*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Không phải em muốn mở cửa cho người khác vào sao? Đi mở cửa đi, để cho người khác cũng nhìn thấy được.” Thẩm Mạc nhàn nhã nói với Lâm Sở Sênh, giống như chuyện này chỉ là chuyện nhỏ.
Lâm Sở Sênh đi ra mở cửa chính, nói đúng hơn là cả mở cửa chính lẫn cửa sổ
Chắc chắn là đám người bên ngoài không thể vào phòng, nhưng cô cũng không ngại để bọn họ thấy rõ tình hình bên trong qua cửa sổ.
Dưới ánh đèn, cục trưởng phân cục không dám nói một câu nào
Thẩm Mạc không phải dạy dỗ Cam Cửu, rõ ràng là anh đang vả vào mặt nhà họ Cam
Nếu ông ta nói một câu không đúng, nói không chừng nhà họ Cam sẽ trút giận lên người ông ta, đây là một việc không có lợi
Thẩm Mạc vẫn còn ấn Cam Cửu3xuống, nhưng vì vẻ mặt của anh rất nhàn nhã, cho nên nhìn giống như anh không hề dùng sức
“Không ngờ cậu Cam có thành ý như vậy
Anh ta biết lỗi rồi, em có thể không kiện anh ta không?” Thẩm Mạc hỏi một câu nhẹ bẫng, giải thích rõ tình cảnh hỗn loạn lúc này.
Lâm Sở Sênh ngầm hiểu, cô lập tức gật đầu, “Cũng may hôm nay có Thẩm tổng tới, nếu không thì không biết chúng tôi có thể bước ra khỏi cánh cửa này không
Có điều, Thẩm tổng đã nói như vậy rồi, chúng tôi sẽ nể mặt Thẩm tống.”
Một câu nói đơn giản bày rõ hành vi phạm tội của Cam Cửu.
Có một số người mềm lòng nghe được những lời này, chỉ có thể nói là Cam Cửu đáng đời.
Cam Cửu đau đớn run rẩy cả người, ngay cả một câu cũng1không nói ra được, vậy mà Thẩm Mạc còn không chịu buông tay
Chỉ có những người trong phòng mới biết, bây giờ Thẩm Mạc đang tức giận đến mức nào
Đến khi Cam Cửu hôn mê vì mất máu quá nhiều, Thẩm Mạc mới buông hắn ra
Còn đám đàn em của Cam Cửu, ai cũng bị tình cảnh này dọa sợ, không dám lên tiếng.
Loại người làm nghề như bọn họ, chỉ cần kẻ cầm đầu thua thì bọn họ sẽ không chống lại nữa
Vô cùng thực tế: Xe cấp cứu đưa Cam Cửu đi, đám phóng viên vây quanh Thẩm Mạc, Thẩm Mạc mặc kệ bọn họ, anh khiêng Lâm Sở Sênh đang đứng sững sờ ở một bên lên, bước nhanh về phía xe của mình.
Vân Ly không hiểu vì sao lại đuổi theo, đến khi đuổi đến nơi rồi mới phát hiện mình quá xúc động
Thẩm3Mạc quan tâm đến Lâm Sở Sênh như thế, cô ấy sẽ không sao cả
Dù sao cũng đuổi theo tới nơi rồi, Vân Ly đành phải tìm một đề tài để nói: “E là cậu đã đắc tội với nhà họ Cam rồi.”
“Cậu nghĩ rằng tôi sẽ để ý sao?” Thẩm Mạc khinh thường hừ lạnh, “Nhà nghệ thuật gia à, nếu cậu không có khả năng thì đừng có làm.”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Mạc nói nặng lời với Vân Ly như vậy
Vân Ly thích nhất là thiết kế, nhưng anh ta lại là con trai duy nhất của nhà họ Vân, anh ta chỉ có thể dấn thân vào thương nghiệp
So về tàn nhẫn, anh ta không phải là đối thủ của Thẩm Mạc, anh ta chỉ thích hợp với tình cảm xót xuân thương thu mà thôi.
Vân Ly không cãi lại được lời trách3móc của Thẩm Mạc
Anh ta vốn tò mò, muốn gặp người phụ nữ làm Thẩm Mạc động lòng một lần, cho nên mới lợi dụng chức vụ kéo người tới đây
Nói cho cùng, anh ta cần phải chịu trách nhiệm hoàn toàn.
Thấy Vân Ly cúi đầu, Thẩm Mạc mới phát hiện ra mình nói hơi quá lời
Có điều, anh cũng không hối hận
Nếu Vân Ly đã lựa chọn tiếp nhận chức vụ thì anh ta cần phải gánh vác được trách nhiệm của mình.
Thẩm Mạc không nói gì nữa, anh lên xe lái đi, để lại Vân Ly đứng đó một mình.
Trong xe vô cùng yên tĩnh.
Rõ ràng Lâm Sở Sênh không cảm thấy mình làm sai, nhưng cô lại có cảm giác chột dạ, “Cậu Vân nói không sai, anh làm căng với nhà họ Cam, liệu có gây ảnh hưởng đến anh không?” Đây chỉ là9lời nói mở đầu, còn về nội dung thực ra không quan trọng chút nào.
Thẩm Mạc mím môi, lạnh lùng liếc Lâm Sở Sênh.
Lâm Sở Sênh lập tức ngầm hiểu, trong khoảng thời gian này, cô nên lựa chọn im miệng thì hơn
Xe chạy đến một khách sạn khác, khách sạn kia bị cháy chắc chắn là không thể ở được rồi
Hơn nữa, ở đó đã xảy ra chuyện, sẽ khiến người ta cảm thấy xui xẻo
Xe dừng lại, Thẩm Mạc khiêng Lâm Sở Sênh xuống
Dọc theo đường đi, từ cửa khách sạn về đến phòng, ai cũng nhìn bọn họ bằng ánh mắt ngạc nhiên
Còn Lâm Sở Sênh, không biết là vì bị treo ngược hay là vì bị người ta nhìn, dù sao thì mặt cô cũng đỏ rực lên
Vừa vào cửa, Thẩm Mạc liền ném Lâm Sở Sênh xuống giường.
Bich!
Đệm giường tuy mềm mại, nhưng bị Thẩm Mạc ném mạnh như vậy, Lâm Sở Sênh cũng đau đến mức suýt ngất.
Lâm Sở Sênh còn chưa hoàn hồn thì Thẩm Mạc đã kéo cô lại, anh dùng sức lật người cô, không cho cô thời gian chuẩn bị, trực tiếp chiếm đoạt cô.
Đau!
Đêm đầu tiên không cảm thấy đau, bây giờ lại đau đến mức làm chân cô run rẩy
Thẩm Mạc đang tức giận, vô cùng tức giận! Lâm Sở Sênh không thể chịu đựng nổi cái loại phát tiết thuần túy này của anh
Cô siết chặt chăn, sắc mặt trở nên trắng bệch
Không đủ! Vô cùng không đủ! Thẩm Mạc muốn làm cho Lâm Sở Sênh cảm thấy đau đớn, đau đến mức cả ngày lẫn đêm đều không quên được
Bàn tay anh cấu véo làn da cô một cách không hề thương tiếc
Chỉ với một lát, trên người cô đã đầy vết xanh tím, không hề kém Trịnh Điềm một chút nào
Lâm Sở Sênh cảm thấy, giống như là đã qua một thế kỷ, Thẩm Mạc mới buông cô ra
Cô không biết mình có chảy máu hay không, chỉ biết rằng phía dưới đau rát
Thậm chí, cô còn không quản dáng vẻ của mình bây giờ xấu xí khó coi như nào, cô cứ nằm lì ở trên giường, ngay cả ngón tay cũng không buồn nhúc nhích
Mồ hôi trên đầu chảy từng giọt, từng giọt vì đau đớn.
Đến khi dần dần lấy lại được tinh, Lâm Sở Sênh mới nếm được vị tanh ngai ngái trong miệng, có lẽ là do máu chảy liên tục nên đến tận bây giờ mùi máu tanh vẫn còn rất đậm.
Cảm giác mát lạnh xuyên thấu vào trong, Lâm Sở Sênh muốn nhúc nhích, nhưng thật sự là quá lười di chuyển, cho nên cô để mặc Thẩm Mạc muốn làm gì thì làm
Có điều, anh kết thúc rất nhanh, cô đoán là anh bôi thuốc gì đó cho cô.
Thẩm Mạc để thuốc sang một bên, sau đó cẩn thận đặt Lâm Sở Sênh lên giường
Cô liếc anh một cái rồi nhắm mắt lại, cô thật sự không muốn nhìn anh một chút nào.
Thấy Lâm Sở Sênh như vậy, Thẩm Mạc không nuông chiều như trước đây mà nhìn cô với vẻ mặt lạnh tanh.
Anh tăng sức trên tay, chỉ là đắp chăn cho cô, nhưng lại có cảm giác như đang ném chăn lên người cô.
“Em còn cảm thấy mình có lý? Em biết Cam Cửu là ai không? Anh ta là một con sói trong xã hội đen, bất cứ kẻ nào cũng sợ bị anh ta để mắt tới
Người ở trong giới, ai mà không hoảng sợ khi nhắc tới tên của anh ta
Em biết nhà họ Cam là ai không? Tổ tiên nhà họ Cam có công trong giải phóng, từ trên xuống dưới, ai cũng nể mặt nhà họ Cam vài phần
Còn em, chuyện nhỏ như vậy, đến lượt em nhúng tay vào sao?” Thẩm Mạc bắt đầu dạy dỗ, hét lớn từng tiếng một.
Cơn giận lúc nãy vốn dĩ đã bộc phát hết, bây giờ lại bùng lên, Thẩm Mặc vừa nói chuyện, vừa đánh vào mông Lâm Sở Sênh.
“Thẩm Mạc, anh điên đấy à!” Lâm Sở Sênh vốn định mặc kệ Thẩm Mạc, nhưng bị anh đánh vào mông như thế, cô kích động nhảy dựng lên, lấy tay che mông, tức giận trừng mắt nhìn anh.
Thẩm Mạc vẫn nhìn Lâm Sở Sênh bằng ánh mắt lạnh lùng
Có điều, anh không có ý định thu tay lại mà tiếp tục đánh vào mông cô
Lâm Sở Sênh không phải đối thủ của Thẩm Mạc, dù có tránh như thế nào cũng không tránh được bàn tay của anh
Lâm Sở Sênh cố gắng, thật sự cố gắng né tránh, cô bất chấp tất cả, cắn lên người Thẩm Mạc
Anh giơ tay ngắn cô lại, cô dùng hết sức lực cắn anh, anh bắt đầu dùng sức dày vò cô, hai người lăn lộn đánh nhau trên giường, cuối cùng kết thúc bằng sự thất bại của cô.
Cổ tay cô bị anh kéo lên đỉnh đầu, đôi chân cô bị chân anh đè chặt
Lăn lộn đến mức này, Lâm Sở Sênh không còn một chút sức lực nào nữa, cô nằm yên thở dốc từng cơn, “Thẩm Mạc, tôi làm như thế nào thì có liên quan gì đến anh?” Dù đến thế này rồi, Lâm Sở Sênh cũng không có ý tỏ ra yếu thế
“Có liên quan gì đến anh à? Lâm Sở Sênh, em đừng quên là Thẩm Thị cho em địa vị, càng không thể quên việc anh mang họ Thẩm, chỉ cần anh muốn thì anh có thể lập tức khiến em không còn gì cả.” Thấy Lâm Sở Sênh không còn sức lực phản kháng, Thẩm Mạc mới buông cổ tay cô ra, nhưng cả người anh vẫn nằm đè lên người cô.
Lâm Sở Sênh bĩu môi khinh thường, “Thẩm Mạc, anh đừng khoe khoang với tôi, còn chưa chắc Thẩm Thị là của ai đâu
Anh đừng quên, nhà anh còn một bà vợ bé đang theo dõi anh
Nếu anh có thể buông tôi ra thì anh đã buông từ lâu rồi, không cần phải hao tâm tổn sức nâng cao địa vị của tôi ở Thẩm Thị.” Lần ký hợp đồng này càng thể hiện rõ hơn mục đích của Thẩm Mạc
Thẩm Mạc cần cô, từ lúc bắt đầu đã cần cô.
Thẩm Mạc bị nội trúng tim đen, không những không tức giận mà còn nở nụ cười, “Lâm Sở Sênh, em rất thông minh, em đã biết rõ anh cần em thì sao lần này em còn mạo hiểm như vậy? Em hoàn toàn có thể dùng tên tuổi của anh, muốn làm gì thì làm, cần gì phải để cho bản thân rơi vào bước đường cùng thế này?”
Lâm Sở Sênh đang bực bội cho nên nghĩ gì nói đó, “Nguy hiểm thì sao? Nếu không làm như vậy thì Cam Cửu sẽ tin tưởng Trịnh Điềm thật sự bị bệnh giang mai sao? Nếu không làm như vậy thì có thể chặt đứt ý nghĩ của Cam Cửu sao? Dùng tên tuổi của anh có thể bảo vệ được Trịnh Điềm một thời gian, nhưng có thể bảo vệ được cô ấy một đời sao?” Lâm Sở Sênh nói càng ngày càng lớn tiếng.
Chỉ có làm cho Cam Cửu tận mắt nhìn thấy Trịnh Điểm tuyệt vọng mới có thể làm cho Cam Cửu tin tưởng.
Thẩm Mạc đầm xuống đệm giường bên cạnh đầu Lâm Sở Sênh, “Chết tiệt, anh muốn hỏi em sự sống chết của Trịnh Điềm có liên quan gì đến em?”
Lâm Sở Sênh nhìn Thẩm Mạc bằng ánh mắt rất xa lạ, “Thẩm Mạc, trái tim anh làm từ tảng đá, không có một chút thương xót cơ bản nhất của con người.”
Thẩm Mạc đấm liên tục ba cái, “Ừ, tim anh làm từ tảng đá, còn Giám đốc Lâm là Bồ Tát
Bây giờ anh hỏi em, lòng thương xót của em có lợi gì? Nếu hôm nay anh không đến đây thì em sẽ làm gì? Nghĩ cách mở cửa ra? Dù cho mọi người nhìn thấy Cam Cửu hành hung thì có thể làm được gì chứ? Ngồi tù? Bị nhốt? Cho dù em có đạt được mục đích, nhưng em đã bị đánh chết nửa mạng sống, như vậy thì có đáng không hả?”
“Vì lòng thương xót mà mất mạng, đây chính là ngu ngốc!” Thẩm Mạc càng nói càng tức giận, nhất là khi thấy bộ dáng cứng đầu của Lâm Sở Sênh, suýt nữa thì anh lại nổi nóng đánh cô.
Thật ra, Lâm Sở Sênh đã bị thuyết phục, cô thật sự không ngờ người nhà họ Cam lại càn rỡ tới mức này
Nhưng khi thấy trạng thái của Thẩm Mạc, vì thể diện mà cô xoay đầu qua chỗ khác, tỏ vẻ không muốn để ý tới anh.