Thiên Kim Báo Thù

Chương 156: Tôi không sợ mấy người



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Các cụm từ “ngang ngược cãi bừa”, “cả vú lấp miệng em”, đều có thể dùng vào lúc này.

Cho dù như thế nào đi nữa thì người ta cũng đã đoạt lý về mình rồi.

Hơn nữa Thẩm Mạc còn cố ý nhắc tới chuyện người tình của ba Thẩm chạy trốn. Ý của anh vô cùng rõ ràng, đó là dùng người tình của ba Thẩm hắt nước bẩn vào nhà họ Lục.

Trên mặt bác Cả Thẩm lộ ra ý cười. Bọn họ vốn định không cần người tình của ba Thẩm, nhưng nếu có thể lợi dụng bà ta để đạt được mục đích thì coi như là người tình của ba Thẩm đã tu hành rồi.

Ba Thẩm ngồi ở một bên không nói gì, ông ta chỉ nheo mắt lại quan sát Thẩm Mạc.

Trong phòng, đao kiếm đều như đã ra khỏi vỏ. Ngoài nhà, trời đột nhiên đổ mưa.

Cái lạnh của mưa mùa thu không giống như cái lạnh của mưa mùa đông, nó như có thể thấm sâu vào trong xương cốt người ta, từng chút, từng chút một khiến lòng người chết lặng.

Gió càng lúc càng lớn, cánh cửa bị gió thổi ra.

Bên ngoài mưa kết thành mành, người bên trong mơ hồ thấy được bóng dáng của Thẩm Phong.

“Thẩm Mạc, con rất biết tính toán, nhưng con không nên độc ác như vậy, anh em đồng lòng là có thể cắt được vàng, con ép nó đến đường cùng thì có giúp được gì cho sản nghiệp của nhà họ Thẩm?” Ba Thẩm thở dài, nhìn Thẩm Mạc rồi lại nhìn Thẩm Phong bên ngoài cửa.

Cho dù là như thế, ông ta cũng không chuyển lời cho Thẩm Phong đứng lên.

Thẩm Mạc khẽ chớp mắt, thật thú vị, ba Thẩm định chơi trò khổ tình với anh sao? Có điều hình như không được thích hợp cho lắm. Đừng nói là anh, chỉ e là ngay cả bác Cả Thẩm cũng sẽ không thương hại Thẩm Phong.

Thẩm Phong có vẻ không chịu nổi nữa, anh ta trực tiếp nằm xuống đất, ngẩng đầu lên nhìn người trong phòng, gượng chống bò dậy, dập đầu hết cái này tới cái khác, “Ba, con sai rồi, con thật sự sai rồi.”

Thứ đáng giá nhất của đàn ông là vàng dưới gối, thà chảy máu chứ không chảy nước mắt. Thẩm Phong đã vận dụng hết những thứ này.

Ba Thẩm nhích người ra sau, ông ta từ từ nhắm mắt lại, trông giống đang nghỉ ngơi. Lâm Sở Sênh nhìn kim đồng hồ thẳng đứng trên treo tường, đã qua mười hai giờ rồi, ba Thẩm không cho đi, bọn họ chỉ có thể ở đây chờ.

Bác Cả Thẩm có vẻ cũng đã mệt nên ra sức xoa eo rồi nói: “Chúng ta là anh em, không cần nhiều trò như vậy, chú muốn nói gì thì nói thẳng cho anh biết là được.”

Thấy bác Cả Thẩm đã mất bình tĩnh, ba Thẩm mới mở mắt ra, nói: “Mọi người biết vì sao tôi luôn thiên vị Thẩm Phong không?” Trước mặt Thẩm Mạc, ông ta nói đến đề tài nhạy cảm như vậy một cách không hề kiêng dè gì.

Ngay cả bác Cả Thẩm cũng biết là không ổn. Trước khi trả lời là không biết, ông ta liếc nhìn Thẩm Mạc rồi lắc đầu.

Ba Thẩm bảo người giúp việc đổi trà thành nước ấm, “Bởi vì Thẩm Phong nghe lời, nó có thể bị em chèn ép thì vĩnh viễn không thể làm ra chuyện hại đám anh em chúng ta. Thẩm Mạc thì khác, anh nghĩ thử xem, chuyện đáng sợ là khi có một thanh kiếm sắc bén, nhưng chuôi kiếm không nằm trên tay anh, không ai có thể nắm chắc được giây tiếp theo thanh kiếm sẽ chỉ về phía người nào.”

Ba Thẩm đột nhiên lên giọng, phối hợp với tiếng sấm nơi chân trời, như có thể nói vào lòng người.

Bao gồm cả bác Cả Thẩm.

“Hôm nay không có người ngoài, tôi sẽ nói hết những lời đè nén trong lòng mình ra.” Ba Thẩm liếc nhìn chân trời, ông ta còn cố ý nói chậm lại.

Lâm Sở Sênh không nhịn được cười mỉa. Không có người ngoài? Có ai không biết, đám anh em nhà họ Thẩm, ngoại trừ nương nhờ ba Thẩm thì đều tôn kính bác Cả Thẩm. Có bác Cả Thẩm ở đây, rõ ràng là có thể đại diện cho đám anh em nhà họ Thẩm.

“Ý của ba là?” So với ba Thẩm, Thẩm Mạc mới thật sự là nói một cách thong dong.

“Ba muốn con đi là để Thẩm Thị phát triển ra nước ngoài, cho con làm tổng giám đốc của Thẩm Thị ở nước ngoài, trực tiếp báo cáo công việc với ba, ba cũng bảo đảm với con rằng, em trai Thẩm Phong của con sẽ không đuổi tận giết tuyệt con.” Ba Thẩm đổ người về phía trước, giống như đang đàm phán.

Chỉ là không biết ba Thẩm lấy sức từ đâu ra mà nói những lời này.

Ý của ông ta là mắng Thẩm Mạc độc ác?

“Ba muốn đuổi con đi giống như lúc con còn nhỏ phải không? Ba mất công tìm lý do đàng hoàng như vậy làm gì? Trước đây con suýt bị người ta hại chết, cũng không thấy ba nói lo lắng cho con. Bây giờ ba nói như vậy, thật sự khiến người ta cảm thấy ghê tởm đấy.” Thẩm Mạc từ từ đặt chân bắt chéo xuống, anh vỗ Lâm Sở Sênh, nói: “Chỉ thiệt thòi cho em, phải cùng anh sống cuộc sống trôi dạt xứ người.”

“Thằng bé nói rất đúng, chú đừng tìm lý do cho sự thiên vị của mình.” Bác Cả Thẩm vốn bắt đầu do dự, lại đột nhiên nghĩ thông suốt vì lời nói của Thẩm Mạc.

Bên ngoài, gió bắt đầu thổi.

Mưa rơi xuống, bị gió thổi vào như có thể thổi tới tận mặt.

Ba Thẩm hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra, “Anh, em không thừa nhận em thiên vị.” Ba Thẩm ra hiệu với người bên cạnh, lập tức có người khiêng cáng cứu thương từ phòng bên ra.

Bên trên là một người bị thương.

Nói đúng hơn là một người toàn thân quấn đầy băng vải giống như xác ướp.

Có điều, từ mặt mũi có thể nhìn ra được bóng dáng người tình của ba Thẩm.

“Gỡ băng vải ra.” Ba Thẩm giơ tay lên ra lệnh.

Người giúp việc từ từ gỡ băng, màu vàng của thuốc mỡ, màu hồng của da thịt dính trên băng vải và dấu vết bị cắt da thịt.

Lâm Sở Sênh không nhịn được đứng lên, quá tàn nhẫn, cô không ngờ được, tại sao lại thế này.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Cho dù là bác Cả Thẩm sống trong giới thì vào lúc này sắc mặt của ông ta cũng không thể bình thường cho được, thậm chí còn lộ ra vẻ hoảng sợ.

Ba Thẩm giơ tay lên, cho người khiêng người tình của mình đi, “Thẩm Mạc, con tự nói hay ba nói thay con?”

Bác Cả Thẩm hoảng sợ, ông ta trừng to mắt nhìn Thẩm Mạc, dường như đã tưởng tượng ra được Thẩm Mạc làm những chuyện gì.

“Làm phiền ba nói rõ ràng, nếu không thì con thật sự không biết con nên nói gì.” Thẩm Mạc khoát tay, nói một cách tùy ý, giống như không coi chuyện trước mắt ra gì.

“Được, được lắm!” Ba Thẩm nói liên tục hai chữ được, “Dì con là người phụ nữ của ba, cho dù là lúc nào đi nữa thì cũng không đến lượt con chỉ trích. Ba là người khá nghiêm khắc, ba để mặc cho hai anh em con ngầm đấu đá với nhau. Vẫn là câu nói cũ, người có tài mới chiếm được địa vị cao. Nhưng ba lại không thể ngờ được rằng con của bây giờ có thể hình dung được bằng hai chữ “mất trí” như vậy.”

“Từ lúc về nước, con ung dung bình tĩnh, nắm tất cả mọi thứ trong lòng bàn tay, ngoại trừ người con cần, con kéo hết người còn lại xuống nước. Được thôi, nếu chỉ đơn thuần là như thế, ba sẽ không tính toán làm gì. Nhưng con thì sao? Con biến thái đến mức dùng thủ đoạn lăng trì, giày vò một người lớn, à không, giày vò một người phụ nữ. Con nhỏ mọn đến mức này, sao ba có thể tha cho con được?”

“Từ trong lời nói vừa rồi của con, ba có thể nghe ra được nỗi hận thù của con đối với ba, ba không thể tưởng tượng được, nếu để mặc cho con tiếp tục chơi thì có phải người tiếp theo con nhắm đến sẽ là ba, cắt thịt cũng là ba hay không.” Nói đến chỗ kích động, ba Thẩm bắt đầu vỗ bàn.

“Ba có thể để con sống rời khỏi đây đã là hết tình hết nghĩa với con rồi.” Ba Thẩm phát tiết xong, giống như bị người ta rút hết một nửa sức lực, ông ta dựa vào ghế sofa thở hồng hộc.

Bác Cả cũng dựa vào ghế sofa, sờ cằm, không nói nên lời.

Bên ngoài, mưa gió càng lớn hơn.

Rốt cuộc Thẩm Phong không chống đỡ nổi nữa, ngã nhào xuống đất.

“Cho thằng bé Thẩm Phong vào đi, mặt đất lạnh, đừng để nó bị bệnh.” Bác Cả Thẩm xem như đã đồng ý tha thứ, cũng thay mặt anh em Thẩm Thị chấp nhận Thẩm Phong.

Suy cho cùng ông ta cũng sợ làm căng quá thì bên Thẩm Mạc sẽ không được lợi gì, còn làm Thẩm Phong hận chết Thẩm Mạc.

Ba Thẩm không trả lời, để mặc Thẩm Phong nằm trên mặt đất.

Qua khoảng mười phút, ba Thẩm nói: “Thằng nhóc Thẩm Phong có tư chất bình thường.”

Bác Cả Thẩm ngồi tại chỗ suy nghĩ sâu xa. Tư chất bình thường, không phải là dễ khống chế sao? Mắt ông ta sáng ngời, hình như lại dấy lên hi vọng mới. Thật ra cách xử lý của ba Thẩm cũng rất tốt.

Thẩm Mạc có năng lực, nên để Thẩm Mạc ra nước ngoài phát triển, tương lai phát triển được rồi cũng cần phải chia lợi nhuận cho Thẩm Thị. Chỉ cần vĩnh viễn không cho Thẩm Mạc về nước, vĩnh viễn không cho Thẩm Mạc cổ phần công ty thì Thẩm Mạc vĩnh viễn chỉ có thể dốc sức làm việc cho Thẩm Thị.

Nếu ba Thẩm qua đời, bản lĩnh của Thẩm Phong lại bình thường, chỉ có thể dựa vào đám anh em Thẩm Thị chống đỡ, sẽ phải nghĩ cách tranh thủ lợi ích cho bọn họ.

Đây là một cách cân bằng có hiệu quả nhất.

“Tiểu Mạc, bác Cả biết trong lòng cháu ấm ức, ba cháu có chỗ làm không đúng thật, nhưng một bút không thể viết ra được hai chữ Thẩm, gì thì gì cháu và Thẩm Phong cũng có quan hệ máu mủ, nếu không thể ở chung thì hãy buông bỏ mà đi, sống cuộc sống cháu muốn, thật ra cũng rất tốt. Bác tin tưởng cháu là một đứa trẻ lương thiện, đây không phải là chuyện cháu muốn làm. Bây giờ bọn họ cũng bị báo ứng rồi, cháu nên dừng tay, sống cuộc sống cháu muốn quan trọng hơn bất cứ điều gì mà.” Bác Cả Thẩm bày ra vẻ bề trên hiền hòa, luôn miệng nói muốn tốt cho Thẩm Mạc.

Lâm Sở Sênh không nhịn được cười lạnh, một người đóng vai xấu, một người đóng vai tốt, diễn thật là hay.

“Bác Cả nói không sai. Có điều, cháu thật sự không hiểu, tại sao ba lại cho rằng cháu ra tay với người đàn bà kia? Không có chứng cứ, chỉ dựa vào mồm mép hãm hại cháu thì cũng nực cười quá đấy.” Thẩm Mạc ngồi ở một bên, đốt một điếu thuốc, từ từ hít một hơi, rồi nhả khói thuốc ra từng chút một.

Sau đó anh nhìn khói thuốc sà xuống chiếc bàn phía trước.

Mặt bàn cẩm thạch sạch sẽ không hề hợp với khói thuốc lá.

“Lục soát người từ chỗ con, con cho rằng mình làm rất kín kẽ, lại không biết rằng dù có kín kẽ cỡ nào cũng có sơ hở.” Nhắc tới chuyện này, ánh mắt ba Thẩm lập tức sáng lên, ông ta vô cùng có tinh thần.

“Nhà là của ba, đừng nói là ba muốn tìm ra người ở chỗ này, chỉ cần ba muốn thì moi ra một vị thần cũng không phải là việc không thể.” Thẩm Mạc nói xong, tự mình cũng cảm thấy buồn cười mà nở nụ cười.

“Con vẫn còn mạnh miệng đúng không. Có người có thể hãm hại con sao? Cho dù ba có lòng hãm hại con đi chăng nữa, còn vết thương trên người bà ấy là sao? Con cảm thấy ba nỡ làm tổn thương bà ấy, hay là Tiểu Phong sẽ ra tay với mẹ mình ư? Hay là con cho rằng bà ấy bị thương từ lúc ở chỗ của bác Cả con?” Ba Thẩm cố ý lôi bác Cả Thẩm vào chuyện này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.