Thiên Kim Báo Thù

Chương 151: Sống và chết



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mà ba Thẩm chỉ khoan thai châm một điếu thuốc, cứ thể hút lấy hút để.

Ngay cả bác sĩ gia đình đứng ngoài cũng không nhịn được mà nhíu mày lại, nhà có trẻ con là không được được hút thuốc, huống chi Thẩm Mạc còn đang yếu ớt sắp chết thì càng không thể chịu được sự kích thích như vậy.

Nhưng mà ba Thẩm làm vậy, nào ai dám nói nửa chữ “không”?

“Cô muốn đưa nó đến bệnh viện để làm mất mặt tôi đấy à?” Cậu Hai nhà họ Thẩm bị cắn thành thái giám, chuyện này đúng là rất mất mặt

Mẹ Thẩm ở đằng kia khóc lóc vật vã, bà không ngờ rằng ba Thẩm lại là người máu lạnh đến thế, nhưng cũng không biết phải3phản bác lại thể nào, chỉ có thể nhìn khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu nào của Thẩm Mạc, “Tôi xin ông, đó là con của chúng ta mà.”

Mẹ Thẩm khụy gối, quỳ phịch xuống đất

Mà những người giúp việc xung quanh đều không nhìn tiếp được, cả đám cúi đầu đứng ở bên cạnh

Ba Thẩm vẫn không hề có phản ứng đặc biệt gì, ông ta chỉ nhàn nhạt nói một câu, “Nó là con tôi, nhưng không phải là đứa duy nhất, sống chết có số cả.” Sau khi thốt ra mấy lời này, ông ta đi thẳng lên lầu nghỉ ngơi

Vẻ chờ đợi trong ánh mắt của mẹ Thẩm từ màu đen của sự bất lực dần chuyển sang màu xám trống rỗng

Mẹ Thẩm xuất1thân từ gia đình có dòng dõi thư hương, luôn mang trong đầu tư tưởng xuất giá tòng phu, nên trước giờ chưa bao giờ phản bác ba Thẩm câu nào, cho đến tận bây giờ bà vẫn luôn như thế

Nhưng hôm đó, mẹ Thẩm đã phát điện, “Đưa con chó chết giẫm ấy vào đây cho tôi!” Lúc ấy, con chó đó đã là một cái xác chết, mặc dù Thẩm Mạc là một đứa trẻ, nhưng có lẽ là hổ phụ sinh hổ tử, con chó điên đó cứ thể bị Thẩm Mạc giết chết.

Đột nhiên chó xông lên cắn người, chắc chắn là có nguyên nhân không bình thường, mẹ Thẩm bảo bác sĩ chẩn đoán sơ lược, có thể là nó đã bị người nào đó3tiêm chất kích thích, nhưng vẫn cần phải làm xét nghiệm thêm để chẩn đoán kĩ hơn.

Nhưng mẹ Thẩm yêu cầu không cần.

Bà phẫn nộ đến mức khuôn mặt trở nên dữ tợn, bà gọi tất cả người giúp việc đến một chỗ, “Tôi nói cho mấy người biết, ai đã làm hại con tôi thì hãy chủ động đứng ra nhận tội đi, nếu con tôi sống không ổn thì mấy người cũng đừng hòng sống yên, dù có chết thì tôi cũng không bỏ qua cho các người đầu.”

Mẹ Thẩm không ra tay với ba Thẩm, nhưng bà vẫn dám ra tay với người khác

Bây giờ bà không còn chút kiên nhẫn nào nữa rồi

Mới đầu, người giúp việc không ai chịu nói gì, mẹ Thẩm liền trực3tiếp hất văng lên người họ, bà đứng đó hỏi lần cuối cùng xem có ai chủ động thừa nhận không, chỉ có một phút đồng hồ để suy nghĩ, nếu không ai nói thì bà sẽ lập tức mở bật lửa lên.

Mãi đến lúc có người bị đốt thì mới có người chủ động nhận tội

Tất nhiên là về sau không có ai chết, có người nhận tội rồi thì người kia cũng lập tức được cứu, nhưng cũng không tránh khỏi bị bỏng

Đáp án đúng như mẹ Thẩm nghĩ, là do tình nhân của ba Thẩm ra tay mua chuộc người chăm sóc vườn hoa, hại Thẩm Mạc thành ra như vậy

Mẹ Thẩm lập tức đi tìm ba Thẩm, bà muốn ông ta đứng ra lấy lại công9bằng, ba Thẩm nghe rất chăm chú, nhưng vẫn không hề có phản ứng gì, “Cô nói mấy chuyện này với tôi làm gì?” Phút cuối cùng, ông ta còn nhàn nhạt nói một câu như vậy.

Hiển nhiên là mẹ Thẩm không ngờ ba Thẩm sẽ hỏi như vậy, bà sững sờ nhìn ông ta, sau đó trả lời máy móc: “Tôi hi vọng là ông có thể đứng ra lấy lại công bằng cho chúng tôi, cho con trai của ông.”

Lúc ấy, ba Thẩm đã nhìn mẹ Thẩm với vẻ mặt cực kì thiếu kiên nhẫn, “Cô không có bản lĩnh bảo vệ con mình, bây giờ lại bảo tôi đứng ra lấy lại công bằng, nếu lần sau lại xảy ra chuyện như vậy thì sao? Thể chẳng lẽ, tôi cứ rảnh ra là lại phải đi chùi mông cho cô à?”

Ba Thẩm kéo chăn lên, trùm kín người lại, “Nếu cô không ngủ thì cút ra ngoài cho tôi.”

Giọng điệu lạnh như băng không hề có chút độ ẩm nào

Mẹ Thẩm đứng ngẩn ra ở cửa ra vào, không hề nhúc nhích

Mãi đến khi ba Thẩm lại hét lên một tiếng: “Cút.” Mẹ Thẩm khóc lóc chạy xuống, sau khi xuống lầu, nhìn thấy đứa con trai đáng thương của mình, cõi lòng bà tan nát

Nhưng bây giờ, bà có thể làm gì chứ, nếu cố tình ôm con đi bệnh viện, kiểu gì chẳng bị ba Thẩm giày vò bắt về

Như vậy thì người chịu tội chẳng phải là con trai bà hay sao? Mẹ Thẩm hạ quyết tâm, trực tiếp cầm dao, đi thẳng về phía biệt thự của tình nhân ba Thẩm

Đêm hôm đó, trời mưa rất to, đây cũng là lần đầu tiên mẹ Thẩm nổi điên, nghe nói ả tình nhân kia suýt nữa thì bị chém, đêm đó, trừ phòng ngủ của ba Thẩm ra thì tất cả những chỗ khác đều bị mẹ Thẩm làm loạn lên đến bức gà bay chó chạy

Có lẽ là do mạng của Thẩm Mạc quá lớn, dù bị thương nặng như vậy, nhưng ngày hôm sau anh đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm đến tính mạng

Một tuần sau không cần phải giám sát đặc biệt nữa, Thẩm Mạc vừa khỏe lên, cơn giận của mẹ Thẩm cùng lắng xuống, bà lại trở lại là một quý bà dịu dàng, nho nhã như trước

Có lẽ, quyết định chính xác nhất của mẹ Thẩm đó là đưa Thẩm Mạc ra nước ngoài, nhất là sau khi tin tức chỗ quan trọng của Thẩm Mạc bị thương vì chó cắn truyền ra, suy nghĩ của bà lại càng trở nên kiên định hơn, dù rằng bà chỉ không muốn lục đục với ba Thẩm.

Nghe nói khi còn nhỏ, Thẩm Mạc đã rất thông minh, học gì cũng nhanh, mà cũng có rất nhiều người đồn đại là Thẩm Mạc sẽ trở thành người nối nghiệp của ba Thẩm, có lẽ cũng chính vì vậy nên tai họa này mới xảy ra.

Dù sao thì mẹ Thẩm cũng cảm thấy thế, nên để cho Thẩm Mạc ra nước ngoài tránh đi

Rồi tránh một mạch hẳn hai mươi năm.

Lúc ấy, cậu Cả nhà họ Thẩm đã tận mắt nhìn thấy cảnh máu me đó, nên về sau, tính cách anh ta có hơi thiếu kiên định, sau khi anh ta vào làm việc ở Thẩm Thị, ba Thẩm lo lắng nên đã để cho Thẩm Phong cùng quản lý công ty với tư cách là phó tổng giám đốc của Thẩm Thị

Thậm chí còn có một số quyền lợi tương đương với cậu cả nhà họ Thẩm.

Thẩm Phong quang minh chính đại xuất hiện ở Thẩm Thị như vậy, càng thể hiện rõ rằng, ba Thẩm muốn công nhận người tình của mình, cũng chính vì thế mà người tình kia lại càng quang minh chính đại tham gia vào một vài hoạt động với ba Thấm,

Mẹ Thẩm vẫn giữ thân phận thiên kim tiểu thư danh giá của mình, không chủ động đi so đo mấy chuyện này

Nếu không phải cậu cả nhà họ Thẩm gặp chuyện không may, mẹ Thẩm lại phát điện một lần nữa thì có lẽ bà đã bị mọi người lãng quên.

Cũng vì lần nổi điên này của mẹ Thẩm mà Thẩm Mạc mới có thể về nước

Nghe xong những lời này, Lâm Sở Sênh không kìm lòng nổi, chủ động ôm lấy người Thẩm Mạc, có cảm giác đồng cảm sâu sắc với anh.

Đối với phản ứng kịch liệt này của Lâm Sở Sênh, Thẩm Mạc lại có vẻ như không hề bị ảnh hưởng chút nào, thậm chí anh còn hơi buồn cười nhìn Lâm Sở Sênh, “Thật ra như vậy cũng tốt, không có nhiều người thân thì cũng chẳng cần phải kiêng dè quá nhiều, em nói đúng không?” Sau đó, anh cúi đầu hôn lên môi cô một cái.

Lâm Sở Sênh ngẩng đầu lên, lần này cô lại cực kì ăn ý hùa theo anh

Nhiệt độ trên xe không ngừng tăng lên

Một lúc lâu sau, đợi đến khi hai người tách nhau ra, Thẩm Mạc ôm Lâm Sở Sênh vào lòng, “Nếu em thương anh thật thì gả cho anh đi.” Vốn dĩ, Lâm Sở Sênh vẫn còn hơi cảm động về tình cảnh của anh, kết quả, vì mấy lời này của Thẩm Mạc mà cô lập tức thu lại tâm trạng đồng cảm vừa nãy, cô trừng mắt lên nhìn anh, “Nếu cứ lập gia đình vì thương xót thì em sẽ phải gả cho rất nhiều người đây.” Vừa dứt lời thì cô lại bị Thẩm Mạc đè xuống, “Số âm nhân với số âm bằng số dương, hai người cùng sống trong bóng tối thù hận, từ lâu đã được định sẵn là phồn hoa cẩm tú rồi, cho nên, đời này em chỉ có thể gả cho anh mà thôi.”

Anh ngang ngược để lại một dấu ấn trên người Lâm Sở Sênh.

Đúng vậy, hai người tràn ngập hận thù lại ở bên nhau là chuyện rất hiếm gặp

Tài xế ngồi phía trước lái xe rất bình tĩnh, thậm chí còn bật một bài hát rất nhẹ nhàng, âm thanh êm dịu lại càng khiến cho hai người thêm yên tâm, chìm đắm trong những hành động có quy luật của bản thân, không cần phải lo lắng chuyện người khác sẽ nghe thấy những âm thanh đáng xấu hổ.

Nhưng mà đột nhiên có tiếng động vang lên khiển Lâm Sở Sênh vô cùng ngại ngùng, cổ nhấc chân lên đạp Thẩm Mạc ra chỗ khác

Thẩm Mạc vốn còn định làm thêm một bước nữa, nhưng lại bị từ chối triệt để như vậy, anh thầm cảm thấy buồn bực, lại đạp tài xế ở đằng trước một cái.

Biểu cảm tài xế như muốn khóc, anh ta có ý tốt mà, tuyệt đối là có ý tốt

Còn một lúc nữa là đến sân bay rồi, mặc dù Thẩm Mạc mang danh nghĩa là đi đón người, nhưng chắc chắn anh sẽ không chen chúc vào trong đoàn người mà cử người ra chờ rồi đón Thẩm Phong về.

Ngồi trên xe hơi buồn bực, Lâm Sở Sênh định xuống xe đi dạo một lúc, nhưng Thẩm Mạc thì lại không muốn nhúc nhích nên nghĩ ra cách để dời sự chú ý của Lâm Sở Sênh, đó là chơi một trò chơi do anh tự nghĩ ra, hai người chơi kéo búa bao, người thua phải ngồi xổm trong xe rồi bật nhảy lên cho đầu chạm vào trần xe.

Nghe qua thì có vẻ hơi nhàm chán, nhưng khi mở một bản nhạc sôi động thì nhảy lên như vậy cũng khá vui.

Cấp dưới đón được Thẩm Phong ra rồi, nhưng nhìn thấy xe cứ rung rung theo nhịp, mà bên trong còn mở nhạc sôi động, người kia lập tức hiểu ra

Mà Thẩm Mạc đang bận rộn rồi, anh ta chắc chắn không thể dẫn Thẩm Phong vào được.

Anh ta lấy cớ để dẫn Thẩm Phong đi dạo một vòng, mãi đến khi hai người trong xe chơi mệt, còn toát cả mồ hôi nên mở cửa sổ xe ra thì cấp dưới mới đưa Thẩm Phong đến, lúc đó anh ta đã thở phào nhẹ nhõm, anh ta không còn lý do gì để không cho Thẩm Phong lên xe nữa rồi.

Mà lý do trước đó anh ta đã nghĩ ra là Thẩm Mạc muốn đọ thể lực với Thẩm Phong, xem Thẩm Phong có thể chạy quanh sân bay được mấy vòng

Sau đó, hai người đã chạy vòng vòng quanh đó như hai thằng dở hơi

Cũng may là Thẩm Phong chịu phối hợp, nếu không thì sẽ rất xấu hổ

Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc nhìn qua cửa sổ xe hơi, thấy Thẩm Phong đã đến rồi, hai người mới chậm rãi đi xuống.

“Anh Hai, đã lâu không gặp.” Vừa thấy Thẩm Mạc, vẻ mặt Thẩm Phong liền hiện lên nụ cười cực kỳ thân thiện, cứ như vừa gặp được anh trai ruột của mình vậy.

Cánh tay cũng dang rộng ra, tỏ ý muốn ôm Thẩm Mạc

Thẩm Mạc vẫn ngồi trên xe không nhúc nhích.

Thẩm Phong đến gần, có lẽ hơi xấu hổ nên sửa lại chiếc khăn quàng có vẻ thư sinh trên cổ, “Nghe nói sức khỏe anh Hai đã tốt lại, em rất vui cho anh, lần này anh Hai về, ba cũng có thể yên tâm nghỉ ngơi rồi.” Tất nhiên, mặc dù nghe có vẻ như là lời khen, nhưng lại cố tình nhắc đến vết thương của Thẩm Mạc, chẳng khác nào đang cổ vạch vết sẹo của anh ra

Thẩm Mạc khẽ gật đầu, “Ừ, khiến mọi người thất vọng rồi.” Một câu nói đơn giản chặn lại những lời tiếp theo của Thẩm Phong, dù sao thì mẹ Thẩm cũng đã điều tra rõ chân tướng chuyện năm đó

Thẩm Phong lơ đễnh cười cười, lại quay đầu sang nhìn về phía Lâm Sở Sênh, “Vị này chắc hẳn là hồng nhan tri kỉ của anh Hai, có thể thấy là tình cảm của hai người rất tốt đấy nhỉ.” Nói xong, anh ta rất thiện chí đưa tay ra với Lâm Sở Sênh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.