*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Trong gara, lúc nào cũng có thể có người đi ngang qua, trán Lâm Sở Sênh từ từ đổ mồ hôi
“Thẩm tổng đang làm gì vậy? Không phải anh coi trọng tôi chứ? Nếu thật sự như thế thì anh có thể nói thẳng với tôi
Tôi cũng rất tò mò bản lĩnh trên giường của anh.” Rõ ràng trong lòng Lâm Sở Sênh khẩn trương muốn chết, vậy mà mặt ngoài còn phải giả vờ không sao cả
Lâm Sở Sênh vốn cho rằng đây là một ván cờ, một ván cờ cô ủ mưu đã lâu, nhưng hết lần này tới lần khác, Thẩm Mạc đều lệch khỏi quỹ đạo, thậm chí ngay cả mục đích của anh mà cô cũng không biết.
Um!
Thẩm Mạc không chút khách khí chặn3lại đôi môi đang lải nhải của Lâm Sở Sênh.
Lâm Sở Sênh không chống cự, chỉ trợn tròn mắt, không chút phản kháng.
Không thể không nói, Thẩm Mạc hôn không làm cho cô thấy phản cảm, mặc dù sự bá đạo của anh làm cho cô có cảm giác hít thở không thông.
Thẩm Mạc đột nhiên dừng lại, sắc mặt tái xanh buông môi Lâm Sở Sênh ra
Ngược lại, Lâm Sở Sênh cười xán lạn, “Tôi biết anh sốt ruột
Chỉ là, Thẩm tổng, đồ vật dễ dàng lấy được sẽ làm cho người ta không biết quý trọng
Nếu anh thật sự cảm thấy tôi thích hợp với kích cỡ của anh thì anh sẽ không ngại chờ thêm một chút đầu đúng không?” Cô lấy túi xách của mình0khỏi tay Thẩm Mạc.
Lâm Sở Sênh hất tóc, từng bước một tiến lại xe của mình
Lần đầu tiên, cô để lại làn khói xe cho Thẩm Mạc
Trong kính chiếu hậu, Lâm Sở Sênh thấy Thẩm Mạc đang dùng ngón trỏ vẽ theo đường nét trên môi, dường như đang nhớ lại cảm giác vừa rồi
Cô đạp mạnh chân ga, mau chóng rời khỏi đây
Vừa rồi, trong tình huống khẩn cấp, Lâm Sở Sênh đã nắm trước quần Thẩm Mạc, cái vật đó vẫn còn, cô dùng sức nắm nó, coi như là uy hiếp anh, cô không ngại giúp anh bị tổn thương lần thứ hai.
Lúc nãy không cảm thấy gì, bây giờ mặt của Lâm Sở Sênh đã đỏ bừng
Hạ cửa sổ xe xuống để cho làn gió5thổi vào, Lâm Sở Sênh mới cảm giác dễ chịu hơn một chút
Cô lấy điện thoại gọi cho Vu Thiếu Tuấn
Trái ngược với sự nhàn rỗi của Lâm Sở Sênh, Vu Thiếu Tuấn bận rộn rất nhiều việc, tiếng chuông sắp kết thúc, anh ta mới nghe máy, “A lô.” Rõ ràng nghe thấy tiếng thở hổn hển
“Tôi đổi ý rồi, tôi muốn ngày mai tro cốt của mẹ tôi xuất hiện ở nhà họ Lâm
Sau khi làm ổn thỏa, ký hợp đồng ngay tại chỗ.” Lâm Sở Sênh nói một cách thờ ơ, thậm chí rảnh rỗi điều chỉnh tiếng nhạc trong xe.
“Ngày mai không kịp!” Vu Thiếu Tuấn bùng nổ, lớn tiếng kêu lên
Lúc đầu, nhà họ Lâm không tình nguyện với lần hợp tác này
Hơn nữa,4trong hợp đồng ký với Thẩm Thị, điều kiện của Lâm Sở Sênh khá khắt khe
Chỉ có một ngày để ký hợp đồng, căn bản không có cơ hội thở dốc, cho nên Vu Thiếu Tuấn vô cùng bận rộn
“Đây là chuyện của anh.” Lâm Sở Sênh không mặn không nhạt nói, sau đó tắt điện thoại.
Bên kia, Vu Thiếu Tuấn còn muốn cò kè mặc cả
Anh ta gọi điện thoại tới, Lâm Sở Sênh đều không nghe.
Đương nhiên cô biết chuyện này khó cỡ nào
Nếu không khó thì sao ba Lâm lại ra mặt? Vậy thì đã sao, dù sao những chuyện này đều do bọn họ chịu trách nhiệm.
Bên kia, Vu Thiếu Tuấn suýt chút nữa đập toàn bộ phòng làm việc
Hận! Nếu không phải chuyện này9có Thẩm Mạc tham dự, anh ta sẽ không khó khăn như vậy
Lúc này, nhân viên lễ tân gọi điện thoại lên nói Lâm Tiêu Tiêu tới gặp Vu Thiếu Tuấn
Anh ta không chút nghĩ ngợi, nói thẳng: “Bảo cô ta cút đi!” Lúc đầu, anh ta cho rằng Lâm Tiêu Tiêu có giá trị lợi dụng hơn Lâm Sở Sênh, cho nên năm năm trước anh ta mới nghĩ kế giết chết Lâm Sở Sênh.
Bây giờ nhìn lại, hai người họ căn bản không cùng một cấp bậc, Lâm Tiêu Tiêu chẳng có tác dụng gì
Lúc này là lúc nào rồi, cô ta không ở nhà lo chuẩn bị nghi thức cho ngày mai mà còn có tâm tư chạy tới đây tìm anh ta
Ngu xuẩn, thật là ngu xuẩn!
Càng suy nghĩ, Vu Thiếu Tuấn càng tức giận
Phòng làm việc vốn đã bị anh ta đập gần hết, bây giờ lại bị anh ta đập nát hoàn toàn
Thời gian sẽ không dừng lại vì sự khẩn trương của ai đó
Bên này, Lâm Sở Sênh sau khi về đến nhà, leo lên giường nằm ngủ, nghỉ ngơi dưỡng sức
Bên kia, Vu Thiếu Tuấn hận không thể một người phân thành hai, tất bật suốt một đêm chưa ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Sở Sênh thay bộ đồ tang màu trắng đã chuẩn bị xong, thậm chí còn quấn dây thừng quanh eo.
Nhớ lại lúc trước mẹ cô qua đời, trong nhà làm đám tang, bởi vì mẹ kế Lâm nói quá ồn ào cho nên ba Lâm đã hủy toàn bộ nghi thức, ngay cả đồ tang cũng không cho phép cô mặc để tránh làm mẹ kế phiền lòng
Cô nhớ rõ ràng tất cả những điều này
Mà hôm nay, cô muốn trả lại hết.
Nhà họ Lâm gây ra động tĩnh lớn, nhất định phải có một lý do
Ba Lâm tuyên bố với bên ngoài là nằm mơ thấy tổ tiên yêu cầu làm như vậy, cho nên mới gióng trống khua chiêng đón tro cốt vào cửa lớn, mời hết tất cả người quen của nhà họ Lâm đến dự.
Tám giờ, Lâm Sở Sênh đến nhà họ Lâm
Bên này đã chuẩn bị ổn thỏa, cả cửa lớn và phòng ở đều được sơn lại màu trắng
Khách đến dự, hễ là có chút qua lại đều tới
Hơn nữa, lúc còn sống, mẹ Lâm đối xử với mọi người rất tốt, những người bạn cũ đều bằng lòng tới góp mặt vì bà.
Lâm Sở Sênh bước xuống khỏi xe, ngẩng đầu nhìn cửa lớn nhà họ Lâm
Cảnh tượng này, ba Lâm thiểu mẹ cô, thiếu trọn mười tám năm.
Bich!
Lâm Sở Sênh quỳ xuống trước cửa chính, “Mẹ, con gái bất hiếu đón mẹ về đây.” Tiếng nói to, to như mỗi tiếng đều dùng hết sức để hét lên
Dùng tư thế tiêu chuẩn ba bái chín dập đầu, Lâm Sở Sênh bái từ cửa lớn đến phòng khách
Lúc vào, trán cô đã đỏ bừng, có vài người mềm lòng không nỡ nhìn tới
Cuối cùng cũng tới trước di ảnh của mẹ Lâm, một tấm hình trắng đen, nụ cười dịu dàng, giống như chưa từng oán giận sự bất công của vận mệnh đối với bà
“Mẹ.” Lâm Sở Sênh một lần nữa dập mạnh đầu
“Đứa bé này!” Có người không nhìn nổi nữa, bước nhanh qua dìu Lâm Sở Sênh.
Lâm Sở Sênh thuận thể đứng lên
Cô nhìn một màu trắng xóa trong biệt thự, những người đứng cạnh đều mặc đồ màu trắng hoặc màu đen, trang trọng trang nghiêm
Trong trường hợp thế này, bà mẹ kế của cô lại không xuất hiện
Ba Lâm đứng một bên chào hỏi khách, Lâm Tiêu Tiêu và Vu Thiếu Tuấn không chút cảm xúc đứng ngay ngắn bên phải tấm di ảnh.
Lâm Sở Sênh đi lướt qua chậu than, đứng trước di ảnh, thành kính cầm di ảnh bằng hai tay, quan sát chăm chú.
Cạch!
Lâm Sở Sênh giơ cao di ảnh lên rồi buông ra, di ảnh rơi xuống đất, mặt kính vỡ nát chia nụ cười ấm áp của mẹ Lâm ra làm mấy phần
Ba Lâm vốn đang trò chuyện cùng người khác thì nghe động tĩnh bên này, ông ta sải bước xông tới, đẩy Lâm Sở Sênh lùi lại mấy bước, “Lâm Sở Sênh, mày làm gì vậy?”