Thiên Kim Báo Thù

Chương 112: Quân lính tan rã



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mọi người đã chọn xong chỗ, mặc dù không xa hoa như khách sạn năm sao, nhưng nhìn khung cảnh cũng không tệ lắm

“Lâm tổng, hôm nay mỗi người chúng tôi đều mời chị một ly.” Vừa ngồi xuống, cấp dưới lập tức ngay ngắn đứng lên mời rượu Lâm Sở Sênh

Chén thứ nhất, Lâm Sở Sênh mỉm cười uống cạn

Chén thứ hai, Trịnh Điềm mời rượu, Lâm Sở Sênh vẫn một hơi cạn sạch

Chén thứ ba, Lâm Sở Sênh cũng nâng lên, lại một hơi uống cạn.

Đúng lúc mọi người đều khen tửu lượng của Lâm Sở Sênh tốt thì đột nhiên cô đặt chén rượu xuống, “Làm kinh doanh không thể tránh khỏi việc nhậu nhẹt, nhưng mà uống rượu nhiều thì hại sức khoẻ, khi chỉ có chúng ta thì không cần phải làm như vậy

Hôm nay dù3là nam hay nữ, chỉ cần cảm thấy không uống nổi thì đều có thể uống nước trái cây.” Lâm Sở Sênh nói xong, tiên phong rót cho mình một cốc.

Mới đầu, mọi người cũng chỉ rót nước trái cây ra theo Lâm Sở Sênh, dần dần tất cả đều đặt rượu sang một bên

Thật ra, Lâm Sở Sênh cũng biết rõ mục đích của việc hôm nay mọi người mời cô đi ăn

Vốn dĩ quản lý phòng nào mạnh thì nhân viên của phòng đó sẽ dễ lăn lộn

Lâm Sở Sênh là người mới lên, trong mắt người khác cô cũng chỉ là người biết kẹp lấy đuôi mà sống.

Tuy rằng sau đó đã xảy ra ít chuyện, nhưng vì Lâm Sở Sênh không ở công ty thường xuyên nên mọi người cũng không cảm nhận được sự mạnh mẽ1của cô, qua chuyện vừa rồi với Vương Phi, mặc dù đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng cũng đủ để thấy là họ đã theo đúng người.

“Hiếm khi mới có buổi tụ họp mà ngồi đây đều là nhân viên cấp dưới của tôi, tôi là người luôn đề cao chuyện thành tích trong công việc, chỉ có nâng cao thành tích thì chúng ta nói gì cũng đều rất dễ nghe.” Trước hết là nói rõ ở đây,

muốn đứng đầu thì trước tiên phải làm ra được thành tựu

“Còn nữa, trên đời này người tôi không sợ nhất là mấy người cậy già lên mặt, hoặc loại người tự thấy mình có chút địa vị hoặc chút thành tích trong công việc, loại người đó thì đừng có chạy tới bày trò trước mặt tôi, tiền nên là của các3bạn thì một *** tôi cũng sẽ không thiếu.” Lời của Lâm Sở Sênh vừa giống như đang bày tỏ ý kiến cá nhân về chuyện ngày hôm nay, vừa giống như đang dạy bảo cấp dưới.

Nói xong những lời này thì Lâm Sở Sênh không nói thêm gì nữa, không khí lại bắt đầu hòa thuận trở lại.

Mấy người trẻ tuổi đang ồn ào nghĩ ra trò chơi, thậm chí họ còn không phát hiện ra Thẩm Mạc và Vương Phi đến đây từ bao giờ, nếu không phải Thẩm Mạc đứng trước mặt Lâm Sở Sênh thì có khi mọi người còn không nhìn thấy anh.

“Thẩm tổng.” Các nhân viên cấp dưới lập tức lên tiếng chào hỏi

Thẩm Mạc giơ tay lên, ý bảo không cần khách sáo, nhưng ánh mắt lại chỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Sở3Sênh, “Nghe nói hôm nay cô đến đây ăn cơm, tôi đến thử xem thế nào.” Giọng nói dịu dàng đến mức có thể vắt được ra nước.

Lâm Sở Sênh xấu hổ cười cười, trong mấy chuyện thể này, da mặt cô không dày lắm, bị nhiều người nhìn như vậy, thậm chí cô còn có cảm giác hơi luống cuống! “Thẩm tổng đã đến rồi, nếu không chế thì ngồi chung vào luôn đi.” Lâm Sở Sênh gọi một tiếng, lại thêm một cái ghế, tất nhiên là Thẩm Mạc phải ngồi cạnh Lâm Sở Sênh rồi

Lâm Sở Sênh ngồi chếch sang một bên, nhường chỗ chủ bữa tiệc lại cho Thẩm Mạc

Sau khi bên kia lấy thêm cho Thẩm Mạc một cái ghế, Vương Phi cũng tự mình lấy thêm cái nữa, đặt ở bên phía tay còn lại9của Thẩm Mạc

Vì có thêm Vương Phi mà không khí trên bàn ăn lập tức lạnh xuống, toàn bộ bàn ăn không ai nói câu nào.

Với tư cách là một trợ lý, Vương Phi làm rất tốt bổn phận của mình, cô ta rót một chén rượu cho Thẩm Mạc

Thấy Thẩm Mạc ngồi đó không nói gì, cô ta tự nâng chén rượu lên, “Vừa khéo hôm nay lại có thể ăn cơm cùng mọi người, đầu tiên tôi xin kính Lâm tổng chén này, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt nhau bên ngoài thế này.” Những lời của Vương Phi không hề có một lỗi sai nào.

Không ai nỡ đưa tay ra đánh một khuôn mặt tươi cười, Lâm Sở Sênh nhất định sẽ phải nể mặt cô ta

Vương Phi thấy Lâm Sở Sênh nâng cốc nước trái cây lên, cô ta lập tức thu chén rượu về, “Lâm tổng thể này là không được

Tôi kính chén rượu mà Lâm tổng lại uống nước trái cây thì không có chút thành ý nào cả.” Vốn dĩ đã nâng chén lên rồi, Vương Phi lại thu về thì nhìn thế nào cũng cảm thấy hơi xấu hổ

Lâm Sở Sênh dứt khoát đặt cốc xuống bàn, “Chắc là Trợ lý Vương không biết, trên bàn rượu hôm nay chúng tôi có quy định, uống rượu hại người, dù là ai đi chăng nữa thì hôm nay cũng phải uống nước hoa quả!” Sau đó, cô dùng ánh mắt ra hiệu cho Vương Phi nhìn xung quanh một vòng.

Tất cả mọi người, chỉ có Vương Phi và Thẩm Mạc là có rượu.

Lâm Sở Sênh đã nói đến mức này rồi, chỉ có những người không biết điều mới tiếp tục kì kèo, mà Vương Phi lại thông minh cả đời nhưng lại hồ đồ nhất thời, tự cho là mình do Thẩm Mạc cố ý dẫn đến nên cao hơn tất cả mọi người, “Mặc dù có quy định này nhưng chúng ta cũng có thể không làm theo mà, nếu Lâm tổng không uống rượu, vậy có nghĩa là đang xem thường tối rồi.”

Lại nói, Vương Phi cũng đã biết chuyện Lâm Sở Sênh hủy thông báo trừ lương của Trịnh Điềm, chén rượu này coi như cô ta lấy lại thể diện.

Hai người lập tức bắt đầu xé mặt nhau trước mặt Thẩm Mạc

Thật ra các nhân viên cấp dưới đều bắt đầu đổ mồ hôi hột thay cho Lâm Sở Sênh, Thẩm Mạc rất coi trọng Vương Phi, cực kì coi trọng! Vả lại đánh chó thì cũng phải ngó mặt chủ, có Thẩm Mạc ở đây, Lâm Sở Sênh phải cổ mà nuốt cơn tức này xuống vì mặt mũi của Thẩm Mạc.

“Trợ lý Vương không biết rồi, hôm nay Lâm tổng của chúng tôi không thoải mái lắm, nếu Trợ lý Vương đã muốn uống thì chúng tôi sẽ uống với cô.” Có mấy người đứng lên, đổ nước trái cây trong ly rượu đi.

Mọi người bảo vệ Lâm Sở Sênh nhanh như vậy, xem ra cô tát vào mặt Vương Phi cũng khá đáng giá đấy chứ.

Nhưng mà xưa nay, Lâm Sở Sênh chưa hề có ý định để cho cấp dưới chịu trách nhiệm việc gì thay cô

Cô nhấc tay lên ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, nhưng từ đầu đến cuối không hề động vào cái chén trước mặt, “Tôi không ngờ là Trợ lý Vương lại có suy nghĩ như vậy đấy, nhưng mà nếu Trợ lý Vương đã nghĩ vậy rồi thì cứ coi như tôi thật sự xem thường cổ đi!”

Dường như tất cả mọi người đều nghe thấy một tiếng “rẹt” vang lên, mặt Vương Phi đã bị xé ra thành hai nửa.

Vương Phi hít sâu một hơi, định nói gì đó nhưng lại cảm thấy không hề phù hợp chút nào

Cô ta chỉ có thể nhìn sang Thẩm Mạc, mà Thẩm Mạc thì lại giống người qua đường đang hóng chuyện, anh chỉ nghiêm chỉnh ngồi đó, không hề dính dáng gì đến việc này

Dường như cảm thấy ánh mắt mọi người đều đang đổ dồn về phía mình, Thẩm Mạc lập tức đưa đũa ra gắp thức ăn, “Nghe nói đầu bếp nhà hàng này nấu rất ngon, tôi vẫn luôn muốn đến ăn mà mãi chưa có cơ hội.”

Có Thẩm Mạc tiên phong, những người xung quanh cũng bắt đầu ăn theo.

Trong giây lát, không khí dường như náo nhiệt trở lại

Vương Phi nâng chén rượu lên cạn sạch, còn đổ ăn trước mặt, cô ta nuốt không trôi

Trái lại thì Thẩm Mạc trông có vẻ như đang rất vui, anh ăn rất ngon lành

Lâm Sở Sênh ngồi gần đó, thấy rõ khóe miệng Thẩm Mạc hơi nhếch lên

Nhìn biểu cảm này của anh, trong lòng cô cảm thấy không thoải mái, giống như cô lại vừa bị anh tính kể, cô nhấc chân lên giẫm vào anh một cái

Thẩm Mạc bị đau, trong lúc bất chợt ngẩng đầu lên, anh mơ màng nhìn sang phía Lâm Sở Sênh, sau đó rất tự nhiên gắp đồ ăn bỏ vào bát của cô, “Món này không tệ, có nếm thử đi.” Mọi người xung quanh đều trợn mắt lên nhìn vẻ mặt đáng yêu này của Thẩm Mạc

Cả đám đều thi nhau dụi mắt, nghi ngờ liệu mình có gặp phải Thẩm tổng giả mạo không

Lâm Sở Sênh xấu hổ cúi thấp đầu xuống, không dám ngẩng lên nữa

Đã bắt đầu như vậy rồi, Thẩm Mạc cũng cứ tiếp tục như thể luôn, anh lại gắp tiếp cho Lâm Sở Sênh một đũa rau trên bàn

Những người phía dưới rõ ràng đều muốn cười mà không dám, đành phải cố nhịn lại, mặc dù chuyện này thật sự rất khôi hài.

Nhất là khi nhìn sang vẻ mặt khó coi của Vương Phi, mọi người lại càng cảm thấy trong lòng mình thoải mái.

Với tư cách là một người lãnh đạo tâm lý, để không khiến mọi người nghẹn đến mức nội thương, Lâm Sở Sênh lấy cớ đi vào nhà vệ sinh để rời đi, không tẩu hài cho mọi người xem tiếp nữa.

Lúc Lâm Sở Sênh đứng ở bồn rửa tay, đột nhiên thấy khuôn mặt lạnh lùng của Vương Phi xuất hiện trong gương đang nhìn thẳng vào cô với vẻ vô cảm

Đêm hôm khuya khoắt không khác gì trong phim kinh dị, giống như sắp xảy ra một vụ án trả thù vậy

Sau khi rửa tay xong, Lâm Sở Sênh làm như không phát hiện ra Vương Phi, cứ thế bước thẳng ra ngoài

Vương Phi vốn đang dựa vào tường, lập tức đứng thẳng người chặn đường Lâm Sở Sênh, “Lâm tổng là người thông minh, hẳn là cũng biết, nếu trong lúc hợp tác mà quá cảm tính thì người bị thương có lẽ sẽ chỉ là một mình Lâm tổng mà thôi.”

Lâm Sở Sênh hơi híp mắt lại, xem ra cô ta biết chuyện hợp tác giữa cô và Thẩm Mạc, chứng tỏ Thẩm Mạc thật sự coi trọng cô ta

Thấy vẻ mặt Lâm Sở Sênh hơi thay đổi, Vương Phi mới nói tiếp, “Lâm tổng phải biết, Thẩm tổng sống tốt thì mọi người cũng sẽ sống tốt

Nếu để cho ông Thẩm biết giữa cô và Thẩm tổng có mối quan hệ không rõ ràng thì chỉ sợ ông ấy sẽ không chỉ đứng ngoài để nhìn thôi đâu.”

“Cho nên?” Lâm Sở Sênh nhướn mày, Vương Phi cũng có bản lĩnh đấy, còn biết rõ người nào có thể áp chế được cô.

“Cho nên tôi khuyên Lâm tổng, đôi khi nên học cách khiêm tốn.” Cậu khuyên nhủ cuối cùng thì nói đó là câu cảnh cáo còn hơn.

Đường đường là giám đốc kinh doanh nhưng lại bị một trợ lý cảnh cáo, thú vị đấy, thật sự rất thú vị.

Lâm Sở Sênh nhẹ nhàng lắc đầu, “Trợ lý Vương cũng biết rõ, giữa tôi và Thẩm tổng có quan hệ mập mờ, với mối quan hệ này, chưa nhắc đến những việc khác, nhưng riêng việc thay cô, tôi cũng có thể làm được

Còn những chuyện khác thì chưa đến lượt Trợ lý Vương lo.” “Cô..

cô đừng có tự coi trọng mình quá, cô có biết hoàn cảnh của Thẩm tổng là gì không? Cô biết tôi đi theo Thẩm tổng bao nhiêu năm rồi không, cô dựa vào cái gì mà đòi thay tôi, đúng là nói khoác không biết ngượng!” Vương Phi hơi kích động nói.

Nhưng mà dù kích động thì vẫn ăn nói rất có đầu có đuôi.

Đúng là Lâm Sở Sênh không biết gì về hoàn cảnh của Thẩm Mạc, Vương Phi là do Thẩm Mạc dẫn đến, còn dẫn đến từ đâu, cô cũng không biết.

Nếu là một cô gái bình thường thì chắc chắn bây giờ đã nổi da gà lên rồi.

Nhưng mà Lâm Sở Sênh lại không phải là một cô gái bình thường, cô dần dần nở một nụ cười tươi, “Không biết Trợ lý Vương đã nghe câu này bao giờ chưa nhỉ, trợ lý có tài giỏi đến mấy thì cũng chỉ là trợ lý mà thôi

Có bản lĩnh thì cô đổi sang thân phận khác rồi nói chuyện với tôi, có lẽ khi đó tôi sẽ xem trọng cô hơn đấy.”

Cao thủ so chiêu, đều là tìm đến chỗ đau của đối phương để giẫm vào.

“Tôi đây không có ưu điểm nào khác ngoài việc công tư phân minh

Nếu cô cất bớt tâm tư của cô đi thì tôi còn có thể chứa chấp có thêm một thời gian nữa, còn nếu như không cất nổi.” Ánh mắt Lâm Sở Sênh thay đổi, biến thành cực kì ác độc, “Thì tôi sẽ cất giúp cô.” Trước mặt Lâm Sở Sênh, Vương Phi bị hành hạ đến mức “quân lính tan rã“.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.