*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cô đã từng cứu Vu Thị khỏi nước sôi lửa bỏng, nhưng kết quả, người chạy theo kẻ khác đã đành, cô lại còn suýt mất mạng
Cô đúng là con ngốc mà.
“Anh nói xem, không biết bây giờ còn có ai bị mù đến giúp anh nữa không? Nhưng yên tâm, dù có ai đó mà thật thì tôi cũng không để cho cô ta có cơ hội đầu.” Cô vỗ vỗ vai Vu Thiếu Tuấn, “Thật ra anh cũng không cần bi quan, không có anh thì công ty vẫn sẽ làm ăn rất tốt, dù sao thì anh cũng chỉ giỏi làm trai bao thôi mà.”
Nói xong, Lâm Sở Sênh lại tự vỗ mình một cái, “Anh xem tôi này,3suýt nữa thì quên mất
Bây giờ anh tàn phế rồi thì chắc chẳng hầu hạ được ai nữa nhỉ, nhưng đóng chút phim đặc biệt chắc vẫn được chứ?”
Những cảm xúc Vu Thiếu Tuấn đã chuẩn bị sẵn từ trước bị câu nói này của Lâm Sở Sênh làm cho biến mất sạch
Anh ta biết, chắc chắn Lâm Sở Sênh sẽ không buông tha anh ta dễ dàng như vậy
Nhưng mà trừ việc tự rước lấy nhục thì anh ta cũng không còn sự lựa chọn nào khác
Lòng tự ái của anh ta giờ đã trở nên rẻ mạt đến vậy rồi! Trong tình huống không có chút địa vị nào thì mọi lời phản bác đều trở nên yếu ớt! Đành1phải chọn một cách duy nhất, đó là nén giận! Vu Thiếu Tuấn dứt khoát rời đi, nhưng mà vừa đến cửa ra vào, anh ta lập tức hối hận, một đám phóng viên đã chờ sẵn ở đó, không cần nói cũng biết là đến tìm anh ta! Vu Thị đã thông báo phá sản rồi, sao phóng viên có thể bỏ qua cơ hội tốt này chứ
Sau khi không tìm được Vu Thiếu Tuấn ở Vu Thị, mà vừa hay Lâm Sở Sênh mới có thông báo mới, các phóng viên liên tiếp tục tìm sang đây
Nếu có thể thì Vu Thiếu Tuấn thật sự rất muốn đeo một cái mặt nạ lên
Nói cho cùng thì khuôn mặt này không3còn là khuôn mặt trong tưởng tượng của chính anh ta nữa rồi! Dù cố tình ở lì trong Thẩm Thị một lúc, nhưng vừa thấy bảo vệ đi ra, Vu Thiếu Tuấn lập tức hiểu người ta đang muốn đuổi mình đi
Cuối cùng, anh ta hít sâu một hơi, tự cổ vũ bản thân
Lát nữa, dù phóng viên có nói gì thì anh ta cũng coi như không nghe thấy! Giọng nói của các phóng viên sắc bén như đâm thẳng vào tim, Vu Thiếu Tuấn liên tục nhắc nhở chính mình, phải chịu đựng!
Ô e ô e!
Tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ xa, có không ít người hóng hớt đã quay camera về phía xe cảnh sát.
Vu Thiếu3Tuấn khẽ thở nhẹ ra, có tiết mục cảnh sát bắt cướp rồi thì chắc anh ta sẽ không bị chú ý quá nhiều như lúc nãy nữa
Nghĩ vậy, anh ta liền lấy tay đẩy xe lăn đi ra từ phía sau đám người.
Tiếng còi xe cảnh sát càng lúc càng rõ, sau đó dừng lại hẳn trước cửa Thẩm Thị, cảnh sát vừa xuống xe đã lập tức chạy về phía trước, phóng viên hoảng sợ tranh thủ nhanh chóng dạt sang hai bên, mục tiêu của cảnh sát rõ ràng là Vu Thiếu Tuấn.
Tiếc là Vu Thiếu Tuấn không hề phát hiện ra điều này, anh ta chỉ nghiêm túc để ý đến việc phải đi trên con đường phía9trước
Mãi đến khi cảnh sát chắn trước mặt, anh ta mới ngẩng đầu lên nhìn bằng ánh mắt ngơ ngác khó hiểu.
“Anh Vu Thiếu Tuấn?” Cảnh sát lấy một tờ giấy ra, bên trên có in ảnh chân dung của Vu Thiếu Tuấn, sau đó nghiêm túc đối chiếu
“Là tôi.” Giọng nói của Vu Thiếu Tuấn rất nhỏ, lúc nào anh ta cũng có cảm giác, bị cảnh sát tìm tức là có chuyện xấu! “Anh đã bị bắt!” Cảnh sát không nói câu nào, lập tức lấy còng tay ra bắt Vu Thiếu Tuấn.
Vu Thiếu Tuấn lập tức cảm thấy choáng váng, mãi đến khi hoàn hồn lại, anh ta mới bắt đầu vùng vẫy, “Đã xảy ra chuyện gì? Có khi nào các anh nhầm rồi không, tôi không phạm tội, tôi không hề phạm tội!” Công ty phá sản thì có lẽ là sẽ mắc nợ, nhưng anh ta đã tính toán rồi, sẽ không đến mức vi phạm pháp luật, cùng lắm là bán nhà bán xe, rồi vay thêm ít nữa từ mấy người quen là đủ trả rồi mà.
Thấy Vu Thiếu Tuấn giãy giụa, một cảnh sát nóng tính lấy hẳn dùi cui ra chọc vào lưng anh ta, “Ngoan ngoãn lại đi!” Sau đó liền nhìn anh ta với vẻ khinh thường, “Loại người như anh tôi thấy nhiều rồi, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đã có bằng chứng xác thực là anh đã cưỡng hiếp phụ nữ rồi, đừng có giãy giụa nữa!”
Sau khi nghe xong lời này, Vu Thiếu Tuấn càng choáng váng hơn, anh ta đã làm vậy khi nào cơ chứ? “Các anh nhầm rồi! Chắc chắn là có nhầm lẫn gì đó!” Anh ta còn phản ứng kịch liệt hơn lúc nãy, nếu là trước kia thì anh ta hoàn toàn có thể yêu cầu thuê luật sư
Nhưng mời luật sự thì phải mất tiền, mà bây giờ anh ta không có tiền.
BỘp!
Dùi cui đập thẳng vào người Vu Thiếu Tuấn
“Biết điều một chút cho tôi!” Mặc dù chưa bật điện, nhưng nhát đánh này cũng khiến Vu Thiếu Tuấn đau đến trợn mắt, hai tay anh ta đã bị xốc lên xách đến xe cảnh sát.
“Đã có kết quả xét nghiệm của bà Triệu An Na rồi, anh đừng có nói dối nữa!” Sau đó, cảnh sát sợ bị các phóng viên phía sau đưa tin về việc hành hung dân thường, nên dứt khoát nói lớn lên, coi như giải thích cho các phóng viên một câu.
Hầu hết mọi người ở đây đều biết đến cái tên Triệu An Na.
Cô ta là kẻ thứ ba trước kia Lâm Sở Sênh đã tìm cho ba Vu, tất nhiên các phóng viên ở đây đều không biết sự thật này, dù sao thì cũng là người phụ nữ của ba Vu, bây giờ cũng đã đăng kí kết hôn với ba Vu, là mẹ kế của Vu Thiếu Tuấn!
Còn xét nghiệm gì đó thông thường là loại chất lỏng trong cơ thể người phụ nữ, nếu bản xét nghiệm này là thật thì đàn ông không còn gì để chối cãi nữa
Vu Thiếu Tuấn phát điên lên, anh ta không hề làm gì cả, đêm qua người đàn bà kia đến cũng chỉ kích đểu anh ta vài câu rồi rời đi.
Chắc chắn người khác đều không biết chân tướng sự việc như thế nào, bọn họ chỉ biết là Vu Thiếu Tuấn đã ngủ với mẹ kế mình, đúng là súc sinh!
Nhiều phóng viên ở đây như vậy, chỉ cần tưởng tượng đến lúc họ đưa tin, Vu Thiếu Tuấn sẽ bị nói là đồ ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, sẽ bị nhân dân cả nước phỉ nhổ!
Cả đời này, Vu Thiếu Tuấn hoàn toàn không còn cơ hội để xoay chuyển tình thế!
Vu Thiếu Tuấn ngồi trên xe cảnh sát, trong đầu chỉ có Lâm Sở Sênh, chuyện này chỉ có Lâm Sở Sênh mới có thể làm ra
Anh ta chỉ nhớ là đêm qua lúc mơ màng, hình như anh ta có mơ một giấc mộng xuân, bây giờ nghĩ lại thì chắc chắn nó là thật.
Tất cả các camera ở nhà họ Vu đều đã bị hỏng, căn bản không hề có cách nào để chứng minh cả
Nếu như người giúp việc còn trăm miệng một lời thì anh ta cũng chẳng còn gì để chứng minh nữa hết.
Vu Thiếu Tuấn đầm một cái vào ghế ngồi, chuyện này chắc chắn phải có sơ hở nào đó, chỉ cần cho anh ta thời gian, anh ta nhất định sẽ điều tra ra
Nhưng mà bây giờ, anh ta không có tiền, qua chuyện vừa rồi thì sẽ chẳng còn ai đồng ý giúp anh ta nữa
Tứ cố vô thần, trừ việc chờ chết ra thì chẳng còn cách nào khác
“Lâm Sở Sênh! Lâm Sở Sênh!” Vu Thiếu Tuấn hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể làm gì được
Đến cục cảnh sát, Vu Thiếu Tuấn còn thấy kẻ thứ ba kia đang khóc sướt mướt, những chỗ lộ ra ngoài toàn là những vết xanh tím
Người trong cuộc ngồi với nhau chắc hẳn là để kể lại một lần nữa những gì đã xảy ra
Cảnh sát hỏi Triệu An Na mấy câu, đại khái là trừ những vết thương bên ngoài thì liệu hai người có vui vẻ gì không, có phải là bắt buộc không..
Triệu An Na trả lời rất rõ ràng, cô ta nghe nói Vu Thiếu Tuấn gặp chuyện, vì lo lắng nên đã chạy đến thăm anh ta thay ba Vu, nào ngờ vừa đến gần để giúp thì đã bị Vu Thiếu Tuấn túm lấy, cưỡng hiếp ngay ở phòng khách.
Những vết thương bầm tím trên người toàn bộ là do Vu Thiếu Tuấn đánh
Mặc dù chân Vu Thiếu Tuấn không nhanh nhẹn cho lắm, nhưng dù sao cũng là một người đàn ông, theo lý mà nói thì vẫn có thể làm ra được những việc như vậy
Hơn nữa, nếu địa điểm là ở phòng khách thì chắc chắn người giúp việc sẽ nghe thấy tiếng động gì đó, cảnh sát đã đi lấy khẩu cung của mọi người, tất cả đều chứng minh những điều Triệu An Na nói là thật.
Đột nhiên Vu Thiếu Tuấn cười phá lên, “Đúng, tôi làm đấy!” Không cãi lại nổi thì thà thoải mái thừa nhận còn hơn.
Vu Thiếu Tuấn nói như vậy, mọi chuyện lập tức trở nên đơn giản hơn rất nhiều, sau đó chỉ cần hoàn thành thêm vài thủ tục nữa
Mà bây giờ, Vu Thiếu Tuấn vẫn còn đang nợ tiền, tất cả tài sản thuộc quyền sở hữu của anh ta đều bị sung công, còn về phần hình phạt, cũng không lâu lắm, cùng lắm là năm sáu năm thôi
Nhưng mà sau năm sáu năm ấy mới chính là khoảng thời gian khó sống nhất.
“Súc sinh!” Lúc ba Vu tiến vào liền nghe thấy Vu Thiếu Tuấn hùng hồn thừa nhận đã làm việc đồi bại kia với mẹ kế mình, hơn nữa lại còn không hề hối hận
Ba Vu tức điên lên, đánh cho Vu Thiếu Tuấn một trận.
Cảnh sát đứng bên cạnh, đợi ông ta đánh đủ rồi mới ra tay ngăn lại, chẳng qua là sợ xảy ra án mạng
Vu Thiếu Tuấn nghiêng đầu nổ hết đom đóm mắt, “Tôi muốn gặp Lâm Sở Sênh!” Gặp lại người phụ nữ đã phá hủy cả cuộc đời anh ta
Vốn dĩ cảnh sát không định giúp anh ta, nhưng bên Lâm Sở Sênh đã đặc biệt gọi điện đến, chủ yếu là yêu cầu muốn gặp Vu Thiếu Tuấn, nhưng vì vẫn chưa làm xong thủ tục nên tạm thời anh ta được đưa vào phòng tạm giam.
Vu Thiếu Tuấn viết xong bản tường trình, anh ta vừa bị giải ra ngoài thì đột nhiên có một người xông vào
Người kia chạy đến cho cảnh sát kiểm tra bản thân, cam đoan trên người không có đồ gì khiến người khác bị thương
Kết quả, anh ta đạp thắng một nhát vào phần thân dưới của Vu Thiếu Tuấn.
Đau! Vu Thiếu Tuấn đau đến mức trắng bệch cả mặt
Còn người vừa hành hung, đạp xong liền nhanh chóng bỏ chạy.
Ở cửa ra vào của cục cảnh sát mà nói đánh là đánh, sau đó còn bình an vô sự bỏ trốn
Cảnh sát đỡ Vu Thiếu Tuấn mệt quá, họ dứt khoát bỏ tay ra, Vu Thiếu Tuấn không đứng vững, nằm phịch xuống đất, hai tay ôm lấy phần phía dưới, đau đến mức muốn tắt thở.
Lòng người dễ đổi!
Cảnh sát vẫn còn đang đứng đó, nhưng lại giống như đang xem trò vui, có người còn cảm thấy một lúc nữa Vu Thiếu Tuấn mới bình thường trở lại, cho nên quyết định đứng ra đằng xa hút thuốc.
Ba Vu khoác tay vợ mới đi ra, thấy Vu Thiếu Tuấn như vậy thì cũng cảm thấy có chút đau lòng, nhưng vừa định bước đến một bước thì lại bị Triệu An Na kéo lại
Ba Vu lại tức điên lên, thậm chí còn mắng một câu “súc sinh”, rồi nghênh ngang dẫn kẻ thứ ba kia rời đi.
Cảnh sát đạp Vu Thiếu Tuấn một cái, “Đừng giả chết nữa, để lại chỗ đó của mày, bố mày cũng ngứa mắt, làm vậy là đang thuận theo ý dân đấy.” Nói vậy Vu Thiếu Tuấn cũng hiểu, chuyện vừa nãy chắc chắn là do có người cố ý sắp xếp, anh ta chỉ có thể đập tay xuống đất, “Lâm Sở Sênh, Lâm Sở Sênh!” Anh ta nhắc đi nhắc lại, đổ hết tất cả mọi chuyện lên đầu Lâm Sở Sênh.
Lúc Lâm Sở Sênh nhìn thấy Vu Thiếu Tuấn, anh ta đang nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà giống như là sắp chết đến nơi
“Cô đến rồi?” Vu Thiếu Tuấn giơ tay lên, cũng không rõ là định chỉ cái gì, nhưng ánh mắt anh ta tối sầm lại, từ bỏ không chỉ nữa.
Lâm Sở Sênh còn nhớ rất rõ, trước kia lúc cô ở chỗ này, Lâm Tiêu Tiêu đã từng diễu võ dương oai, cực kì càn quấy
Nào ngờ thời thể lại thay đổi nhanh đến vậy
“Tất nhiên là tôi phải tới rồi, tôi muốn đến để xem anh sẽ nhận báo ứng như thế nào!”
Ánh nắng rực rỡ, Lâm Sở Sênh giống thần ánh sáng, mà bây giờ Vu Thiếu Tuấn lại trốn ở một nơi tối tăm u ám, vĩnh viễn chỉ thấy sâu bọ!