Thiên Kim Báo Thù

Chương 117: Thăm dò



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lần này, Thẩm Mạc nói rất ít, đúng hơn là trong suốt quá trình không nói một chữ nào, chỉ dùng sức dẫn người phụ nữ nằm trên vào nơi anh muốn

Ở đó, hình như còn có chút tức giận.

Lăn qua lăn lại nhiều lần, Lâm Sở Sênh đã sớm quên bây giờ là chiều hay tối

Không biết từ lúc nào, cô lại nằm dưới người Thẩm Mạc.

Thậm chí lúc tới sân bay, Lâm Sở Sênh vẫn còn trong trạng thái mơ màng, đôi chân run rẩy

Đối mặt với ánh mắt dò xét của Trịnh Điềm, Lâm Sở Sênh thể, sau này cô sẽ không điên cuồng như vậy nữa để tránh bị mất mặt

Lên máy bay, Lâm Sở Sênh ngủ mê man

Đến lúc máy bay hạ cánh, cô liền nôn thốc nôn tháo, đối với cơ thể cô mà nói thì chẳng3khác nào đã rét vì tuyết còn thêm lạnh vì sương

Cô than thở, làm bậy, đúng là làm bậy mà

Đón cô ở sân bay là trợ lý kinh doanh của Vân Thị

Bởi vì trợ lý kinh doanh không có danh tiếng và địa vị bằng cổ, cho nên cô cảm thấy khá dễ chịu.

Đến khách sạn, Lâm Sở Sênh bị cảnh trước mắt dọa sợ

Trước cửa khách sạn treo đầy bong bóng, đèn led chạy chữ “Chào mừng Giám đốc Lâm đến với khách sạn.”

Nói thật, sự sắp xếp này có chút không hợp quy củ

Dù sao thì quy mô của Vân Thị cũng không hề kém Thẩm Thị, thật sự không cần phải có tâm như vậy

Sau khi vào cửa, Trịnh Điềm vô thức đi lại gần Lâm Sở Sênh, rõ ràng cô ấy cũng nhìn ra là có vấn đề ở1bên trong.

Vừa thấy Lâm Sở Sênh, dàn tiếp tân lập tức khom lưng chào đón

“Giám đốc Lâm, đây là sự sắp xếp của cậu Vân, nếu có chỗ nào không hài lòng thì cô có thể nói với chúng tôi.” Trợ lý kinh doanh cất hành lý xong, liền nói một câu máy móc với Lâm Sở Sênh

“Cậu Vân khách sáo rồi.” Dù trong lòng có nghĩ gì đi nữa thì trên mặt Lâm Sở Sênh cũng không có phản ứng gì đặc biệt.

Trợ lý kinh doanh gật đầu, “Cô Lâm nghỉ ngơi trước đi, buổi tối cậu Vân sẽ mở tiệc chào đón cô.” Trợ lý kinh doanh đi rồi, Lâm Sở Sênh mới thả lỏng

Cô vừa thay đồ xong, Trịnh Điềm liền gõ cửa, cô ấy khóc lóc thảm thiết, “Giám đốc Lâm, trong phòng em có tiếng động lạ.” Là3trợ lý, nếu không phải là không giải quyết được, Trịnh Điềm thật sự sẽ không tìm Lâm Sở Sênh

Đây là khách sạn do Vân Thị sắp xếp

Dựa theo cách chào đón lúc này thì tất cả các phòng phải thu dọn xong xuôi rồi mới đúng

Lâm Sở Sênh không liên lạc với tiếp tân mà tự mình dẫn Trịnh Điềm đi xem

Lúc mở cửa, cô không nghe được tiếng gì

Đến khi đóng cửa lại, phải chú ý lắm cô mới nghe ra được là tiếng xì xì, phát ra từ nhà vệ sinh

Lâm Sở Sênh nhìn Trịnh Điềm, ý bảo cô ấy chuẩn bị báo cảnh sát bất cứ lúc nào, còn cô thì lặng lẽ mở cửa phòng vệ sinh

Cô từ từ mở cửa, bên trong không có gì cả

Sau đó, cô lại mở rộng cửa ra hơn.

“A!” Trịnh Điềm đột3nhiên hét lên, điện thoại trong tay rơi xuống đất

Một con rắn, một con rắn đang lè lưỡi!

Dù Lâm Sở Sênh có bạo dạn đến mấy thì khi nhìn thấy chiếc lưỡi dài của con rắn, cô cũng không kìm được mà nổi da gà.

Lâm Sở Sênh hoàn hồn trước, cô chụp ảnh làm bằng chứng

Sau đó vô cùng tỉnh táo liên hệ với tiếp tân

Tiếp tân đến rất nhanh, vừa thấy con rắn, cô ta liền cẩn thận ôm nó lên, “Đây là thú cưng của cậu Vân, nó mất tích hai ngày rồi, cuối cùng cũng tìm được.”

Sau đó gật đầu nói với Lâm Sở Sênh, “Thật xin lỗi vì đã khiến cô bối rối.”

Lâm Sở Sênh lạnh lùng nhìn tiếp tân, “Thật ngại quá, chúng tôi trả phòng.” “Giám đốc Lâm, đây là hiểu lầm, cô đừng tức giận, tôi9bảo đảm sẽ không xuất hiện tình huống tương tự.” Tiếp tân cúi thấp đầu nói xin lỗi

Lâm Sở Sênh mặc kệ cô ta lải nhải, trả phòng là trả phòng, không có bàn bạc gì hết

Lâm Sở Sênh làm ầm lên, giám đốc phụ trách khách sạn cũng biết, hai người ở đó xin lỗi cô

Bọn họ có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, thái độ của Lâm Sở Sênh vẫn rất kiên quyết.

“Theo tôi được biết, cô Lâm tới đây để bàn chuyện hợp tác với Vân Thị, tôi cũng không muốn nói nhiều làm gì.” Giám đốc khách sạn an ủi một lúc lâu, thấy Lâm Sở Sênh vẫn muốn đi thì trong lòng cũng nổi giận, bắt đầu nói lời đe dọa.

Lâm Sở Sênh cười cười, từ lúc cô đến đây, khách sạn bày ra trận thế lớn như vậy là muốn nói cho mọi người biết, bọn họ vô cùng chào đón, cũng vô cùng coi trọng việc hợp tác với Thẩm Thị

Kết quả, Lâm Sở Sênh giữa chừng đổi khách sạn, chỉ có thể nói rằng Thẩm Thị có ý tưởng khác

Dù cuối cùng hai doanh nghiệp không thể hợp tác với nhau thì vẫn để lại cho người ta ấn tượng là không liên quan đến Vân Thị.

“Thẩm Thị và Vấn Thị hợp tác, nhất định phải suy xét đến nhiều yếu tố trên mọi mặt

Tôi tin tưởng vào sự hợp tác của hai doanh nghiệp, tuyệt đối sẽ không bị ảnh hưởng bởi một con rắn.” Lâm Sở Sênh nói những lời này một cách vô cùng trôi chảy.

“Chúng ta đi!” Lâm Sở Sênh không nói nhiều nữa, dẫn Trịnh Điềm ra khỏi khách sạn.

“Giám đốc Lâm, chúng ta đi thật sao?” Ra khỏi cửa khách sạn, nhìn bóng bay còn chưa được dọn dẹp, trong lòng Trịnh Điểm luôn có cảm giác không thoải mái, “Giám đốc Lâm, như vậy có ổn không?” Thấy Lâm Sở Sênh không nói lời nào, Trịnh Điểm lớn gan hỏi nữa

Lâm Sở Sênh lắc đầu, không giải thích một chữ nào, đặt vali trên lối đi bộ, nhìn có vẻ như đang chờ xe.

Con rắn đó là thú cưng của Vân Ly? Lừa ai vậy? Đây là khách sạn của Vần Thị chứ không phải là nhà họ Vấn, tại sao thú cưng của Vân Ly lại ở đây? Lại nói, nếu thật sự là thú cưng của Vân Ly thì tại sao lại tìm được ở trong phòng của các cô?

khách sạn, sau khi khách đi, tạp vụ sẽ quét dọn phòng, trước khi có khách, tạp vụ sẽ kiểm tra phòng lần nữa, làm sao có thể không nhìn thấy một con rắn to như vậy chứ.

Trịnh Điểm đứng phía sau Lâm Sở Sênh, căn bản không đoán được tâm tư của cô

Nhiều xe không khách đi ngang, Lâm Sở Sênh không hề ngước nhìn.

Khoảng nửa tiếng sau, một chiếc Lincoln dừng trước mặt Lâm Sở Sênh.

“Cô là Giám đốc Lâm phải không?” Một người đàn ông trung niên từ trên xe bước xuống, nở nụ cười đi tới

Trịnh Điềm biết người này, ông ta là giám đốc kinh doanh của Vân Thị.

“Đúng vậy, chào anh.” Ngược với Trịnh Điềm đang rất ngạc nhiên, Lâm Sở Sênh tỏ vẻ bình tĩnh bắt tay ông ta, sau đó có người đến xách vali của cô.

“Trên đường đến đây bị kẹt xe, để Giám đốc Lâm đợi lâu rồi.” Giám đốc kinh doanh cười thân thiện, căn bản không nhắc tới chuyện xảy ra tại khách sạn.

Dọc đường đi, hai người nói chuyện phiếm, có cảm giác hai người trò chuyện với nhau thật vui vẻ

Đương nhiên, Giám đốc kinh doanh chủ yếu là khen Lâm Sở Sênh tuổi trẻ tài cao gì gì đó.

Đến khách sạn mới, không có làm quá lên như khách sạn vừa rồi

Khách sạn này có phong cách thoải mái, xung quanh có vẻ giản dị, nhìn thuận mắt hơn nhiều.

“Giám đốc Lâm, chị thật là lợi hại, sao chị lại biết Vân Thị phái người khác tới vậy?” Trịnh Điềm dọn xong đồ của mình, liền ngước mắt nhìn Lâm Sở Sênh, ánh mắt không khác gì đang nhìn thần tượng

Trước đây, Trịnh Điềm chỉ biết Lâm Sở Sênh là nữ vương kinh doanh từ bên dưới điều lên, chứ chưa thấy lúc Lâm Sở Sênh tỏa sáng, hôm nay coi như cô ấy đã được mở rộng tầm mắt

Lâm Sở Sênh bất đắc dĩ nhìn Trịnh Điềm, “Bởi vì Vân Thị không rảnh rỗi như vậy

Bọn họ làm ầm ĩ, chứng tỏ bọn họ có mục đích, chắc là muốn dò xét xem giám đốc kinh doanh mới nhậm chức là chị đây có phải là người ngu ngốc hay không.” Nghe Lâm Sở Sênh nói như vậy, khuôn mặt của Trịnh Điềm lập tức đỏ lên

Trịnh Điềm không nhìn ra Vân Thị chơi trò gì, vậy chẳng phải ở trong mắt người ta, cô ấy là người ngu ngốc sao? Thấy Trịnh Điềm đờ người ra, Lâm Sở Sênh phất phất tay trước mặt Trịnh Điềm mới khiến cô ấy hoàn hồn lại, “Tối nay, cậu Vân mở tiệc đón khách

Đi thôi, đi chọn đồ thích hợp để mặc.” Trịnh Điểm đáp lời, chạy ra ngoài nhanh như một cơn gió, sau đó thay bộ đồ bình thường, cầm túi xách lên, làm xong hết chỉ tốn có hai phút, tốc độ thực sự rất nhanh.

“Giám đốc Lâm, chúng ta không mặc lễ phục sao?” Trịnh Điềm vẫn còn trẻ, vẫn chưa thể điềm tĩnh được

Sau khi hỏi xong, Trịnh Điểm liền cảm thấy người của Vân Thị có nhiều mưu mẹo, không nói cho bọn họ biết tiệc đón khách được tổ chức theo kiểu gì.

Bình thường, Vân Thị chỉ cần cử một quản lý cấp cao đến là được

Nhưng bây giờ, Vân Ly tự mình đến, vậy thì khó mà nói được quy mô của bữa tiệc

Mặc lộng lẫy, nếu lỡ là bữa tiệc bình thường thì sẽ khiến người ta chế giễu

Mặc đơn giản, nếu lỡ là bữa tiệc lớn thì sẽ hạ thấp bản thân

Càng nghĩ càng thấy Vân Ly không phải là người tốt

“Giao cho chị.” Lâm Sở Sênh bất đắc dĩ cười cười, cô bắt đầu nghi ngờ, không biết làm sao mà Trịnh Điềm có thể thuận lợi vào làm việc trong Thẩm Thị, bởi vì ngay cả tình huống cơ bản nhất mà cô ấy cũng không đối phó được

Có điều, bởi vì Trịnh Điềm cũng có một đứa em trai, cho nên Lâm Sở Sênh đặc biệt rộng lượng với cô ấy.

Tầng cao nhất của trung tâm mua sắm chuyên bán lễ phục cao cấp

Ở đây không có nhiều người mua đồ, xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc du dương do trung tâm mua sắm mở

Lâm Sở Sênh đi dạo một vòng, tầm mắt dừng lại ở một cửa hàng chuyên sử dụng các nét đặc sắc vùng miền Trung Quốc lên trang phục

Váy ở cửa hàng này không thuộc loại nhấn mạnh cá tính, mà thuộc loại nét đẹp kín đáo, phù hợp với khách hàng có gu thời trang tinh tế.

Phẩm chất!

Trong đầu Lâm Sở Sênh chỉ có hai chữ này

Lâm Sở Sênh từng nghe nói về nhãn hiệu này

Đây là nhãn hiệu Phẩm Tổ”, chuyên kinh doanh trong nước

Nghe nói, Phẩm Tổ có một nhà thiết kế tính tình cực kỳ kỳ lạ, không tham gia bất cứ tuần lễ thời trang hoặc cuộc thi nào, cũng không hợp tác với bất cứ doanh nghiệp nào, càng không đồng ý nhận đặt riêng

Vì vậy, đến tận bây giờ, đừng nói là ra khỏi biên giới, ngay cả trên toàn quốc cũng chỉ có một cửa hàng này.

Bởi vì không đồng ý nhận đặt riêng, cho nên ngoại trừ có tiền thì còn phải có duyên mới có thể mua được sản phẩm thích hợp với mình

Sau khi bước vào cửa hàng, Lâm Sở Sênh liền nhìn thấy kiểu dáng mới của năm nay, váy slim màu trắng xám dài tới bàn chân, đường viền màu vàng nhạt, giữa cổ áo và tay áo là một con hạc bay thẳng lên bầu trời, bên dưới thêu những đám mây lơ lửng

Cảm giác giống hệt như cái tên của nhãn hiệu - Phẩm Tốt

Phía sau khoác áo choàng phong cách Thượng Hải cũ, làm cho chiếc váy có thêm hơi thở con người, không còn cảm giác chỉ có thể ngước nhìn nữa.

Bởi vì chiếc váy này đủ đơn giản, nếu mặc nó tham dự tiệc bình thường thì sẽ không quá cao quý, cũng bởi phong cách của nó, cho nên nó có thể chống đỡ được bất cứ bữa tiệc lớn nào

Lâm Sở Sênh đã nhìn trúng chiếc váy này rồi

“Chào cô, làm phiền cô lấy chiếc váy này xuống.” Lâm Sở Sênh khách sáo chào hỏi nhân viên cửa hàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.