Thiên Kim Báo Thù

Chương 106: Đúng là vợ chồng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng bây giờ, một người thì ước đối phương thân bại danh liệt, một người thì nghĩ đủ mọi cách để giết chết đối phương, đúng là cực kì xứng đôi

Lâm Sở Sênh ở bên kia, bắt đầu nhàm chán ngồi ngáp, diễn gì mà không cần nhìn bề ngoài tốt xấu thế nào, chỗ nào cũng thấy đầy vẻ giả tạo

Lâm Tiêu Tiêu vẫn ngồi xổm xuống đất, vẻ mặt vẫn như đang như đi vào cõi thần tiên, còn chưa hoàn hồn lại được

Lâm Sở Sênh thở dài một hơi, sau đó lại nhìn thoáng qua những người ở đây đang vây xung quanh, “Chuyện vợ chồng nhà người ta, chúng ta không nên nhúng tay vào.” Lâm Sở Sênh vừa nói vậy, tất cả mọi người đều nhao nhao gật đầu.

Thậm chí3ngay cả cảnh sát cũng cực kì đồng ý.

Quan thanh liêm còn thấy giải quyết việc nhà rất khó

Cảnh sát sợ nhất là gặp phải những tình huống thế này, mặc dù bây giờ thù giết nhau, nhưng cũng có thể lúc nào đó lại quay về yêu nhau, ai mà biết được chứ

Bây giờ bỏ tù người này, nhưng người kia lại một mực muốn cứu, cuối cùng lại khiến cho cảnh sát trở thành những người không biết trước biết sau.

Hơn nữa, chuyện hôm nay nếu nói lớn thì nó lớn, mà nếu coi là nhỏ thì nó sẽ là nhỏ

Còn phải xem xem nạn nhân có muốn truy cứu hay không nữa

Lúc nghe thấy giọng của Lâm Sở Sênh, Lâm Tiêu Tiêu bên này dường như mới hoàn hồn lại, cô ta0trừng mắt lên, giống như muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Sở Sênh, “Lâm Sở Sênh, tạo không để yên cho mày đầu!” Nói xong còn định xông lên

Có cảnh sát ở đây, chắc chắn sẽ không xảy ra bất kì chuyện gì ngoài ý muốn

Lâm Sở Sênh nhàm chán duỗi tay ra mời, “Tôi nói này Tiêu Tiêu, tôi không thể cứ chịu đựng cố như thể mãi được, nếu cô cứ láo với tôi như vậy thì đừng trách tôi không nể mặt ba.” Mặc dù, thực ra Lâm Sở Sênh hận người ba này đến chết, nhưng trước mặt người khác, để đạt được mục đích của mình thì gọi một tiếng ba cũng không mất miếng thịt nào

Lâm Sở Sênh vẫn lười biếng ngồi đó, Thẩm Mạc lại đứng lên, “Sở5Sênh không muốn so đo với cô, nhưng không có nghĩa là tôi cũng tốt tính như thế!” Ánh mắt anh tràn ngập sát khí

Lâm Tiểu Tiêu rụt đầu lại, bây giờ cô ta rất sợ Thẩm Mạc

Lúc bị ném từ trên cửa sổ xuống, cô ta còn nghĩ là Thẩm Mạc thật sự muốn giết mình, mà một khi khí thể đã bị tụt xuống rồi thì rất khó để kéo lên lại

“Không có vấn đề gì nữa thì để tôi gọi xe đưa mọi người về nhé?” Thẩm Mạc liếc nhìn xung quanh.

Cảnh sát đã đến rồi, ngay cả cái gọi là chân tướng cũng điều tra ra rồi, máy nhiễu sóng chắc hẳn cũng đã được tìm ra, bây giờ coi như có thể tự do liên hệ với bên ngoài.

“Không, không,4không cần, chúng tôi tự gọi lái xe đến cũng được.” Đùa gì vậy, sao họ dám nợ ân tình của Thẩm Mạc chứ? Vở hài kịch này xem thì cũng xem rồi, phần còn lại cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Những người vây xung quanh đều dần giải tán

Cảnh sát nhìn khuôn mặt tái nhợt của Vu Thiểu Tuấn, mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác, cuối cùng cũng chọn ra một người đại diện, “Vu tổng, anh xem, chúng tôi sẽ để chứng cứ lại, nếu anh muốn khởi tố thì có thể lấy chứng cứ đi bất kì lúc nào, nếu không muốn khởi tổ thì vụ việc hôm nay, chúng tôi sẽ coi như là vụ án tranh chấp dân sự bình thường, anh xem có ổn không?”

Mặc dù nói là9anh, nhưng không ai tỏ vẻ tôn kính Vu Thiểu Tuấn chút nào

Mấy người cảnh sát thấy Vu Thiếu Tuấn không có phản ứng gì, họ đánh mắt với nhau rồi cũng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.

Lâm Sở Sênh duỗi người một cái, vốn dĩ cũng định đi ra ngoài, lúc đi qua mặt Vu Thiếu Tuấn, dường như nhớ ra điều gì đó, Lâm Sở Sênh đột nhiên dừng lại, khẽ cười nhìn anh ta, “Anh xem xem, dù sao thì tôi cũng có 40% cổ phần Lâm Thị, mấy năm nay, Lâm Thị thường xuyên giúp đỡ Vu Thị, thật ra vốn dĩ là người một nhà nên cũng không sao

Nhưng bây giờ nhìn lại, anh và Tiểu Tiêu cũng không còn duyên phận gì nữa rồi, xem xét rồi ngày mai thu xếp thời gian trả hết tiền lại đi, nếu không thì làm ẩmĩ trên tòa cũng mất mặt lắm, đúng không?”

Tình cảnh lúc này đúng là đổ thêm dầu vào lửa

Nếu còn bị Lâm Thị giẫm xuống một nhát nữa thì chắc chắn Vu Thị chỉ còn nước phá sản.

Tất nhiên, không phải tất cả các công ty đều có thể sống lại từ đống đổ nát, phải biết là sau khi tuyên bố phá sản, toàn bộ nhân viên trong công ty đều phải được thanh toán tiền lương, đây là một số tiền không nhỏ

Đến lúc đó, không chỉ trắng tay mà còn có thể mặc một đông nợ!

Dường như bây giờ Vụ Thiếu Tuấn mới hiểu ra rốt cuộc Lâm Sở Sênh muốn làm gì

Tiền bạc, địa vị, danh tiếng của anh ta đều tan biến hết

Trừ mạng sống bị giày vò mãi không thôi này, anh ta không còn bất kì thứ gì khác.

Vu Thiếu Tuấn từ từ ngẩng đầu lên, “Tôi sẽ không ly hôn với Lâm Tiêu Tiêu!” Dù anh ta có ghê tởm người phụ nữ này, dù Lâm Tiêu Tiêu bị cả trăm người cười, cả nghìn người đề thì anh ta vẫn có thể tự nguyện chịu nhục, chỉ để không phải trả tiền lại cho Lâm Thị! Đúng vậy, đã xảy ra chuyện như vậy rồi mà Vu Thiếu Tuấn vẫn còn giữ Lâm Tiêu Tiêu bên cạnh chính là tự làm nhục bản thân, là tự mình giẫm nát nhân cách và lòng tự tôn của anh ta

Lâm Sở Sênh cười lớn, cười đến mức ôm cả bụng, dường như đang giễu cợt sự ngây thơ của Vu Thiểu Tuấn, “Anh cảm thấy sẽ có người tin sao? Tôi là dân kinh doanh, tôi không muốn mạo hiểm

Anh thật sự muốn giữ người phụ nữ này bên mình, vậy thì anh thử nói lý do từ chối này cho bà mẹ vợ khôn khéo kia của anh đi.” Lâm Sở Sênh không nhắc đến mẹ kế Lâm thì thôi, vừa nhắc đến Vu Thiếu Tuấn lại càng cảm thấy luống cuống hơn, anh ta nhớ rất rõ, Vu Thị vừa mới bắt đầu tuột dốc, mẹ kế Lâm đã bắt đầu nói chuyện lạnh nhạt với anh ta

Thật ra, quy mô của Vu Thị cũng lớn bằng Lâm Thị, căn bản không cần sự trợ giúp của Lâm Thị

Nhưng lòng tham của con người là vô đáy, lúc nào cũng mong mình có thể kiếm được thật nhiều tiền, nghĩ cách để lấy được tiền từ túi người khác cho vào túi mình.

Cũng chính vì thế mà Vụ Thiếu Tuấn mới rơi vào kết cục như ngày hôm nay.

“Tất nhiên, anh cũng biết đấy, mấy ngày trước, người của cục thuế đã ở lì trong Lâm Thị hơn nửa tháng trời, sổ sách thất thoát đi bao nhiêu, tôi mong là anh sẽ không lừa tôi.” Lâm Sở Sênh thấy Vu Thiếu Tuấn nãy giờ không nói gì, có lẽ là không còn ý kiến gì nữa, cô dứt khoát nói luôn cả chuyện xấu ra.

Ngay cả chuyện của cục thuế lúc trước cũng là do Lâm Sở Sênh sắp xếp!

Vu Thiếu Tuấn thật sự rất kinh ngạc

Anh ta không phải là đối thủ của Lâm Sở Sênh, đến tận bây giờ vẫn không phải.

Đúng lúc này, cảm giác hối hận lại lẳng lặng trỗi dậy

“Tôi vẫn muốn biết, rõ ràng là tôi đã bố trí rất kĩ chuyện ngày hôm nay rồi, tại sao cuối cùng cô vẫn thắng?” Vu Thiếu Tuấn nghĩ mãi mà không ra điểm này

Đây gần như là lần đánh cược cuối cùng của anh ta rồi

Nhưng tại sao lại vẫn thua tuyệt đối đến như vậy, khiến người ta không có chỗ nào để do dự.

Lâm Sở Sênh tiện tay gảy gảy váy, “Anh cũng tự nói hết ra rồi, năng lực của anh có hạn, chuyện công ty quản lý không tốt, chuyện trong nhà cũng không quản lý được, có nhiều người giúp việc như vậy, có lẽ sẽ có vài người ăn cây táo rào cây sung, mà tôi lại rất may mắn tìm được vài người sẵn lòng ăn cây táo rào cây sung như vậy.”

Sự thật chỉ đơn giản vậy thôi! Vu Thiếu Tuấn bất lực ngồi ở xe lăn, Lâm Sở Sênh giấu tài năm năm, có âm mưu lâu như vậy, sao lại không có người của cô chứ.

Thấy Vu Thiểu Tuấn không còn chút tinh thần nào, Lâm Sở Sênh mới thỏa mãn chuẩn bị rời đi

Lúc này, Lâm Tiểu Tiểu mới như hoàn hồn lại, đột nhiên ôm chầm lấy chân Lâm Sở Sênh, “Sở Sênh!”

Nước mắt nước mũi chảy xuống hết

“Sở Sênh, em sai rồi, em biết lỗi rồi, giờ em không mong chị tha thứ cho em, chị muốn đánh, muốn mắng gì cũng được.” Lâm Tiêu Tiêu ôm chặt lấy chân Lâm Sở Sênh, hoàn toàn không để cho cô chút cơ hội nào để nhúc nhích

Cả người cô ta ghé sát xuống mặt đất, giống y như lúc đang quyến rũ Thẩm Mạc vừa nãy.

Vốn dĩ cô ta ăn mặc không tử tế gì, vừa nằm sấp xuống như vậy, những gì không nên lộ đều lộ hết ra ngoài.

Lâm Sở Sênh giật giật chân, thấy không thể cử động nổi, cuối cùng đành từ bỏ, cứ để mặc cho Lâm Tiêu Tiêu ôm chân mình rồi khóc

Thẩm Mặc định ra tay, nhưng cuối cùng lại bị cô dùng ánh mắt chặn lại

Ánh mắt Vu Thiếu Tuấn vốn đang đần ra, nhưng vì Lâm Tiêu Tiêu nên vẫn miễn cưỡng tỉnh táo lại, “Đỡ bà chủ lên đi, đừng để làm mất thể diện thêm nữa!”

Nghe thấy Vu Thiểu Tuấn định bắt mình quay lại, cả người Lâm Tiêu Tiêu lại run lên, cô ta càng ôm chặt Lâm Sở Sênh hơn, “Sở Sênh, Sở Sênh, em sai rồi, làm ơn hãy dẫn em đi đi, chỉ cần chị dẫn em đi thì chị nói gì em cũng nghe theo.” Lâm Tiểu Tiểu thật sự rất sợ

Nếu như Vu Thiểu Tuần thật sự trắng tay thì sao anh ta có thể tha cho Lâm Tiêu Tiêu được chứ

Nghĩ đến việc buổi tối bị mấy người đàn ông kia tra tấn, hai hàm răng cô ta đều run lên, và lập cập vào nhau

Trước kia chỉ vì mấy chuyện nhỏ mà Vụ Thiếu Tuấn đã tra tấn cô ta đến vậy rồi, huống chi hôm nay.

Chắc chắn cô ta sẽ sống không bằng chết!

Lâm Tiêu Tiêu không nghĩ được quá nhiều, ngồi tù cũng được, bị người đời dè bỉu cũng không sao, bây giờ cô ta chỉ muốn về nhà, muốn gặp mẹ mình, bà ta chắc chắn sẽ cứu Lâm Tiêu Tiêu.

Nụ cười của Lâm Sở Sênh lớn dần lên, cô biết ngay mà, sớm muộn gì Lâm Tiêu Tiêu cũng sẽ có ngày này

Ngay từ lúc Vu Thiểu Tuấn bắt đầu lợi dụng Lâm Tiêu Tiêu, cô đã biết chắc chắn là sẽ có ngày này

Nhưng mà vẫn chưa đủ, còn lâu mới đủ, cô còn muốn thêm nữa.

Có điều, bây giờ Lâm Sở Sênh không để lộ bất kì cảm xúc nào khác, “Cô nghĩ kĩ chưa, một khi đi với tôi rồi, cô sẽ không bao giờ quay lại nhà họ Vu được nữa

Hơn nữa, lại còn phải tự mình giẫm lên Vu Thị một nhát, thay tôi đòi lại tiền của Lâm Thị về

Cô có đồng ý không?”

“Em đồng ý, em đồng ý!” Lâm Tiểu Tiểu không nghĩ ngợi gì, cứ thể gật đầu lia lịa.

Trong thời điểm sự an toàn của bản thân bị uy hiếp thì cái gọi là tình yêu dường như không có chút nghĩa lý gì hết.

Nụ cười của Lâm Sở Sênh càng lúc càng đậm hơn, cô tự tay đỡ Lâm Tiêu Tiêu dây, “Được rồi, vậy đi theo tôi.”

Lâm Tiêu Tiêu không hề có chút phòng bị nào, cứ thể nhìn nụ cười tươi đẹp của Lâm Sở Sênh đến mức ngẩn người ra.

“Lâm Sở Sênh, dù cô có quyền thế thì cũng đừng quên bây giờ Lâm Tiêu Tiêu vẫn còn là vợ tôi, là người vợ hợp pháp của tôi!” Vu Thiếu Tuấn đẩy xe lăn ra chắn trước mặt Lâm Sở Sênh, hôm nay anh ta tuyệt đối không thể để Lâm Tiêu Tiêu về được.

Bây giờ Lâm Tiểu Tiểu không còn chút lý trí nào, sau khi trở về, chắc chắn cô ta sẽ nói ra hết những việc anh ta đã làm, với tính tình của mẹ kế Lâm, chắc chắn bà ta sẽ không bỏ qua cho anh ta, chắc chắn sẽ không! Nghe thấy Vu Thiếu Tuấn không để cho mình đi, Lâm Tiêu Tiêu lập tức bị dọa đến mức trốn sau lưng Lâm Sở Sênh

Lâm Sở Sênh vỗ vỗ tay Lâm Tiêu Tiêu an ủi, cô bình tĩnh nhìn Vu Thiểu Tuấn, “Vậy thì sao?” rồi chạm tay vào xe lăn của Vụ Thiếu Tuấn, đẩy mạnh ra, “Vu Thiếu Tuấn, chắc là anh đã quên mất, Lâm Tiêu Tiêu vẫn là em gái của tôi, dù là trên danh nghĩa hay về mặt huyết thống.” Sau đó, cô kéo tay Lâm Tiêu Tiêu, “Tôi dẫn nó đi là đạo lý hiển nhiên!”

Vu Thiếu Tuấn không thể làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô sải bước về phía trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.