*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tất nhiên, cô cũng đã từng nghĩ người đầu tiên chắc chắn sẽ là Vu Thiếu Tuấn
Có điều, cô lại không ngờ được rằng, lần đầu tiên xảy ra, trừ cảm giác hơi mệt thì cũng không hề có chút cảm xúc phức tạp nào cả! Mà phản ứng của cô lúc này cũng rất kinh điển, ngón tay thon dài trực tiếp cấu vào cổ Thẩm Mạc
Ánh mắt cô cực kì bình tĩnh, không một tia gợn sóng.
Cơ thể của Thẩm Mạc không hề chuyển động, dù sao thì Lâm Sở Sênh cũng chẳng dùng chút sức lực nào, mà dù nếu là có đi nữa thì anh cũng không quan tâm, trừ khi anh sẵn lòng, nếu không thì với vóc dáng nhỏ bé của Lâm Sở3Sênh, căn bản là không thể làm gì được anh.
Lâm Sở Sênh nhìn chằm chằm vào cổ Thẩm Mạc một cách cực kỳ nghiêm túc, giống như cổ cực kì tha thiết yếu chỗ này vậy.
Bị nhìn chằm chằm trong chốc lát, Thẩm Mạc cảm thấy kiểm tra như vậy là đủ rồi, anh kéo tay Lâm Sở Sênh sang một bên, “Nếu em muốn dùng cách này để tìm lại kí ức về những gì em đã trải qua thì thà rằng chúng ta làm lại lần nữa, để em được trải nghiệm trực tiếp luôn.” Rõ ràng lúc nãy Thẩm Mạc còn ra vẻ uể oải, bây giờ lại hàng tiết gà lên, trong lúc Lâm Sở Sênh còn chưa kịp phản ứng lại, anh đã đè1lên người cô
Mặc dù đêm qua cô không tự nguyện, nhưng những phản ứng kia vẫn rất rõ ràng, cuối cùng mặt Lâm Sở Sênh lại đỏ rực lên! “Nếu như tôi nhớ không nhầm thì đêm qua anh đã bỏ thuốc tối!” Giọng nói Lâm Sở Sênh hơi khàn khàn, cổ tự nhận là vì tối qua có uống rượu, hoặc đêm qua ngủ không ngon, đồng thời tự động bỏ qua cả việc đêm qua cổ đã rên rỉ động tình đến mức nào.
Thẩm Mạc vẫn có khả năng tự kiềm chế nhất định, anh có thể đợi đến lúc nghe hết những lời Lâm Sở Sênh nói.
“Cho nên đêm qua, Thẩm tổng ngủ với tôi rồi thì cũng nên cho tôi chút thù lao gì đó3chứ.” Lâm Sở Sênh vừa nói xong, hơi thở của Thẩm Mạc lập tức trở nên không ổn định, anh há mồm ra gặm xuống cổ Lâm Sở Sênh.
“Em muốn gì?” Vì miệng của Thẩm Mạc đang bận nên anh nói năng rất qua loa, nhưng vẫn đủ để cho cô nghe rõ ràng từng chữ một.
“Lâm Thị, mục tiêu kế tiếp là Lâm Thị!” Lâm Thị mới là nơi mà cô cảm thấy hận nhất, cũng là người mà cô muốn trả thù nhất
Tất cả mọi bị thương của cô, những nỗi khổ mà mẹ và em trai cô phải gánh chịu, tất cả đều là vì Lâm Thị, những ân oán này, cô nhất định phải tính toán cho thật rõ ràng.
Thẩm Mạc hừ một tiếng, coi3như có đáp lại
Nhưng mà anh vẫn rất quan tâm đến việc gặm cổ Lâm Sở Sênh
Cô quay đầu sang một bên, từ bỏ việc ngăn cản Thẩm Mạc, để yên cho anh làm nốt việc dang dở, “Đêm qua làm phiền Thẩm tổng ra sức như vậy, tôi cũng nên làm gì đó để đáp lại nhỉ, không biết Thẩm tổng có muốn gì không?”
Thẩm Mạc vốn dĩ đang rất bận rộn, vừa nghe xong lời nói của Lâm Sở Sênh, anh đột nhiên bật dậy cười nhẹ, đặt tay lên mặt cô, cẩn thận vuốt theo đường nét của cô, “Em? Anh muốn em phải đi theo anh, mãi mãi đứng bên cạnh anh.”
Những lời này, Thẩm Mạc nói không được rõ ràng cho lắm, cô hơi9nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ lại những gì anh vừa nói.
Sau đó, đột nhiên cô hét lên một tiếng, đúng lúc Lâm Sở Sênh đang ngẩn người thì Thẩm Mạc bất ngờ tập kích.
Mặt trời dần dần lên cao, trên người Lâm Sở Sênh đã ra một lớp mồ hôi mỏng
Sau khi làm xong việc, cô cảm thấy không có chỗ nào mệt mỏi cả
Đối với loại chuyện này, trái tim cô không hề cảm thấy thất vọng, thậm chí không biết từ bao giờ, cô lại cảm thấy chuyện xảy ra giữa hai người ngày hôm nay là chuyện đương nhiên!
Dù cho Thẩm Mạc luôn tính toán với cô đi chăng nữa thì anh vẫn rất hợp gu của cô.
So với mấy người ngoài miệng toàn nói đạo đức giả kia thì Lâm Sở Sênh thích loại người không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích của mình hơn, giống như cô bây giờ.
Cô cắn Thẩm Mạc một cái thật mạnh, một lúc lâu sau vẫn không chịu buông ra
“Em là chó đấy à?” Rõ ràng vừa bị Lâm Sở Sênh cắn chảy máu, những biểu cảm của Thẩm Mạc lại rất bình thường, như thể anh không hề cảm thấy đau đớn chút nào
Đợi đến khi Lâm Sở Sênh thả lỏng miệng, anh mới từ từ nhíu mày nhìn miệng vết thương của mình.
“Dù bây giờ chúng ta hợp tác với nhau, nhưng tôi có chứng thích sạch sẽ, trên người của anh chỉ có thể có dấu vết của tôi!” Lâm Sở Sênh chỉ tay vào ngực Thẩm Mạc, ngang ngược tuyên bố.
Thẩm Mạc đưa tay ra, từ từ nâng cằm Lâm Sở Sênh lên, “Em nói như vậy thì thà nói thẳng ra là em thích anh, muốn độc chiếm anh còn hơn.” Trên mặt Thẩm Mạc là một nụ cười rất tươi
Có điều, nếu nhìn thoáng qua, nụ cười này vẫn khiến người ta cảm thấy có chút ngả ngớn
“Thẩm tổng quả thật hiểu rất rõ mọi chuyện!” Mối Lâm Sở Sênh dần nhếch lên, cô chống người lên định học theo Thẩm Mạc, đè lên đối phương
Nhưng kết quả, khi cô vừa đứng lên thì phát hiện ra một bi kịch.
Đau!
Bận rộn cả đêm lại cộng thêm việc sáng sớm nay, rốt cuộc Lâm Sở Sênh cũng biết cái gì gọi là hậu quả rồi, người còn chưa ngồi dậy hẳn mà chỗ đó đã đau dữ dội, nhất là hai bên đùi, không hề có chút sức lực nào
Lần này, Thẩm Mạc bật cười, một nụ cười cực kì thoải mái
Lâm Sở Sênh oán hận, rõ ràng người mất sức là Thẩm Mạc, sao cô lại là người chịu mệt mỏi chứ? Tiếng cười của anh lại càng khiến cho cô tức giận hơn, cô trực tiếp cầm gối đánh lên người anh, nhưng mà quả nhiên, sức của cổ quá yếu, cái gối kia bị ném ra, thậm chí còn không trúng vào người Thẩm Mạc.
Lăn qua lăn lại như vậy, chăn trên người cô rơi xuống
Vừa thấy thân thể Lâm Sở Sênh, sắc mặt Thẩm Mạc lập tức thay đổi, nhưng anh biết rất rõ, nếu làm tiếp nữa thì Lâm Sở Sênh sẽ không chịu nổi
Thẩm Mạc giơ tay, trực tiếp bế Lâm Sở Sênh đang nổi điên lên theo kiểu công chúa
Đột nhiên bị nhấc khỏi mặt đất, Lâm Sở Sênh ôm chầm lấy cổ Thẩm Mạc theo bản năng
Có giai nhân trong lòng, Thẩm Mạc cười đến mức gió xuân phơi phới!
Hai người giày vò như vậy mãi đến tận giữa trưa
Thẩm Mạc vốn dĩ không muốn Lâm Sở Sênh đi làm, nhưng hôm nay, rất có thể Vu Thiếu Tuấn sẽ đến tìm cô, hơn nữa, anh ta chắc chắn sẽ đàm phán với cô
Mà trước giờ, cô chưa bao giờ chịu bỏ qua những món hời trong tầm tay.
Cô cần phải dốc sức liều mạng làm việc hơn trước đây rất nhiều, ngộ nhỡ có một ngày, chuyện của cô và Thẩm Mạc bị lộ ra thì cô cũng có chút vốn liếng để đàm phán với người nhà họ Thẩm, để bản thân có được chút giá trị khiến họ không thể từ bỏ.
Dù là cô bé lọ lem thì cũng phải đi vừa giày thủy tinh mới có thể ở cạnh hoàng tử
Huống chi, cô không phải là cô bé lọ lem, cô cũng không hề có ý định làm cô bé lọ lem.
Phụ nữ muốn tự tin ngẩng đầu, nhất định phải có vốn liếng của riêng mình
Tiền chính là thứ tốt nhất để chứng minh giá trị của bản thân.
Tất nhiên, Thẩm Mạc thường không phản đối những gì Lâm Sở Sênh kiên trì theo đuổi, chẳng hạn như bây giờ, Lâm Sở Sênh muốn tạo khoảng cách với anh, cô muốn lên tầng trước, Thẩm Mạc chọn cách ủng hộ
Sáng sớm được tắm nước nóng nên bây giờ cơ thể Lâm Sở Sênh không còn khó chịu như lúc trước nữa, nhưng cô vẫn cảm thấy giữa hai đùi không thoải mái
Lúc đi bộ, cô cố gắng đi chậm hết sức để mọi người không phát hiện ra dấu vết gì! “Lâm Sở Sênh.” Lúc sắp đi qua khu làm việc để về phòng làm việc riêng thì sau lưng cô vang lên giọng nói quyến rũ của Thẩm Mạc.
Lâm Sở Sênh hơi nghiến răng, Thẩm Mạc lại dám lừa cô, anh đã lên đây từ rất sớm, lại còn gọi cô vào đúng lúc này, chắc chắn là không có chuyện gì tốt lành
Nhưng mà trước mặt nhiều người như vậy, Lâm Sở Sênh vẫn tươi cười quay đầu lại nhìn Thẩm Mạc.
“Không có gì, chỉ là vừa nãy lúc tôi đi lên thì thấy cô đi khập khiễng, chân cô không sao chứ?” Thẩm Mạc nói xong còn tỏ vẻ quan tâm, nhìn xuống chân Lâm Sở Sênh với vẻ khó hiểu, “Nếu nghiêm trọng thì đi bệnh viện khám đi, công việc của cô cứ giao cho cấp dưới làm là được.”
Nói như kiểu vô tội lắm!
Lâm Sở Sênh thật sự rất muốn vỗ tay khen hay cho màn biểu diễn này của Thẩm Mạc
“Cảm ơn Thẩm tổng đã quan tâm, tôi không sao, chỉ là hôm qua mới bị chó đuổi nên đau chân thôi, không ảnh hưởng đến công việc.” Câu mắng chửi này của Lâm Sở Sênh chỉ có hai người nghe mới hiểu.
Sắc mặt Thẩm Mạc thay đổi, vốn dĩ biểu cảm của anh đang là quan tâm, sau đó lập tức đổi sang vẻ lạnh lùng “Không có việc gì thì xin phép nghỉ ít thôi, công ty này không phải là do nhà cô mở, muốn nghỉ là nghỉ!” Sau đó anh kiêu ngạo ngẩng đầu, dùng biểu cảm lạnh lùng mà chỉ mỗi anh có, xoay người rời đi, để lại Lâm Sở Sênh đứng đó, cố nén bực bội, trừng mắt với bóng lưng của anh
Người khác chỉ có thể dùng ánh mắt thông cảm để nhìn Lâm Sở Sênh, đa số đều thầm cảm thấy, hôm nay Lâm Sở Sênh thật đen đủi, tự dưng gặp đúng lúc tâm trạng Thẩm Mạc không tốt
Bị Thẩm Mạc nhắc nhở như vậy, Lâm Sở Sênh càng đi đứng cẩn thận hơn
Có điều, càng để ý thì lại càng thấy đi đứng mất tự nhiên
Cuối cùng, hầu như cô chỉ vịn tường để đi vào văn phòng
Vừa bước vào trong thì điện thoại vang lên, là tin nhắn của Thẩm Mạc, “Sự thật chứng minh, em không nghe lời anh thì sẽ phải hối hận.” Thấy tin nhắn này, Lâm Sở Sênh mới phản ứng lại được là Thẩm Mạc đang phát điên vì cái gì, hóa ra là không vừa ý chuyện cô không nghe lời anh ở nhà nghỉ ngơi.
Lâm Sở Sênh tức giận để điện thoại sang một bên, nhưng cảm thấy không nén nổi cơn tức, cô lại cầm điện thoại lên nhắn cho anh một tin, “Hối hận cái đầu anh!” Sau đó mới ném điện thoại sang chỗ khác
Nhưng công việc còn chưa bắt đầu thì ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ, “Mời vào!” Lâm Sở Sênh chỉnh đốn tư thế, cố gắng hết sức để cho ra dáng của một giám đốc kinh doanh
“Tiểu Lâm có bận không?” Trưởng phòng thu mua đi vào, trong tay còn cầm một cái hộp, đại khái là muốn đưa cho Lâm Sở Sênh.
Thấy người vào là Trưởng phòng thu mua Sử Chí, Lâm Sở Sênh lập tức tươi cười đứng lên
Mặc dù chức vụ của cô cũng coi là khá cao, nhưng theo tuổi tác thì cô vẫn còn khá khiêm tốn, cô cũng không phải cấp trên của Sở Chí, cho nên cũng không thể tự cao tự đại được, “Mời vào, hôm nay tôi có việc nên đến muộn, còn chưa kiểm tra những việc cần phải xử lý.” Lâm Sở Sênh nói câu này vừa có ý muốn đuổi khách, vừa là không muốn để Thẩm Mạc phải hiểu lầm.
sử Chỉ hẳn là cũng nghe ra ý này, ông ta xấu hổ gãi đầu, “Vậy thì cô cứ làm việc đi, tôi cũng không có việc gì quan trọng, chỉ là chị dâu có biết là cô đã từng giúp đỡ tôi trong công việc, nên đã đặc biệt làm sủi cảo bảo tôi mang đến.” Nói xong, Sử Chí đặt hộp giữ ấm lên mặt bàn của Lâm Sở Sênh.
Chữ chị dâu này, chắc chắn là nói vợ của Sử Chí.