*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nếu không có lời nói của ông Cam ở đây thì chắc là hắn đã nhào lên đánh Lâm Sở Sênh, chứ đâu chỉ trừng mắt như bây giờ.
“Cửu gia đừng tức giận nữa, ông Cam nói, vì một người phụ nữ mà làm tổn hại sự hòa hợp của mọi người là không đáng
Cậu xem, cậu có thể đánh cô ta, mắng cô ta cho hả giận
Có điều, khi phát tiết cơn giận xong thì đừng quên trở về nói chuyện với ông Cam.”
Có chỉ thị của nhà họ Cam, cục trưởng phân cục ăn nói tự tin hơn nhiều.
Có điều, Lâm Sở Sênh lại rất bất ngờ với quyết định này
Cô biết người nhà họ Cam ngang ngược, nhưng không ngờ bọn họ lại ngang ngược đến mức độ này
Gặp người có địa vị thì trực tiếp nhận lỗi, gặp người không có địa vị thì đánh3mắng đều được
Trịnh Điềm mới là người bị hại nhiều nhất, nhưng ở trong mắt người ta, cô ấy không đáng giá một đồng.
Trịnh Điểm cũng không ngờ chuyện lại thành ra như vậy
Cô ấy sợ tái mặt, có điều, Lâm Sở Sênh và Vân Ly đều bị thương vì chuyện của cô ấy, cô ấy không tiện làm phiền người ta nữa
Trịnh Điểm cắn răng, đi tới trước mặt Cam Cửu, “Nói rất đúng, chỉ là một người phụ nữ mà thôi, nếu Cửu gia có thể nguôi giận thì có thể đánh tôi, mắng tôi.”
Có lẽ là nhìn thấu hiện thực, Trịnh Điểm của bây giờ đã kiên cường hơn trước kia rất nhiều
Dù trong lòng cô ấy rất sợ hãi, nhưng ngoài mặt vẫn có thể giả vờ không sao
Chỉ có kẻ yểu mới dùng nước mắt, trên mặt cô ấy đã không còn nước mắt1từ lâu rồi.
Nếu bị đánh một trận là có thể hoàn toàn thoát khỏi Cam Cửu thì Trịnh Điềm cam tâm tình nguyện bị đánh.
Lâm Sở Sênh kéo Trịnh Điềm lại, làm sao cũng không chịu buông tay
Không liên quan đến địa vị, cũng không liên quan đến sự nghiệp, chỉ với tư cách là một người dân Trung Quốc, cô nuốt không trôi cơn giận này.
Chát!
Cam Cửu rút dây nịt từ bên hông xuống, quất lên người Trịnh Điềm
Làn da Trịnh Điểm lập tức hiện lên vết máu.
Dù đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, nhưng Trịnh Điểm vẫn run rẩy cả người, đúng không vững nữa, trực tiếp quỳ xuống đất.
Rất khó tưởng tượng, từ sau ngày giải phóng còn có thể gặp phải chuyện khiến người ta tức giận, không hề có tình người như thế này
Vân Ly không nhìn nổi nữa, quát lên: “Cam Cửu, mày3không phải là người!” Đương nhiên, cả nhà họ Cam cũng không có tình người
Lúc Vân Ly lên tiếng, Lâm Sở Sênh nhìn chằm chằm Cam Cửu, hai người đều có suy nghĩ muốn ngăn cản Cam Cửu làm việc ác, muốn nghĩ cách đưa người đang ở bên ngoài vào, để nhà họ Cam muốn tránh cũng không tránh được
Bốp bốp bốp! Lúc hai phe lại bắt đầu giằng co, Thẩm Mạc vỗ tay đi vào
Anh mặc âu phục, đeo thẻ nhân viên, xem ra anh chạy thẳng từ công ty tới
“Náo nhiệt thật đấy!” Thẩm Mạc luôn giữ nụ cười trên môi, chỉ là trong mắt không có một chút độ ẩm nào
Cục trưởng phân cực hấp ta hấp tấp chạy lên đón, “Thẩm tổng, thật không ngờ Thẩm tổng có thể từ xa đến đây.” Thẩm Mạc không thèm để ý đến cục trưởng phân cục.
Mới3vừa rồi, Cam Cửu còn ngang ngược ngất trời
Lúc này, hắn lại rụt cổ, dáng vẻ ngang ngược bị sự xuất hiện của Thẩm Mạc đè xuống.
Thẩm Mạc nhìn thoáng qua Vân Ly, Vân Ly nghe thấy tiếng hừ lạnh rõ ràng
Cuối cùng, anh đứng trước mặt Lâm Sở Sênh, nâng khuôn mặt cô lên, nhìn thật kỹ
Dưới ánh đèn, dấu bàn tay trên mặt cô không hề biến mất vì thời gian dài, thậm chí còn có cảm giác càng ngày càng rõ
Thẩm Mạc nhíu chặt mày, nheo mắt, khóe môi vẫn cong lên tạo thành nụ cười
Lâm Sở Sênh biết anh đang tức giận, vô cùng tức giận
Cô chưa từng thấy một Thẩm Mạc như vậy
Cô vốn là người có chính kiến, lúc này lại không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“Không phải em rất có bản lĩnh sao? Sao lại làm mình bị thương thành ra9thế này?” Thẩm Mạc miết nhẹ trên khuôn mặt Lâm Sở Sênh
“Thẩm tổng, đây là hiểu lầm, ông Cam đã biết chuyện này rồi, ông ấy đang chuẩn bị dẫn Cửu gia đi xin lỗi cậu.” Chắc chắn là không thể trông chờ vào Cam Cửu nói chuyện, cục trưởng phân cục chỉ có thể mặt dày lên tiếng, bởi vì ông ta không thể đắc tội với cả hai bên.
Kết quả, Thẩm Mạc lại không hề để ý đến ông ta.
Anh chỉ tập trung nhìn vào khuôn mặt của Lâm Sở Sênh, “Sao vậy? Không phải bình thường em rất biết ăn nói sao? Sao bây giờ không dám nói nữa?” Thẩm Mạc thấy Lâm Sở Sênh không nói lời nào, bàn tay anh di chuyển từ mặt xuống dưới cằm cô
Anh dùng đôi môi mình cảm nhận sự mềm mại trên khuôn mặt Lâm Sở Sênh.
Anh mặc kệ những ánh mắt đang nhìn, chạm nhẹ nhàng như đang thưởng thức báu vật trần gian.
“Chuyện này không giống tác phong làm việc của em
Em rụt rè như thế, em đang sợ cái gì?” Chóp mũi anh chạm vào chóp mũi Lâm Sở Sênh, rõ ràng là lời nỉ non giữa người yêu, nhưng lại làm cho người nghe cảm thấy hoảng sợ, “Dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, anh đều sẽ chống đỡ thay em
Đừng nói là một Cam Cửu, dù là toàn bộ nhà họ Cam thì cũng không quan trọng bằng một sợi tóc của em
Nếu lần sau em mà còn không tin tưởng anh như thế thì anh sẽ tức giận đấy.”
Thẩm Mạc nhếch môi, cưng chiều lấy đầu ngón tay chạm vào chóp mũi Lâm Sở Sênh
Nhìn tình hình trước mắt, e rằng hôm nay không thể dễ dàng kết thúc chuyện này rồi
Cục trưởng phân cục lau mồ hôi trên trán, coi như những người khó đắc tội nhất đều tập trung ở đây, cái số của ông ta đúng là đen đủi mà.
“Thẩm Mạc, anh ngang ngược quá rồi đấy, nhà họ Cam lại sợ một gia đình thương nhân sao?” Bị người ta nói như vậy, Cam Cửu cũng biết giữ gìn thể diện của nhà mình, mặc dù sự giữ gìn của hắn không hề có sức nặng.
Lúc này, Thẩm Mạc mới đặt tay lên người Cam Cửu
Từ đầu đến cuối, nụ cười trên mặt Thẩm Mạc chưa hề thay đổi.
“Cam Cửu, người của tôi mà anh cũng dám động vào, anh vội vã muốn chết như vậy, tôi nên nói cái gì mới tốt đây?” Thẩm Mạc thổi vào đầu ngón tay, thật giống như có ý, anh muốn bóp chết Cam Cửu chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến.
“Thằng nhóc ngông cuồng!” Mặc dù đám đàn em của Cam Cửu biết nhà họ Thẩm lợi hại, nhưng lại không biết lợi hại như thế nào
Hơn nữa, thấy Thẩm Mạc tới một mình, cả đám đều lớn gan hơn.
Thẩm Mạc hứng thú nhìn đám người không biết sống chết, “Bọn mày có tin rằng, dù tao giết chết bọn mày ở đây thì cũng sẽ không ai làm gì được tạo không?” Rõ ràng Thẩm Mạc vẫn đang cười, nhưng khi thể trên người anh lại đè được đám đàn em của Cam Cửu xuống.
Thẩm Mạc khoác tay lên vai Cam Cửu, “Cam Cửu, tôi luôn muốn đầu một trận với anh.”
Hành động và lời nói của Thẩm Mạc rất thân thiết, giống như anh em đã bao năm không gặp mặt, nhưng lại làm Cam Cứu sợ đến run người.
Thẩm Mạc ra nước ngoài nhiều năm, người ngoài không tra ra được tư liệu của anh, nhưng nhà họ Cam mấy đời thân với nhà họ Thẩm thì lại khác
Nói thế này đi, ở nước ngoài, Thẩm Mạc giỏi nhất là đánh nhau, nghe nói anh từng đánh nhau với cả mafia, một trận mười người thua hết dưới tay anh
Cho nên những người quen Thẩm Mạc đều biết, tuyệt đối không thể cứng rắn với anh
Hơn nữa, với thế lực của Thẩm Thị, dù Thẩm Mạc có ngang ngược thì cũng không ai có thể quản được anh.
Thấy Cam Cửu toát mồ hôi, Thẩm Mạc càng cười rạng rỡ, “Anh yên tâm, tôi còn chê anh bẩn khi ra tay với anh ấy chứ.” Thẩm Mạc buông tay, tỏ vẻ vô cùng ghét bỏ
Nghe Thẩm Mạc nói không ra tay, lúc này Cam Cửu mới dần thả lỏng
“Có điều...” Không đợi Cam Cửu hoàn toàn bình tĩnh trở lại, Thẩm Mạc đã đổi giọng nói, “Làm đầu sỏ, muốn quay đầu ăn năn, hối lỗi thì việc tự sát tạ tội cũng là rất có khả năng.” Thẩm Mạc còn chưa nói xong, sắc mặt Cam Cửu đã chuyển sang tái mét
“Đương nhiên, tôi chắc chắn không thể để anh chết được, đồn cảnh sát không cao lắm, nhảy từ trên sân thượng xuống là được.” Mặc dù đồn cảnh sát chỉ có một tầng, nhưng trần nhà lại cao, kiểu gì cũng phải cao bằng ba bốn tầng nhà bình thường
Có lẽ nhảy xuống sẽ không chết, nhưng cũng đừng mong sống tốt.
“Anh bảo vệ người phụ nữ đó đến mức này, anh đặt thể diện của hai nhà ở đâu? Anh làm bậy, làm bậy, tôi không tin bác Thẩm sẽ mặc kệ anh!” Nói cho cùng, Cam Cửu thật sự không ngờ Thẩm Mạc lại quan tâm đến Lâm Sở Sênh như vậy, bay thẳng từ thành phố Thanh tới, lại còn không quan tâm đến thể diện hai nhà
Nhắc tới ba Thẩm, nụ cười của Thẩm Mạc càng thêm rạng rỡ, “Đó là bác Thẩm của anh, không phải của tôi.” Lâm Sở Sênh nhớ Thẩm Mạc từng nói, anh căn bản không quan tâm đến ba mình.
“Thẩm tổng, chúng ta đều là người một nhà, cậu bớt giận đi
Cậu xem, tất cả đều là hiểu lầm, ông Cam cũng đã nói sẽ tự mình xin lỗi cô Lâm
Cậu nể mặt ông Cam tha cho cậu Cam một lần đi
Hơn nữa, chúng tôi cũng sẽ tạm giam cậu Cam lại, thời gian dài ngắn đều do cậu quyết định, được không?” Cục trưởng phân cục là một người vô cùng khéo đưa đẩy, vừa lúc nãy ông ta còn nói là xin lỗi Thẩm Mạc, bây giờ lại đổi thành nói xin lỗi Lâm Sở Sênh rồi
“Nể mặt nhà họ Cam?” Thẩm Mạc chớp mắt, cười khẽ hỏi.
Cục trưởng phân cục tưởng rằng Thẩm Mạc đã nghĩ thông suốt, cho nên kích động suýt chảy nước mắt
Kết quả, Thẩm Mạc chỉ lạnh lùng nói: “Thể diện của anh ta chẳng đáng bao nhiêu tiền.” Sau đó, Thẩm Mạc quay đầu lại nhìn Cam Cửu, “Anh tự nhảy hay tôi giúp anh nhảy?” Trong chuyện hôm nay, Thẩm Mạc không hề chùa đường lui cho Cam Cửu
Cục trưởng phân cục thật sự không có cách nào, chỉ có thể nhìn Vân Ly và Lâm Sở Sênh bằng ánh mắt cầu cứu
Kết quả, cả hai người đều làm như không nhìn thấy.
“Khinh người quá đáng!” Trong đám đàn em của Cam Cửu, có người lấy hết can đảm bảo vệ chủ một lần.
Kết quả, cả đám bị một ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Mạc dọa lùi lại, “Ai muốn nhảy cùng anh ta thì có thể báo danh với tôi.” Đùa gì thế, đây không phải là lúc tỏ ra trung thành
Thấy Cam Cửu vẫn đứng yên một chỗ, Thẩm Mạc hoàn toàn mất kiên nhẫn, anh sầm mặt xuống, nói: “Anh đang buộc tôi ra tay!” Cam Cửu cắn răng, chân giống như mọc rễ, không nhúc nhích được
“Không muốn nhảy sao?” Thẩm Mạc chớp mắt, tao nhã cầm chiếc cốc, nhìn kỹ từ trên xuống dưới
Những người khác hoàn hồn, nhìn xem anh muốn làm gì
Kết quả, “choáng” một tiếng, Thẩm Mạc ném mạnh chiếc cốc xuống đất.
Dưới ánh đèn, mảnh vỡ thủy tinh lóe sáng sắc bén
Thẩm Mạc xoay người, một tay kéo Cam Cửu, một chân mang giày da cứng rắn đá vào chân sau của hắn.
A!!!
Ngay sau đó là tiếng hét thảm thiết như tiếng giết lợn vang lên.