*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Những gì anh ta phải nhận hôm nay đều rất xứng đáng! “Vậy cô giết tôi đi, bây giờ cô giết tôi một cách dứt khoát đi xem nào!” Vu Thiếu Tuấn vỗ giường, muốn đứng lên, nhưng chỉ có thể vùng vẫy như vậy, không đứng dậy nổi
Lâm Sở Sênh khinh thường nhìn Vu Thiếu Tuấn, cơ thể thì tàn tật, chuyện hôn nhân thì bị vợ cắm sừng, sự nghiệp thì phá sản phải gánh một đống nợ nần, trong mắt người thân thì lại trở thành một tên súc sinh vừa ngủ với mẹ kết Người như vậy, sống còn giày vò hơn là chết
Cô sẽ không giết anh ta, vĩnh viễn không giết.
Ánh mắt Vu Thiếu Tuấn tối sầm lại, anh ta lập tức cười phá lên, “Lâm Sở Sênh, cô thông3minh, có lẽ cả đời này tôi sẽ không tổn thương được cô dù chỉ một chút
Nhưng nếu tôi chết thảm trước mặt cô thì liệu hằng đêm cô có mơ thấy ác mộng không
Có thể trả thù cô dù chỉ một chút, một chút thôi tôi cũng cam lòng, tôi cũng cam lòng!”
Đột nhiên Vu Thiếu Tuấn nâng giọng
Có vẻ như anh ta muốn liều hết sức để rút thắt lưng ra, khóa thắt lưng là loại cổ điển nhất, được làm từ kim loại sắc nhọn, anh ta dùng nó đâm mạnh vào động mạch chủ trên cổ mình
Máu phun ra như suối, thoáng cái đã loang ra khắp quần áo, bắn lên tường, khắp nơi đều lấm tấm máu
Dù cách rất xa nhưng Lâm Sở Sênh vẫn có thể cảm nhận được máu1phun ra mạnh tới cỡ nào! Vu Thiếu Tuấn bật cười với vẻ cực kỳ đắc ý! Vì có niềm tin này trong đầu nên dường như anh ta không cảm nhận được chút đau khổ nào trên cơ thể mình
Lâm Sở Sênh đứng đó nhìn, nụ cười trên môi vẫn không thay đổi, cô bình tĩnh đến mức khiến Vu Thiếu Tuấn cảm thấy có gì đó không đúng..
Rồi cô đột nhiên bấm chuông
Đôi khi chết cũng là rất khó
Vu Thiếu Tuấn vẫn luôn tỉnh táo, anh ta biết là người ta đã đưa mình vào bệnh viện, thậm chí còn nghe thấy rất rõ Lâm Sở Sênh nói với bác sĩ, “Tôi muốn anh ta phải sống, tốn bao nhiêu tiền cũng được, miễn là anh ta còn sống!” Khung cảnh cảm động đến3vậy, nhưng lọt vào tai Vu Thiếu Tuấn lại giống như một lời nguyền rủa, lời nguyền sống không bằng chết!
Vết thương nhỏ ấy, căn bản không hề gây chết người, chỉ là tra tấn mà thôi
Lâm Sở Sênh yêu cầu trong quá trình cứu chữa, không được phép dùng thuốc tê, cô muốn Vu Thiếu Tuấn cảm nhận rõ ràng nỗi đau, đau đến mức khiến anh ta không còn dám chết nữa.
Sau đó phải sống một cuộc sống không bằng súc vật! Thế giới bên ngoài là ánh mặt trời ấm áp rực rỡ nhất, nhưng tay Lâm Sở Sênh lại rất lạnh, thù của em trai coi như đã được báo, nhưng bây giờ em trai cô đang ở đâu?
Lâm Sở Sênh khẽ xoa xoa mặt, con đường này còn rất dài
Ra khỏi3trại tạm giam, Lâm Sở Sênh đi đến Thẩm Thị
Tiếp theo, cô sẽ tổ chức buổi hội nghị hàng tháng, yêu cầu doanh thu tháng này phải tăng 1.5% một năm
Thành tích là thứ cô nhất định phải có để nói chuyện với Thẩm Thị, cho nên không có bất kỳ lý do gì để cô lười biếng cả
Cuộc họp kéo dài đến ba giờ đồng hồ cuối cùng cũng kết thúc, Lâm Sở Sênh mệt mỏi ôm lấy máy tính
Còn chưa về văn phòng đã thấy trợ lý của Thẩm Mạc - Vương Phi đứng đợi sẵn, có vẻ như có việc gì đó
“Trợ lý Vương tìm tôi à?” Lâm Sở Sênh nói xong, tiện tay đẩy cửa vào
Trong ấn tượng của Lâm Sở Sênh, Vương Phi chính là một người phụ nữ ăn nói9rất thận trọng, chỉ vậy thôi
Lâm Sở Sênh đặt máy tính lên bàn rồi nhanh chóng xử lý đống tài liệu trên đó, bây giờ cô cực kì bận rộn, đợi một lúc mà vẫn không thấy Vương Phi nói lời nào, cô mới ngẩng đầu lên hỏi một câu.
“Bên ngoài đang đồn thổi rằng Lâm tổng và Thẩm tổng có mối quan hệ mập mờ với nhau.” Vương Phi nghĩ một lúc rồi quyết định nói thẳng ra, “Có vài đơn vị truyền thông đã bắt đầu nằm vùng ở khu vực ngoài biệt thự của Thẩm tổng rồi, mặc dù chuyện này đã bị tôi đè bớt xuống, nhưng tôi không thể cam đoan việc một số đơn vị truyền thông sẽ vì tiền mà động thổ trên đầu thái tuế (*).” (*) Động thổ trên đầu thái tuế: Xúc phạm người có quyền thế lớn
Nghe xong những lời này, Lâm Sở Sênh cảm thấy không thoải mái cho lắm
Ra mặt để dẹp các tin tức liên quan đến Thẩm Thị là công việc của cô ta, với tư cách là trợ lý của Thẩm Mạc thì cô ta phải báo cáo cho Thẩm Mạc mới đúng, “Vậy thì sao?” Lâm Sở Sênh đặt mạnh tài liệu sang một bên, tỏ rõ thái độ cực kì không hài lòng của bản thân
Vương Phi cụp mắt nhìn xuống, nhưng cũng không hẳn là bị dọa, cơ thể cô ta vẫn đứng thẳng tắp, “Những chuyện nhỏ nhặt thế này không cần Thẩm tổng phải bận tâm đến, cho nên tôi chỉ có thể nhắc Lâm tổng chú ý hơn thôi.” Nhìn dáng vẻ hùng hồn của cô ta, còn tưởng rằng cô ta từ trợ lý trở thành cấp trên của Lâm Sở Sênh luôn rồi.
Đúng là trong rừng lớn thì loài chim gì cũng có
Lâm Sở Sênh cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào Vương Phi, “Không phải ai cũng rảnh rỗi như cô!” Nếu đã nói đây là việc nhỏ thì cứ dùng lời của cô ta để chặn miệng cổ ta lại thôi.
Hiển nhiên là Vương Phi không ngờ rằng Lâm Sở Sênh lại cứng rắn đến vậy, cô ta tức đến mức lồng ngực liên tục phập phồng, một lúc sau cảm thấy thật sự không thể thống nhất với Lâm Sở Sênh, Vương Phi dứt khoát không thèm chào hỏi gì mà cứ thế quay đầu đi thẳng.
Dở hơi!
Không hiểu nổi ánh mắt Thẩm Mạc có vấn đề gì mà lại đi thuê một trợ lý như vậy
Tất nhiên, đoạn nhạc dạo này Lâm Sở Sênh không hề để tâm
Bận rộn một lúc cho đến khi gần đến giờ tan làm, Lâm Sở Sênh mới có thời gian nghỉ ngơi, cô đi ra ngoài dạo một vòng
Đúng lúc cô đi ngang qua phòng nghỉ thì nghe thấy bên trong có tiếng khóc, nếu không phải nghe thấy tên của mình thì cô chắc chắn sẽ không đi thẳng vào đó.
“Lâm tổng!” Người trong phòng đột nhiên thấy Lâm Sở Sênh tiến đến, bị dọa đến mức lập tức đứng dậy
Lúc này Lâm Sở Sênh mới chú ý đến, hóa ra người khác chính là trợ lý của cô - Trịnh Điềm
Làm việc với nhau lâu như vậy, Lâm Sở Sênh luôn cảm thấy cô trợ lý này thuộc tuýp người hướng ngoại, đáng lẽ không nên khóc như vậy, nhất là khi còn đang trong giờ làm việc
“Mọi người đều không còn việc gì làm nữa à?” Lâm Sở Sênh không bao giờ có thói quen hỏi thăm chuyện nhà người khác.
Những người đang đứng xung quanh an ủi Trịnh Điềm đều lập tức rời đi.
Vốn tưởng rằng việc này cứ thế là xong, Lâm Sở Sênh sẽ lại ra ngoài đi dạo, nhưng kết quả, cô vừa quay người thì bị Trịnh Điềm kéo tay lại, “Cầu xin Lâm tổng, đừng phạt tiền em, em thề là sau này sẽ không bao giờ tái phạm nữa.”
Vừa nhắc đến việc này, Trịnh Điềm vốn đã nín khóc lại bắt đầu nước mắt ngắn nước mắt dài.
Lâm Sở Sênh bị cô ấy khóc đến mức không hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, “Nói rõ ràng ra xem nào!” Nếu đã có việc cần nói thì phải nói cho tử tế, đây là nguyên tắc từ trước tới giờ của Lâm Sở Sênh, dù sao thì cô cũng cực kì không chào đón những người chỉ biết khóc để giải quyết vấn đề.
Bị Lâm Sở Sênh quát một câu như vậy, Trịnh Điềm lập tức nín khóc, vội vàng nói rõ đầu đuôi câu chuyện của mình ra.
Trịnh Điểm có một cậu em trai ốm yếu, trong nhà có bao nhiêu tiền đều dùng để chữa bệnh cho em trai, tiền lương hàng tháng của cô ấy cũng đều gửi hết về nhà
Hôm nay, người nhà gọi điện lên nói là em trai cô ấy lại nhập viện, nhưng trong người Trịnh Điềm bây giờ không có tiền, tiền lương thì lại chưa lĩnh.
Trịnh Điềm đành phải kiên trì hỏi vay các đồng nghiệp khác, vì đang cần gấp nên đã hỏi mượn ngay trong giờ làm việc
Đúng lúc lại bị Vương Phi nghe thấy
Mặc dù cả hai đều là trợ lý, nhưng trước mặt Vương Phi, cấp bậc của Trịnh Điềm không chỉ thấp hơn một hoặc hai bậc
Không những bị người ta mắng cho một trận, mà còn bị trừ hết tiền thưởng tháng này! Nguyên nhân rất đơn giản, trong nội quy nhân viên có ghi rõ, trong giờ làm việc không được lén giao dịch tiền bạc
Lâm Sở Sênh hơi dao động, nhất là khi nhắc đến em trai, lại càng chạm đến phần mềm mại sâu trong đáy lòng cô, “Cần bao nhiêu?” “Dạ?” Trịnh Điềm còn chưa kịp hiểu ra ý của Lâm Sở Sênh là gì, còn tưởng là Lâm Sở Sênh cũng định phê bình cô
Dù sao Trịnh Điềm cũng nghe nói, khi còn làm nhân viên kinh doanh, Lâm Sở Sênh là một người cực kì nguyên tắc.
“Cần bao nhiêu tiền, chị cho em vay.” Lâm Sở Sênh đanh giọng, nhưng lại khiến Trịnh Điềm kích động đến mức rơm rớm nước mắt.
“Cảm ơn Lâm tổng, Lâm tổng yên tâm, khi nào có tiền lương em sẽ trả ạ, tiền lãi cứ tính theo lãi ngân hàng là được.” Trịnh Điềm kích động, không biết nên khóc hay cười, tiền cọc để nằm viện là mười nghìn tệ, số tiền này khó mà có thể mượn được từ những người đồng nghiệp bình thường.
Trịnh Điềm chạy ra ngoài, lưu loát viết xong giấy nợ rồi cung kính đưa cho Lâm Sở Sênh.
Đối với Lâm Sở Sênh mà nói thì mười nghìn tệ chẳng đáng là gì cả
Lâm Sở Sênh trực tiếp chuyển tiền ngay tại chỗ
“Lâm tổng, Tiểu Trịnh, cuối cùng cũng tìm thấy hai người rồi.” Nhân viên phòng nhân sự cầm mấy tờ giấy đi đến, chào hỏi với Lâm Sở Sênh rồi đặt giấy lên mặt bàn ở phòng nghỉ
Lâm Sở Sênh nhìn thoáng qua, là thông báo trừ lương, phía dưới cần chữ kí của cán bộ quản lý và người trong cuộc
Chuyện này đã quyết định xong rồi, hơn nữa Trịnh Điềm cũng có lỗi, mặc dù tiếc tiền nhưng cũng chỉ có thể kí
Trịnh Điềm cầm bút lên rồi cuối cùng lại bị Lâm Sở Sênh giật mất.
Trịnh Điểm nhìn Lâm Sở Sênh với vẻ khó hiểu, Lâm Sở Sênh không liếc nhìn cô ấy dù chỉ một cái mà cầm thông báo lên đọc, “Bên phòng nhân sự có thể gửi thông báo mà không cần sự đồng ý của tôi từ bao giờ vậy?” Lâm Sở Sênh đặt bản thông báo về vị trí cũ.
Cô đậy bút lại và đặt ở bên trên
Lâm Sở Sênh đã nói như vậy thì chắc chắn không thể phạt tiền Trịnh Điểm được nữa.
Nhân viên phòng nhân sự xấu hổ, chỉ có thể cười hai tiếng, “Chúng tôi cũng chỉ được Trợ lý Vương thông báo mà thôi, chúng tôi còn tưởng là cô ấy đã xin phép cô rồi.” “Không hề!” Lâm Sở Sênh nói thẳng, “Hơn nữa, đây là chuyện trợ lý của tôi, cô ta có tư cách gì để nhúng tay vào?”
Có thể làm ở bộ phận nhân sự thì chắc chắn đều sẽ rất tinh ý
Nếu chuyện này xảy ra với quản lý phòng ban nào đó thì ít nhiều họ cũng sẽ nể mặt mũi của Vương Phi, ậm ừ một tiếng coi như xong chuyện
Nhưng hiển nhiên là Lâm Sở Sênh đang rất không vui, nhất là câu nói cuối cùng của cô
Xem ra giữa hai bên đang có vấn đề gì đó.
Nhân viên phòng nhân sự cầm bản thông báo trên mặt bàn lên, “Vậy có thể là do chúng tôi sai sót, xin lỗi đã làm phiền Lâm tổng.”Người của phòng nhân sự gật đầu rồi nói với vẻ cực kì khách sáo
Lâm Sở Sênh cũng chỉ hừ một tiếng, không đáp lại.
Sau khi nhân viên phòng nhân sự rời đi, Lâm Sở Sênh mới nói với Trịnh Điềm một câu, “Về sau nhớ kĩ lấy ai mới là cấp trên của em.” Những lời này mặc dù có vẻ như là đang mắng Trịnh Điềm, nhưng thực ra là cho Trịnh Điềm một chỗ dựa
Nếu trong đội có một người yếu thì có nghĩa là người đó yếu, nhưng nếu lãnh đạo yếu thì cả đội cũng sẽ yếu, ai cũng muốn làm việc dưới trướng của người mạnh.
Trịnh Điềm vừa ra ngoài đã có người đến hỏi đầu đuôi chuyện vừa xảy ra
Nghe thấy Lâm Sở Sênh không hề nể mặt mũi Vương Phi, những người khác lập tức vui hẳn lên
Chuyện Vương Phi mắng người lúc nãy khiến cả tổ tức giận, dù Trịnh Điểm làm sai thì liên quan quái gì đến Vương Phi chứ, chỉ giỏi dựa vào Thẩm Mạc để diễu võ dương oai.