Thiên Kim Báo Thù

Chương 141: Hồ Ly tinh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Sở Sênh liếc xéo bà ta một cái, sau đó từ từ nói một câu, “Bà không cần phải hâm mộ làm gì, Tiêu Tiêu cũng rất có phong thái của bà năm đó.”

Một câu này thôi cũng đủ châm chọc đến mức suýt khiến mẹ kế Lâm phải rời khỏi bàn tiệc, nhưng nghĩ lại mục đích của ngày hôm nay, bà ta vẫn cố nhẫn nhịn mà ngồi đó

Lâm Tiêu Tiêu vừa định đứng lên thì lại bị mẹ kế Lâm kéo lại lần nữa

Tất nhiên là Lâm Sở Sênh cũng không định bỏ qua cho hai người họ dễ dàng như vậy, sau khi ngồi xuống ghế, cô khẽ cười nhìn Lâm Tiêu Tiêu, “Vết thương của cô3đã khá hơn chưa, Tiêu Tiêu? Cô cũng khổ thật đấy, nghe nói lúc đó có tận năm sáu người đàn ông, cô nói xem, lúc đó cô đã chịu đựng thế nào vậy?” Lâm Sở Sênh cực kì am hiểu cách xát muối vào vết thương của người khác.

Cuối cùng, Lâm Tiêu Tiêu không nhịn nổi nữa, không thèm để ý đến tay mẹ kế Lâm đang kéo cô ta lại, trực tiếp đứng thẳng lên, “Lâm Sở Sênh, cô đừng có mà quá đáng!”

Lâm Sở Sênh từ từ ngẩng đầu lên, “Sao thế, tôi đã cứu cô ra mà bây giờ ngay cả một lời cảm ơn cô cũng không nói được?” Mỗi cô hơi cong lên, nét cười như1có như không, cô đang cố ý nhắc nhở mọi người, đừng tưởng rằng việc Lâm Tiêu Tiêu hôm nay có thể có mặt tại đây, có nghĩa là Lâm Sở Sênh đã bỏ qua những việc trước kia

Thỉnh thoảng cô sẽ nhắc lại chuyện này một lần, sẽ ra sức bóc vết sẹo đã lên vảy kia một lần nữa, cứ làm đi làm lại như vậy, đến khi vết thương thối rữa không thể kết vảy nữa thì thôi.

“Tiêu Tiêu!” Mẹ kế Lâm thấy tình huống bây giờ đang nằm ngoài tầm kiểm soát, vội kéo Lâm Tiêu Tiêu ra khỏi vị trí của mình

“Đấy xem đi, bà làm gì có lòng nào để chứa tôi đâu, về sau đừng3có diễn mấy chuyện nghĩ một đằng làm một nẻo nữa, khiến tôi thấy buồn nôn mà bà cũng buồn nôn!” Sau đó Lâm Sở Sênh cầm túi xách của mình lên, phóng khoáng rời đi.

Mất cả đêm để tính toán, cuối cùng lại rơi vào tình cảnh bị người khác chê cười

“Cảm ơn sự tiếp đãi của bà Lâm, chúng tôi cũng đi về đây.” Thấy khung cảnh này, người khác nhanh chóng lấy cớ để rời đi

Vốn dĩ mục đích chính của mẹ kế Lâm hôm nay là muốn nói cho người khác biết, về sau Lâm Thị là của Lâm Sở Sênh, bây giờ cũng đã đạt được mục đích rồi

Có điều vừa nãy, Lâm Sở Sênh tỏ rõ3thái độ như vậy sẽ khiến người ngoài nói ra nói vào, là bà ta và Lâm Sở Sênh không hợp nhau, dù bà ta có ti tiện đến mức nào thì cũng sẽ không thay đổi được cục diện lúc này nữa.

“Mẹ, mẹ nhìn xem, nó đắc ý như vậy khiến con chỉ hận không thể lao ra cho nát mặt nó thôi!” Người vừa đi, Lâm Tiêu Tiêu lập tức chuyển sang chế độ phàn nàn.

Mẹ kế Lâm trừng mắt với cô ta, thả tay Lâm Tiêu Tiêu ra, “Con xem đi, con lại thiếu kiên nhẫn rồi!” Sau đó, mẹ kế Lâm ngồi xuống bàn cơm, từ từ ăn những món ăn chưa được ăn trên bàn.

“Mẹ, không phải9là con thiếu kiên nhẫn, mà mẹ có nghe thấy không, con nhãi kia đã bám được vào cả Vân Thị rồi, chúng ta lại mất hẳn một công ty mà không được gì.” Lâm Tiêu Tiêu đuổi theo sau bà ta, nhưng mà cô ta không có nổi phong thái như mẹ kế Lâm, không buồn liếc mâm cơm trước mặt cái nào

Mẹ kế Lâm liếc nhìn Lâm Tiêu Tiêu vài lần, “Nó thích lăn lộn thì cứ để nó lăn lộn đi, đều là tiền của chúng ta, con còn chê ít làm gì” Khẩu vị của mẹ kế Lâm khá tốt, dường như bà ta nhìn thấy tiền đang bay vào túi mình.

“Nhưng mà con nhắc nhở cũng đúng, hợp đồng mà Lâm Sở Sênh mới nhận được, chắc chắn sẽ phải kiểm tra tài chính, để mẹ cho người đi làm nhanh lên.” Ăn được một nửa bữa cơm, đột nhiên mẹ kế Lâm bỏ đũa xuống

Thấy mẹ kế Lâm có tâm như vậy, lúc này Lâm Tiêu Tiêu mới cảm thấy yên tâm hơn.

Lúc Lâm Sở Sênh về nhà, Thẩm Mạc đã về biệt thự rồi, anh đang ngồi đọc báo chờ Lâm Sở Sênh

Thấy Lâm Sở Sênh về, anh lập tức bỏ báo xuống, “Lên thay quần áo đi rồi xuống ăn cơm.” Nói xong, anh lập tức bận rộn đi vào bếp

Lúc Thẩm Mạc nói lời tâm tình thì khiến người nghe thấy thoải mái, còn lúc không nói thì vẫn khiến người ta thấy cảm động, Lâm Sở Sênh cảm thấy hình như mình trúng độc của Thẩm Mạc mất rồi! Lâm Sở Sênh thu dọn xong xuôi thì Thẩm Mạc cũng đã chuẩn bị xong đồ ăn, bốn món mặn, một bát canh, hai người ăn không nhiều lắm nhưng lại có cảm giác rất ấm áp, “Mấy món này đều do anh tự nấu đấy à?” Lâm Sở Sênh ngồi xuống, vội lấy đũa gắp một miếng

Không tệ, cũng chẳng kém những món mà các đầu bếp kia nấu! Tưởng rằng Thẩm Mạc sẽ nhân cơ hội này để khoe khoang một trận, cuối cùng anh lại nhìn cô với vẻ mặt như vừa gặp quỷ, “Em nghĩ gì đấy, đồ ăn này là anh bảo người ta giao đến đây.” Choang, khung cảnh ấm áp lập tức tan biến! Lâm Sở Sênh dùng ngón tay chỉ vào Thẩm Mạc rồi cúi đầu ăn cơm

Chỉ mười phút sau, cô đã giải quyết xong bữa cơm này, trong khi đó, Thẩm Mạc còn chưa ăn được một nửa, “Anh ăn tiếp đi, tôi lên lầu trước.” “Em vội như thế làm gì? Đúng là phụ nữ tuổi ba mươi mãnh liệt như hổ mà!” Thẩm Mạc chầm chậm lầm bầm một câu nói xong còn làm như chưa hề xảy ra chuyện gì, tiếp tục ăn cơm với tốc độ như vừa nãy.

Lâm Sở Sênh vốn dĩ đang nhấc chân chuẩn bị lên lầu, lại bị sặc bởi chính nước bọt của mình, đành đứng lại đó ho sặc sụa

“Được rồi, để anh đến thỏa mãn em, không cần phải kích động như vậy đâu.” Thẩm Mạc đặt bát cơm vẫn còn một nửa xuống, đi rửa tay rồi tiến về phía Lâm Sở Sênh

“Thẩm Mạc, tên biến thái này, đừng có suy nghĩ nhiều!” Lâm Sở Sênh lập tức hét lớn một tiếng, lao thẳng về phía phòng ngủ

Nhưng động tác của Thẩm Mạc còn nhanh hơn, anh gọn gàng bắt lấy Lâm Sở Sênh, “Cô nhóc ngoài miệng nói không muốn nhưng cơ thể lại rất thành thật này!” Sau đó, anh cúi đầu xuống cắn cổ Lâm Sở Sênh một nhát

Da gà của Lâm Sở Sênh đã nổi hết lên, tất nhiên là bởi vì bị anh dọa sợ.

“Thẩm Mạc, tôi chỉ muốn tránh xa anh một chút thôi, không có ý gì khác đâu, anh hiểu nhầm rồi.” Lâm Sở Sênh đưa tay ra làm vẻ thể thốt

Kết quả, cô lại bị Thẩm Mạc đè chặt người ở ngay cầu thang, “Em không có ý gì khác, nhưng anh lại có.” Sau đó, anh tập trung vào việc cởi quần áo Lâm Sở Sênh ra

Lâm Sở Sênh sắp khóc nấc lên, cô không muốn sau khi thoát chết khỏi vụ tai nạn giao thông năm năm trước thì giờ lại chết trên giường của Thẩm Mạc, “Thẩm Mạc, tôi không chịu nổi đâu.” Lúc cầu xin người khác, chắc chắn phải ăn nói nhẹ nhàng hơn rồi

Hiếm lắm Lâm Sở Sênh mới ôn hòa như vậy, lòng Thẩm Mạc lại càng phơi phới hơn, giọng nói cũng trở nên khàn khàn, “Không chịu nổi thì cũng phải cố mà chịu.” Nói xong, anh kéo mạnh một cái, lột sạch váy của Lâm Sở Sênh xuống.

Mặt Lâm Sở Sênh lập tức biến sắc, cô dùng sức ba bò chín trâu, dồn hết công lực của mình để bỏ trốn! Cứ trần truồng bỏ trốn như vậy.

Rầm!

Đi vào phòng ngủ gần đây nhất! Đôi môi vốn đang mím chặt của Thẩm Mạc dần dần mở rộng ra, mở rộng hết cỡ, cuối cùng anh không nhịn nổi nữa, bật cười thành tiếng: “Ha ha ha!” Càng cười lại càng giống như không thể khống chế nổi, cười mãi không ngừng lại được, cuối cùng cũng chỉ có thể ngồi sụp xuống, ôm bụng mà cười

Nghe thấy tiếng cười của anh, Lâm Sở Sênh chỉ có thể nghiến răng, ở cùng một chỗ với Thẩm Mạc, chắc chắn sẽ chết sớm mất, chắc chắn là cô sẽ chết sớm!

Tất nhiên, cuối cùng hai người cũng không ngủ với nhau.

Sáng sớm, Thẩm Mạc đã quay về nhà họ Thẩm, anh nghe nói mẹ Thẩm lại ngã bệnh, vốn dĩ Thẩm Mạc định dẫn Lâm Sở Sênh về cùng, nhưng Lâm Sở Sênh cảm thấy bây giờ vẫn chưa phải là lúc thích hợp, hơn nữa, cũng chưa rõ thái độ của bên kia thể nào, đến đường đột như vậy có vẻ không ổn lắm.

Vậy nên, sáng sớm hôm nay, Lâm Sở Sênh tự đi làm một mình

Sau khi đến công ty, Lâm Sở Sênh cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình hơi là lạ, mặc dù trước kia có tin đồn về quan hệ giữa cô và Thẩm Mạc thì cũng không bị người ta chỉ trỏ nhiều như vậy

Ra khỏi thang máy, cô lại bắt gặp mấy người thợ điện, hỏi qua thì người ta nói là công ty bị hỏng mất mấy cái camera nên phòng hành chính đã gọi họ đến để sửa.

Lâm Sở Sênh nghe như vậy cũng không để ý, đi vào phòng xong, cô đứng quay trái, quay phải, tự ngắm mình, nhưng cũng không thấy có gì lạ, còn tưởng là hai ngày qua bị Thẩm Mục kích thích nên tinh thần cô hơi có vấn đề, cuối cùng cũng không để ý đến.

Bật máy tính lên, Lâm Sở Sênh cảm thấy hôm nay hơi nhiều mail hơn bình thường, mở từng mail ra, mắt cô dần dần nhíu lại, mãi đến khi đọc đến mail của trưởng phòng thu mua, ba máu sáu cơn trong cô mới nổi lên

Nội dung của mail này rất đơn giản, chỉ có mấy tấm ảnh, tất cả đều là ảnh chụp của cô và trưởng phòng thu mua, nào là hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, rồi hai người cùng đi vào thang máy, còn có ít ảnh đã được chỉnh sửa, tất cả đều thêu dệt lên rằng Trưởng phòng thu mua Sử Chí và Lâm Sở Sênh có quan hệ bất chính với nhau.

Tất nhiên, Lâm Sở Sênh là người trong cuộc nên biết rõ đây là ảnh đã qua chỉnh sửa, nhưng những người khác thì không biết.

Quyến rũ người đã có gia đình, hơn nữa lại còn trong giờ làm việc, chắc chắn công ty sẽ phải xử lý

Hoặc là hai người cùng đi, hoặc là một trong hai ở lại

Mặc dù Lâm Sở Sênh là nữ vương giới kinh doanh, danh tiếng rất lớn, nhưng dù sao cô cũng gần đến tuổi kết hôn sinh con, công ty sẽ cân nhắc thêm về yếu tố này

Hơn nữa, trưởng phòng thu mua lại là người làm ở công ty lâu năm, năng lực làm việc thế nào ai cũng rõ, nếu hai đi một thì người đó chắc chắn sẽ là Lâm Sở Sênh.

Lâm Sở Sênh đặt tay lên chuột, không ngừng lặp đi lặp lại động tác phóng to thu nhỏ, sau đó cô in toàn bộ ảnh chụp ra.

Vốn dĩ cô còn định ra ngoài tìm Trưởng phòng thu mua Sử Chí, nhưng nghĩ lại, cô nên tiếp tục công việc của mình thì hơn

Tất nhiên, Lâm Sở Sênh có thể nhìn ra rằng Sử Chí đã gửi hết ảnh chụp cho tất cả các nhân viên của công ty, kể cả Thẩm Mạc!

Lâm Sở Sênh không ngừng nhắc đi nhắc lại bản thân phải bình tĩnh, nhưng cô không chủ động tìm người khác cũng không có nghĩa là người khác không đến tìm cô

Chỉ khoảng nửa tiếng sau đã có người đến gõ cửa, cô vừa nói mời thì đã thấy sử chí đi từ ngoài vào.

Trông ông ta có vẻ hằm hằm, trên mặt và cổ còn có vết cào ra máu.

“Sở Sênh, chuyện của hai ta bị phát hiện rồi!” Sử Chí vừa đi vào đã quỳ gối xuống trước mặt Lâm Sở Sênh, “Xin lỗi, anh không bảo vệ được em rồi!” Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đột nhiên bật khóc.

Chính xác mà nói thì là ngồi đó gào khóc.

“Sử Chí, làm như vậy thì ông được gì chứ?” Chỉ có hai người, Lâm Sở Sênh còn tưởng là Sử Chí sẽ nói gì đó có ích

Nhưng cuối cùng sử Chí vẫn chỉ gào khóc, “Sở Sênh à, là do anh không kìm lòng nổi.” Mặc dù không có người nào ở đây, nhưng Sử Chí vẫn cố ý nói mấy lời mập mờ không rõ! Lâm Sở Sênh hơi híp mắt lại, tất nhiên, trong tình huống không liên quan đến Thẩm Mạc thì rất ít khi cô mất kiểm soát

“Bà đứng lại, bà muốn tìm ai?” Bên ngoài vang lên tiếng ầm ầm, vì cửa không khóa nên lúc một người phụ nữ trung niên tóc xoăn hơi mập mạp đi ngang qua, Lâm Sở Sênh nhìn thấy rất rõ.

Tất nhiên, người kia cũng thấy cô và sử chí.

“Hồ ly tinh!” Vừa nhìn thấy Lâm Sở Sênh, người phụ nữ kia đã kích động, giương nanh múa vuốt lao đầu về phía trước!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.