*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Anh đoán, nhất định là A Hải biết Minh Duệ Tư mắc phải bệnh hiểm nghèo, trị liệu lại rất đau đớn, cho nên mới định giải thoát cho cậu ta
Còn Minh Duệ Viễn, cậu ta biết Minh Duệ Tư không yên tâm, dứt khoát cùng dẫn theo
Sau đó lại giết anh và em, coi như cho Minh Đạt một câu trả lời, mọi chuyện dừng ở đây, coi như hoàn toàn đoàn viên ở chốn âm ty.” Hai ngày này Phó Cẩm Hành luôn điều tra hành tung của A Hải.
Kết quả tra được cũng cơ bản phù hợp với phỏng đoán của hắn
“Ai muốn đoàn viên dưới âm phủ với bọn họ! Mơ đi! cho dù em chết, em cũng không chết cùng loại người như vậy! Không đúng, sao em phải chết, phì phì phì!” Càng nói càng tức giận,3Mạnh Tri Ngư dứt khoát phì mấy cái, chỉ muốn xua đuổi hết xúi quẩy
“Anh chỉ có thể nói, A Hải nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, hắn căn bản không biết sự hận thù của Minh Đạt với mẹ anh, với anh, với nhà họ Phó, tuyệt đối không phải một mình anh chết mà hóa giải được.”
Phó Cẩm Hành thở dài một tiếng, bất đắc dĩ xoa đầu cô.
“Anh xin lỗi vì đã kéo em và các con vào chuyện này
Anh không có cách nào lựa chọn xuất thân của anh, anh chỉ có thể dốc hết toàn lực bảo vệ tốt cho mẹ con em
Nhưng trước kia xảy ra nhiều chuyện như vậy khiến anh cảm thấy mình luôn chỉ nói suông.”
Trên mặt hắn lộ vẻ áy náy, hắn cụp mắt xuống, che giấu những xúc cảm trong mắt.
“Anh đang1nói gì thế? Em không hề trách anh, anh nghĩ xem, Tân Tân và Tỉnh Tỉnh cũng sẽ không trách anh! Các con đều tự hào vì người cha như anh, ừm, nói không chừng cũng sẽ tự hào vì người mẹ như em
Vả lại, thế giới này vốn không công bằng với người tốt, ngược lại rất nhân từ với những kẻ xấu, chúng ta muốn đề phòng người xấu, nhưng thật ra là khó lòng phòng bị, cách duy nhất chính là tiêu diệt bọn họ!” Mạnh Tri Ngư ngồi dậy, nghiêm túc nhìn Phó Cẩm Hành, sợ hắn vì vậy mà tự trách.
Cô chưa bao giờ trách hắn, chỉ lo lắng cho hắn.
Còn người mẹ chồng đó, sau khi trở lại Trung Hải, Mạnh Tri Ngư cũng chưa hề đi thăm Mai Lan
Cô không phải là một người rộng lượng,3lúc biết rõ đối phương hại mình không ít lần, cô cũng chẳng cần đóng vai con dâu hiếu thuận gì nữa.
Dù sao thì ngay cả Phó Cẩm Hành cũng không nói gì, các bề trên của nhà họ Phó càng không có tư cách khiển trách cô.
“Em nói đúng, chỉ có tiêu diệt.”
Phó Cẩm Hành nắm chặt tay cô, đặt lên môi khẽ hôn một cái.
Ngày hôm sau, vụ án Tiêu Tụng lại có tiến triển mới..
Kẻ tình nghi họ Tang thú nhận chuyện mua chuộc họ Lưu bỏ thêm vật gây dị ứng vào đồ ăn, người bị hại Tiêu Tụng ủy thác cho luật sư bày tỏ sẽ truy cứu trách nhiệm hình sự của hai người theo pháp luật
Vụ án đã bước vào giai đoạn tiến hành các thủ tục tư pháp, trước khi chính thức mở phiên tòa,3chi tiết liên quan sẽ tạm thời giữ bí mật
Mặc dù trên mạng lan truyền đủ mọi tin tức, những kẻ tình nghi không hề nói mình bị Trương Tử Hân xúi giục, cho nên cô ta không có liên quan trực tiếp với vụ án này.
Trương Tử Hân còn cố ý đăng một bức ảnh ngồi phơi nắng ở trước cửa sổ lên mạng, kết hợp với caption: Thanh giả tự thanh.
Phía dưới, chẳng mấy chốc đã có rất nhiều bình luận và lượt share, mấy chị em lá mặt lá trái của cô ta nhận ra gần đây độ hot của cô ta lại tăng cao, liền nhao nhao xếp hàng ủng hộ, động viên tinh thần Trương Tử Hân
Phải biết, lúc cô ta rời khỏi Trung Hải một cách thảm hại, những người này không một ai lên tiếng thay9cô ta, chứ đừng nói là công khai bày tỏ thái độ
Lòng người ấm lạnh, chỉ thế thôi đã có thể thấy rõ
Tiêu Tụng cũng share dòng trạng thái này của Trương Tử Hân, cậu ta viết: [Chị Tử Hân, chúng ta cố lên! Tiếp tục phòng thủ võ đài tối nay!] Tên nhóc này rất thông minh, không chỉ giành được thiện cảm, tạo độ hot, còn không quên quảng cáo cho “Thực toàn thập mỹ”
Vì vậy, Trương Tử Hân và Tiêu Tụng lại đồng loạt leo lên top hot search.
Thực tập sinh Phi Phi hôm trước vẫn là trung tâm chủ đề cũng rất hiểu quy luật sinh tồn của giới giải trí, nhân cơ hội này loại bỏ tin đồn bất hòa với Trương Tử Hân.
Cô đăng một bức ảnh chụp chung, hai người nhìn vào ống kính, tư thế thân thiết, còn cùng làm động tác bắn tim.
Caption ghi là [Chúng tôi vẫn rất tốt, dễ thấy là đang đáp trả tin đồn trước đó
“Nghệ sĩ bây giờ thật là ghê gớm.” Trước khi truyền hình trực tiếp, Triệu Tuyết Lệ lấy được danh sách số liệu mới nhất, sau khi xem xong, cô chặc lưỡi nói.
“Chứ còn gì nữa, bị chị nói trúng rồi đúng không, lợi ích của việc tìm Trương Tử Hân chính là em không tạo việc cho cô ta, cô ta sẽ tự tạo việc cho mình làm.”
Mạnh Tri Ngư bày ra dáng vẻ đã tính trước mọi việc.
“Chị đã có bản lĩnh gọi cô ta đến thì sẽ có bản lĩnh trấn áp cô ta.” Cô cong khóe miệng lên, ung dung nói
Chuyện kim gây mê kia, Mạnh Tri Ngư đã biết từ chỗ Phó Cẩm Hành, cô định tính cho ra nhẽ món nợ này với Trương Tử Hân.
“Có điều, phải đợi truyền hình trực tiếp mùa này kết thúc, còn sáu ngày nữa, chị đợi được.”
Ba tập tiếp theo của chương trình, số người xem truyền hình trực tiếp lần nào cũng tăng cao
Rất nhiều người vốn tưởng người hiện đại không có hứng với việc nấu ăn, nhưng thực ra không phải vậy.
Mọi người không có thời gian công sức đích thân xuống bếp, không có nghĩa là không muốn xem chương trình tổng hợp kết hợp đồ ăn ngon và minh tinh này.
Đồ ăn và trai xinh gái đẹp đều có thể khơi gợi khát khao, hợp lại với nhau càng tăng thêm sức mạnh
Có thể nói, “Thực toàn thập mỹ” đã trở thành chương trình tổng hợp hiện tượng của năm, không chỉ vì nó là chương trình được thực hiện dưới cách thức truyền hình trực tiếp đặc biệt, mà còn là vì nó đã truyền đạt được nét văn hóa xưa.
Đồ ăn của Đại viện nhà họ Hà vốn có gần một trăm năm lịch sử, lại dung hợp nét đặc sắc của bản xứ, trở thành tinh hoa của đồ ăn Trung Hải
Đới Lập Bân là đầu bếp chính trong nửa tháng đã nhận ba lần phỏng vấn
Ông vốn là một người không giỏi ăn nói, đối mặt với ống kính, ông nói rất ít, điều duy nhất có thể làm chính là tự tay nấu từng món ăn.
“Chú Đới, gần đây cháu làm chú bận lắm đúng không?” Đợi ông tan làm, Mạnh Tri Ngư đặc biệt mang đồ đến thăm Đới Lập Bân.
“Dự báo thời tiết nói sắp có sương mù, cháu mua một cái máy lọc không khí, để chú đỡ bị ho.”
Cô vừa dựa theo sách hướng dẫn, vừa nói.
“Đâu nghiêm trọng như vậy, lại tiêu tiền linh tinh rồi, chỗ chú không thiếu gì cả, không được mua mấy thứ này nữa.”
Mặc dù ngoài miệng với Lập Bản không ngừng oán trách, nhưng nét cười vẫn luôn hiện trên mặt.
“Đúng rồi,” Ông dè dặt hỏi, “Chuyện đó..
cháu nghe ngóng giúp chú Đới chưa?”
Mạnh Tri Ngư hơi khựng lại.
Cô đặt sách hướng dẫn xuống, quay người nhìn về phía Đới Lập Bân, tâm trạng không mấy tốt
“Chú Đới, cháu nói câu này có vẻ rất ích kỷ, nhưng cháu không muốn để chú và Mạnh Gia Nhàn nhận nhau.”
Mạnh Tri Ngư cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Chú coi cháu là con gái ruột, được không?”
Đới Lập Bân sững sờ, thở dài một cái: “Chú luôn coi cháu là con gái ruột của chú, chỉ là..
chỉ là chú già rồi, luôn nghĩ đến chuyện trước kia, chú sợ có lỗi với mẹ cháu...” Cô biết, “mẹ cháu” trong miệng ông là Mạnh Nhị
Mạnh Nhị là mẹ của Mạnh Gia Nhàn, không phải mẹ cô
“Chú Đới, mặc dù cháu và Mạnh Gia Nhân không tiếp xúc với nhau nhiều, nhưng cháu có thể tưởng tượng được, nếu như cô ấy biết đến sự tồn tại của chú thì cũng không phải là một chuyện tốt với chú! Thậm chí...”
Mạnh Tri Ngư muốn nói lại thôi, lo lắng nhìn Đới Lập Bân.
Cô sợ ngộ nhỡ Mạnh Gia Nhàn một lòng muốn che giấu thân thể của mình, dứt khoát không màng bất cứ giá nào, giết Đới Lập Bân để diệt khẩu.
Dù sao trên thế giới này, người biết chuyện này cũng không nhiều, chết một người bớt một người
“Cháu nói là..
nó..
không phải chứ, chú tin là con gái của Tiểu Nhị sẽ không làm chuyện như vậy...”
Nghe lời cô, Đới Lập Bân không nhịn được mà choáng váng, ông xua tay, vội vàng ngồi xuống.
Ông không tin, nhưng lại biết, đây cũng không phải là chuyện không thể.
Đối diện với lợi ích to lớn thì tình thân, sinh mạng, đối với một số người mà nói, không đáng nhắc tới
Chẳng qua Đới Lập Bân thật sự không muốn tin Mạnh Gia Nhàn cũng là người như vậy thôi
“Cháu không dám mạo hiểm.”
Mạnh Tri Ngư rót cho ông cốc nước, thấp giọng nói, giọng điệu mang theo chút bị thương.
Một khi thật sự như vậy, cô sợ Đới Lập Bân sẽ không chịu nổi đả kích, sẽ sụp đổ.
Đến lúc đó, ảnh hưởng đến việc làm ăn của Đại viện nhà họ Hà chỉ là chuyện nhỏ.
Ngộ nhỡ khiến sức khỏe Đới Lập Bân xảy ra chuyện gì, vậy thì sẽ hỏng bét..
“Chú Đới, cháu biết chú muốn một kết luận rõ ràng.” Mạnh Tri Ngư cân nhắc một lúc, cuối cùng hạ quyết định, nói với ông: “Cháu hứa với chú, cháu sẽ nhanh chóng đi tìm cô ấy.” Được cô bảo đảm, cuối cùng sắc mặt Đới Lập Bên cũng hòa hoãn lại
Nhưng ông cũng biết, chuyện nhận người thân vô cùng phức tạp, nói không chừng còn xảy ra một loạt phiền phức không ngờ đến
“Để cháu phải khổ rồi.”
Ông chỉ có thể vỗ cánh tay Mạnh Tri Ngư, khóe mắt ươn ướt nói.
Đi ra khỏi nhà với Lập Bân phải qua một ngõ hẻm dài
Mạnh Tri Ngư bảo tài xế đợi mình ở đầu ngõ, cô đi từng bước một, cái bóng của cô đung đưa dưới ánh đèn đường ấm áp
“Tu Ca.” Trong góc bỗng nhiên truyền tới một giọng nam, không hề có chút báo trước nào, cô giật mình hoảng sợ, theo bản năng kêu lên một tiếng: “A...”
Thấy rõ người đến, Mạnh Tri Ngư lập tức im lặng, trong ánh mắt tràn đầy phòng bị, một tay cũng lập tức dò tìm trong túi xách, nắm chặt lọ xịt hơi cay
Tài xế đợi ở bên ngoài cách đó năm mươi mét, cô do dự một chút, không biết mình hét lên có thể làm người ngồi ở trong xe nghe thấy không.
“Em sợ anh như vậy à?”
Tưởng Thành Hủ cười khổ nhìn cô, đương nhiên cũng đã nhận ra suy nghĩ của cô.
“Bỏ đồ trong tay em xuống, cẩn thận ngộ thương mình
Xịt hơi cay gì đó chẳng may dính vào mắt sẽ rất khó chịu.”
Anh ta nhìn xuống, nhìn thấy cái tay đưa vào túi xách của cô.
Mạnh Tri Ngư do dự mấy giây, cuối cùng đành buông tay ra.
Cô mua được xịt hơi cay trên mạng, nói thật, cô chưa dùng một lần nào, có thể dùng được không, cô cũng không biết
Nếu như thật sự bị người đàn ông này nói trúng, quay đi quay về, cuối cùng vô tình phun vào mắt mình, chẳng phải là xấu mặt à? Nghĩ như vậy, Mạnh Tri Ngư dứt khoát đứng thẳng người lên
“Anh tìm tôi?”
Cô cố gắng hết sức bình tĩnh mở miệng hỏi.
“Nếu không thì sao? Trời tối như vậy, anh đứng ở trong một con ngõ nhỏ để ngắm sao à?”
Tưởng Thành Hủ không trả lời mà hỏi ngược lại, nói một cách dí dỏm.
Chỉ có điều, Mạnh Tri Ngư nghe thấy lại cảm thấy không buồn cười chút nào, mà ngược lại còn rất lúng túng.