*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhất là trưởng phòng thu mua, phải nói là cực kì khó chơi.
Ông ta ném mọi thứ trên tay xuống bàn, hơn nữa lại còn nhằm về phía Lâm Sở Sênh, trùng hợp là bút của ông ta còn đập vào tay của Lâm Sở Sênh
Trưởng phòng thu mua nhìn thoáng qua, làm như không có việc gì, kéo ghế ngồi xuống
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào người Lâm Sở Sênh, thật ra nếu là bình thường, Lâm Sở Sênh nên nhịn cơn tức này xuống, vốn dĩ cô phụ trách việc đấu thầu là đã vượt quyền rồi.
Hơn nữa, dù Lâm Sở Sênh phụ trách chính đi chăng nữa thì các phòng khác vẫn phải phối hợp với nhau, dù thế nào thì Lâm Sở Sênh cũng không thể tự quyết định một mình được, chức quản lý này, dù thế nào thì Lâm Sở Sênh cũng thiệt.
Lâm Sở Sênh cầm bút trong tay, nhìn trái nhìn phải, rồi thả xuống, “Bút của ai thế?” Lâm Sở Sênh ngẩng đầu, khi thể của cô rõ ràng là không muốn tìm hiểu một cách thân thiện.
Nhân viên cấp dưới đều ngại Lâm Sở Sênh khó đối phó, nhưng chỗ này đều là quản lý cấp cao nên cũng không quá quan tâm, huống chi lại còn đang bực mình sẵn
Trưởng phòng thu mua đứng phắt lên, “Bút của tôi đấy, sao nào? Không thể để ở đây được à?” Hắt đầu lên một cái, lập tức xuất hiện mùi thuốc súng.
“Tất nhiên là có thể, đừng nói là bút của anh, anh muốn đặt việc làm của anh ở đây cũng được!” Lâm Sở Sênh cười cười, mở nắp bút ra, hướng ngòi bút xuống bàn, quẹt ngang một cái rồi quẹt dọc một nhát, chỉ sau vài lần như vậy ngòi bút đã hỏng.
Thấy cây bút đã hỏng, Lâm Sở Sênh lắc đầu, “Đúng là đồ nào chủ nấy.” Lâm Sở Sênh nói xong liền quăng bút về phía trước
Đồ nào chủ nấy, bút hỏng, tức là chủ cũng hỏng rồi
Sắc mặt trưởng phòng thu mua tím dại, nếu tiếp tục thì tám chín phần là ông ta sẽ chửi đổng ầm ĩ lên như mấy mụ bán cá ngoài chợ
Nhưng tốt xấu gì thì hai người cũng đều là nhân viên cấp cao, không thể làm chuyện mất mặt như vậy được
Cho nên dáng vẻ phải thật kiêu ngạo thì mới có thể áp chế được đối phương
Trưởng phòng thu mua tức không có chỗ trút, đành phải phát cáu với laptop, gõ từng cái xuống, những người xung quanh nghe tiếng đều phát hoảng, như thể ông ta sắp gõ nát bàn phím ra rồi vậy
Nếu như bây giờ có một người có chức vị rất cao thì có lẽ còn có thể nói chuyện, nhưng đợi mãi mà Thẩm Mạc vẫn chưa xuất hiện, phải đến khi tới giờ họp như mọi lần, cửa phòng họp mới mở ra
Tốt xấu gì thì ít nhất bây giờ mọi người cũng có thể thở phào một hơi
Đáng tiếc là chỉ có mỗi Trợ lý Vương Phi của Thẩm Mạc tiến vào, không còn ai khác nữa
Người tên Vương Phi này là trợ lý do Thẩm Mạc tự thuê bên ngoài về, năng lực làm việc rất cao, chỉ ngắn ngủi nửa tháng thôi mà đã sắp xếp công ty đầu vào đó.
Tất nhiên là Thẩm Mạc vẫn còn một vài trợ lý tư nhân khác, nhưng Vương Phi lại là trợ lý nữ duy nhất của Thẩm Mạc.
“Hôm nay, Thẩm tổng cảm thấy không thoải mái nên đã đến bệnh viện, Thẩm tổng đặc biệt bàn giao cuộc họp này cho Quản lý Lâm Sở Sênh dẫn dắt.” Vương Phi nhìn lướt qua mọi người, sau đó đứng sau ghế Lâm Sở Sênh làm một tư thế xin mời, ý bảo Lâm Sở Sênh đối chỗ.
Mọi người trong phòng đều ngạc nhiên nhìn Vương Phi, thể này là có ý gì? Lâm Sở Sênh lại thăng chức?
Tất nhiên, Lâm Sở Sênh cũng rất ngạc nhiên, hôm qua Thẩm Mạc vẫn còn rất ổn, đột nhiên phải đi bệnh viện, chẳng lẽ vì chuyện kia? Việc này lại càng khiến cho Lâm Sở Sênh hoang mang hơn, rốt cuộc là lý do gì đã khiến Thẩm Mạc phóng túng bản thân như vậy?
Có một số chuyện càng khó hiểu thì đáp án lại càng đơn giản, nhưng dù thế nào thì cũng chẳng có manh mối gì cả, chỉ có thể nói Thẩm Mạc là một người có tâm tư khó đoán.