*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lúc nhìn thấy người ngồi đối diện phía bên kia cửa kính thủy tinh là Lâm Sở Sênh, đôi mắt vốn tối tăm không chút màu sắc của Vu Thiếu Tuấn lập tức sáng bừng lên, giống như có một ngọn lửa nhỏ đang cháy.
- Phản ứng đầu tiên của Vu Thiếu Tuấn chính là lập tức quay người rời đi
Anh ta không hề muốn gặp lại người phụ nữ ác độc này! Không hề muốn một chút nào!
Đáng tiếc, Vu Thiếu Tuấn không thực hiện được ý định của mình
Anh ta vừa mới quay người liền đụng phải cai ngục
Anh ta vốn đang đi khập khễnh, lúc này lại bị va chạm như thế liền ngã phịch xuống đất
Cú ngã này làm cho Vu Thiếu Tuấn đau đến mức suýt chảy nước mắt
Cai ngục kéo anh ta lên ghế ngồi đối mặt với Lâm Sở Sênh qua tấm thủy tinh.
“Lâu rồi không gặp!” Ngược với vẻ kích động của Vu Thiếu Tuấn, Lâm Sở Sênh lại rất bình tĩnh, ít nhất cô còn chào hỏi anh ta giống như gặp lại bạn cũ, thậm chí còn lịch sự nở nụ cười, “Nghe nói nơi này thiếu rất nhiều thứ, tôi mang đến cho anh một ít, coi như nể mặt đã từng quen biết nhau.”
“Lâm Sở Sênh, giờ tôi đã mất tất cả rồi, cô còn muốn cái gì nữa?” Vu Thiếu Tuấn không hề tin tưởng một chút nào vào lời nói nghe có vẻ tốt bụng của Lâm Sở Sênh
Anh ta vỗ bàn, trừng mắt với cô
Lâm Sở Sênh từ từ thu lại nụ cười, lạnh nhạt nhìn Vu Thiếu Tuấn trông như sắp sụp đổ rồi nói: “Không muốn gì cả, tôi chỉ ghé thăm anh mà thôi
Thấy anh sống không tốt, tôi cũng yên tâm rồi.”
“Cút, lập tức cút cho tôi!” Vu Thiếu Tuấn vỗ mạnh lên bàn, cuối cùng cũng làm kinh động đến cai ngục
“Làm cái gì đấy? Trật tự đi!” Cơn tức giận của Vu Thiếu Tuấn vừa nổi lên đã bị một tiếng hát của cai ngục dập tắt
Anh ta lại phải ngồi xuống ghế
Anh ta cúi đầu xuống, ngồi với tư thế tiêu chuẩn của kẻ phạm tội, “Rốt cuộc cô muốn làm gì?” Vu Thiếu Tuấn của bây giờ, ngay cả nói chuyện lớn tiếng cũng không dám, có thể thấy được ở trước mặt cai ngục, anh ta đã phải chịu không ít khổ sở.
Vừa rồi khi Vu Thiếu Tuấn hét to lên, Lâm Sở Sênh thấy trong miệng của anh ta thiếu mất hai ba chiếc răng
Mới ba mươi tuổi mà đã bắt đầu rụng răng, có thể thấy được cuộc sống của anh ta khó khăn đến mức độ nào
“Tôi chỉ tới thăm anh thôi mà
Chắc chưa ai nói cho anh biết tình hình bên ngoài đâu nhỉ?” Lâm Sở Sênh có chút khó chịu khi ngồi
Cô hơi nghiêng người, tùy ý đặt tay lên bàn, động tác tùy tiện của Lâm Sở Sênh trong tình huống này vẫn khiến người ta cảm thấy cô thật xinh đẹp.
“Tôi không muốn biết!” Vu Thiếu Tuấn nhìn sang chỗ khác, thậm chí còn không dám nghĩ rằng người phụ nữ này đã từng thuộc về anh ta.
Lâm Sở Sênh thờ ơ cười cười, “Đúng là anh đã suy nghĩ thoáng ra rồi
Tôi cũng đoán là anh sẽ không muốn biết mẹ kế của anh lừa tiền ba anh, rồi làm gì đó với ba anh, hoặc là chắc chắn anh sẽ không tò mò muốn biết kết cục của ba anh có tốt hơn anh chút nào không.”
Lâm Sở Sênh nói xong, thấy Vu Thiếu Tuấn không có phản ứng gì, cô lại tiếp tục nói: “Tôi nghĩ chắc hẳn là anh cũng không muốn biết vì sao mẹ anh không tới thăm anh đâu nhỉ.”
Đương nhiên, Lâm Sở Sênh còn chưa điên cuồng tới mức kết tội luôn cho mẹ Vu
Cho dù cô không nhúng tay vào thì với nguyên nhân Vu Thiếu Tuấn phải ngồi tù vì kẻ thứ ba của ba Vu, mẹ Vu cũng sẽ không bỏ qua cho ba Vu
Hai người đầu tới đầu lui, cuối cùng người thua thiệt chỉ là cả hai người họ mà thôi.
Thân mình còn không lo được thì làm gì còn thời gian để ý đến sự sống chết của Vu Thiếu Tuấn? Chẳng phải con người đều chỉ biết quan tâm đến mình trước sao?
Có điều thấy Vu Thiếu Tuấn dùng sức đè xuống bàn, Lâm Sở Sênh bất giác nở nụ cười đầy sâu xa, “Đương nhiên, chắc chắn anh càng không muốn biết người phụ nữ cắm sừng anh kia sống phóng khoáng cỡ nào
Trong nhà có một người đàn ông hầu hạ suốt ngày, bên ngoài thì thông đồng với nhà họ Cam
Anh xem, người phụ nữ của anh xoay chuyển được tình thế chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”
“Rốt cuộc cô muốn nói gì?” Cuối cùng thì Vu Thiếu Tuấn cũng không nhịn được cơn tức giận này.
Thì ra tình yêu không thể kích thích anh ta, nhưng hận thù thì có thể
Vu Thiếu Tuấn hận Lâm Tiêu Tiêu
Con người ai cũng ích kỉ, anh ta chật vật thế này thì làm sao có thể chịu được khi Lâm Tiêu Tiêu sống thoải mái? Lúc này, anh ta mang trong mình tâm lý có thể kéo được ai xuống thì kéo
“Tôi nói anh là đồ vô dụng!” Lâm Sở Sênh nói rất chậm, nhưng chữ nào cũng cực kì rõ ràng
Mặt Vu Thiếu Tuấn vốn đen sì, bây giờ càng không thể nhìn được màu da ban đầu của anh ta.
“Tôi giúp anh ép cô ta vào tình cảnh vĩnh viễn không thể xoay chuyển tình thế, được không?” Lâm Sở Sênh để người về phía trước, cố gắng nhỏ giọng nói
Vu Thiếu Tuấn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, anh ta lập tức thay đổi vẻ mặt lạnh nhạt lúc đầu, “Cô cầu xin tôi?” Nghe xong lời nói của Vu Thiếu Tuấn, Lâm Sở Sênh lập tức cười lớn thành tiếng, “Tôi thấy anh ngồi tù đến mức ngu luôn rồi thì phải
Không có anh thì tôi vẫn còn nhiều cách khác, cho dù có hơi phức tạp thì tôi vẫn có thể đạt được mục đích của mình
Chẳng phải anh chính là một ví dụ rất tốt đấy sao?” Lời cô nói vô cùng dễ hiểu, làm cho Vu Thiếu Tuấn khó lắm mới dám ngẩng đầu lên lại cúi thấp đầu xuống
Tuy rằng Lâm Sở Sênh nói khó nghe, nhưng không ai có thể cãi lại được
Anh ta vào tù thế nào, phải chịu đựng cảnh sống không bằng chết ra sao, tất cả đều do một tay Lâm Sở Sênh sắp xếp
Anh ta cúi đầu chỉ trong chốc lát, rồi lại ngẩng đầu lên, “Cô muốn tôi làm gì?” Lần này, Lâm Sở Sênh thật sự nở nụ cười
Quả nhiên, đây vốn là tính cách của Vu Thiếu Tuấn, chính là cái loại hại người mà chẳng ích ta.
Vừa ra khỏi nhà tù, Lâm Sở Sênh liền thấy Thẩm Mạc đang chờ cô ở bên ngoài.
Ánh mặt trời lên cao, thời tiết thật đẹp.
Lâm Sở Sênh cười ngồi lên vị trí ghế lái phụ
“Hôm nay thấy em không bận gì, hay là anh dẫn em đi xem nơi chôn cất bác gái?” Lâm Sở Sênh vừa ngồi vững, Thẩm Mạc liền nói một câu
Có điều, trước đó anh đã nghiêng người thắt dây an toàn cho cô
Lâm Sở Sênh là người nhanh tay nhanh chân, cô thật sự không thích ứng được tiết tấu này
Cô giơ tay lên muốn từ chối Thẩm Mạc.
Nhưng đã không kịp nữa rồi, thay vì nói là Thẩm Mạc sáp lại gần thì chẳng bằng nói là anh đè lên người cô
Cô mở miệng muốn nói chuyện liền bị môi anh chạm trúng
Hai đôi môi chạm nhau, bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí lập tức trở nên mập mờ, tựa như tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì đó
Nhưng kết quả Thẩm Mạc lại tách ra, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, anh quay lại ghế lái, nghiêm túc nổ máy xe
Lâm Sở Sênh sửng sốt khoảng mấy giây rồi lập tức nở nụ cười
Thẩm Mạc luôn có cách khiến người ta có cảm giác khác lạ về anh, không bao giờ đoán được giây tiếp theo anh muốn làm gì, khiến cuộc sống của anh có muôn vàn màu sắc.
Cuộc sống luôn phải tiếp tục
Dù có sống trong những ngày tháng mong ngóng hay không thì thời gian vẫn không ngừng trôi qua, cuối cùng cũng tới ngày kết hôn của Thẩm Phong
Tuy thời gian khá gấp gáp, nhưng hôn lễ vẫn được chuẩn bị rất đầy đủ
Trên thế giới này, dường như chỉ cần bạn có thể chi tiền thì chuyện gì bạn cũng làm được.
Là bạn gái sống chung với anh trai, Lâm Sở Sênh thức dậy rất sớm để trang điểm kĩ lưỡng rồi chọn một chiếc váy dài nhìn rất tươi tắn.
“Em ăn mặc xinh đẹp thế này, không phải là muốn chiếm spotlight của cô dâu đấy chứ?” Thẩm Mạc mặc âu phục đi đến, thích thú ngồi lên bàn trang điểm, ngứa tay chạm vào mái tóc khó lắm mới tạo kiểu xong của Lâm Sở Sênh.
Chát!
Lâm Sở Sênh đánh vào mu bàn tay của Thẩm Mạc
Lúc anh mới đi tới, Lâm Sở Sênh còn thấy anh giống con người
Nhưng khi anh vừa ngồi xuống cô lại cảm thấy rằng dáng vẻ lưu manh của anh giống hệt như tên du côn
Lâm Sở Sênh bất giác liếc Thẩm Mạc một cái
Nhắc đến xinh đẹp, cô khá là tự biết lượng sức mình, cô không phải là người đẹp gì cả, cùng lắm chỉ được coi là dễ nhìn
Còn chiếm spotlight của cô dâu gì gì đó, cô tự nhận mình không có bản lĩnh lớn như vậy.
Vừa thấy thần thái của Lâm Sở Sênh, Thẩm Mạc liền đoán được suy nghĩ của cô
Anh cúi đầu nói bến tại cô: “Chủ yếu là ở khí chất!”
Lâm Sở Sênh quay đầu lườm Thẩm Mạc
Có đôi khi những lời này dùng để mắng chửi người khác nhiều hơn là khen ngợi
Cô không xinh đẹp, nhưng cũng không xấu đến mức không thể nhìn thẳng được
Vẻ mặt Lâm Sở Sênh khiến Thẩm Mạc rất vui, anh bất giác nhếch miệng cười, mặc kệ cô đang tức giận, dùng hai tay kéo đầu cô lại gần mình, sau đó cúi đầu thấp xuống, trực tiếp hôn lên trán cô.
Nụ hôn rất nhanh, sau đó anh vừa buông hai tay ra khỏi đầu vừa nhảy xuống bàn, bước nhanh ra cửa.
Lúc mở cửa, anh còn có ý ngoái đầu nhìn lại, cười rồi hôn gió
Lâm Sở Sênh thấy rõ ý cười xấu xa trên mặt Thẩm Mạc khi anh đóng cửa rời đi
Sau khi cửa đóng, Lâm Sở Sênh quay đầu lại, định nhìn xem tóc cô có chỗ nào bị rối cần sửa lại không
Kết quả, vừa nhìn thấy mình trong gương, cô lại bắt đầu nghiến răng nổi giận
Cô không nhìn ra được trên môi của Thẩm Mạc có bôi son, lại còn là loại son khá rẻ tiền
Anh hôn lên trán cô một cái, trên trán cô lập tức có thêm một vết son môi vô cùng rõ ràng.
Màu hồng!
Lâm Sở Sênh nghiến răng ken két, một người đàn ông như Thẩm Mạc vốn không cần trang điểm, lời giải thích duy nhất chính là Thẩm Mạc cố ý, cố ý đổi cách chơi cô! Chỉ có thể nói hôm nay Thẩm Mạc thật sự quá rảnh! Nhìn lớp trang điểm trên mặt, cô chỉ có thể tẩy trang rồi trang điểm lại, thành quả cả buổi của cô cứ như vậy công cốc
Lâm Sở Sênh vội gọi người vào trang điểm cho mình
Lâm Sở Sênh không kiềm chế được cơn giận trong lòng, cô cầm điện thoại nhắn tin Wechat cho Thẩm Mạc: “Đm ông nội anh!” Tuy lời mắng rất thô tục, nhưng thật sự rất có hiệu quả trong việc trút được cơn giận của Lâm Sở Sênh ra ngoài
Thẩm Mạc trả lời rất nhanh: “Ông nội anh chết sớm, anh vô cùng bằng lòng đổi “ông nội anh” thành “anh”.” Sau đó còn gửi thêm một tấm ảnh chụp anh đang nhàn nhã uống cà phê
Càng nghĩ Lâm Sở Sênh càng cảm thấy Thẩm Mạc ngứa đòn, nhất là cái bộ dạng đắc ý đó của anh
Sau đó, Lâm Sở Sênh đăng thông báo tìm bạn trăm năm trên một trang web tình yêu và hôn nhân, đính kèm là tấm ảnh chụp vẻ lẳng lơ này của Thẩm Mạc.
“Cô Lâm, xin cô ngẩng đầu lên một chút.” Lâm Sở Sênh đang tập trung giở trò thì nhân viên trang điểm đột nhiên lên tiếng nhắc nhở khiến cô giật mình, ban đầu có chỉ định chụp ảnh màn hình gửi cho Thẩm Mạc để chọc tức anh, lúc này lại run tay nhấn nút gửi đi.