở bên ngoài có bao nhiêu là nguy hiểm, các người hiểu được sao?”

“Mau nối máy cho Lâm Thiên Vũ, tôi có chuyện muốn hỏi hắn.”

Trần Khải Nam theo Đoàn Nam Phong đã lâu, cũng chưa bao giờ thấy anh nóng nảy như vậy. Cho nên hắn sợ lắm, chỉ răm rắp nghe lệnh anh, liên lạc số khẩn cấp của Lâm Thiên Vũ.

“Đoàn Nam Phong, cậu chưa chết à? Vừa thức dậy đã làm phiền tôi?” Lâm Thiên Vũ biết Đoàn Nam Phong tỉnh thì vui mừng lắm, liền kêu thuộc hạ sắp xếp chuyên cơ bay sang Los Angeles thăm bạn. Nhưng cái miệng thì vẫn nói chuyện khó nghe như vậy.

“Tinh Vân đâu?” Đoàn Nam Phong lạnh lùng hỏi.

“Nè, Tinh Vân không phải người của cậu sao? Sao lại chạy đến chỗ tôi được?”

“Nói cho tôi tất cả những gì cậu biết.”

Lâm Thiên Vũ thở dài: “Đoàn Nam Phong à Đoàn Nam Phong, lần trước Tinh Vân tìm tôi là lúc cô ấy biết Băng Thanh tự vẫn trong tù. Cô ấy khóc rất nhiều, cũng rất không vui. Cậu nói xem, con “yêu râu xanh” như cậu làm ăn sao lại bất cẩn như vậy. Để Tinh Vân biết được chuyện trước đây của chúng ta với Băng Thanh. Cô ấy không chỉ giận cậu mà tôi cũng bị mất điểm theo. Nói thật là tôi không có tốt lành gì, nhưng từ ngày quen biết Tinh Vân, tôi chẳng mặn mà đến ai nữa. Chỉ một lòng ăn chay hướng Phật.”

Đoàn Nam Phong sững sờ, tay siết chặt điện thoại di động, cố nén cơn giận trước câu nói nửa đùa nửa thật của Lâm Thiên Vũ, gằn giọng nói: “Lâm Thiên Vũ, cậu không nhớ sau sự việc của Băng Thanh, cậu đã nói gì sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.