*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Cô dám!” Cam Cửu không chỉ dọa suông, hắn duỗi tay ra, trừng mắt với Lâm Sở Sênh, “Cô đừng có mà làm loạn ở đây, thứ mà Thẩm Thị đang muốn dùng vẫn còn ở trong tay nhà họ Cam đấy, làm ầm lên thì cũng chẳng có lợi gì cho cô đâu.” Lâm Sở Sênh định tiến lên thì bị Thẩm Mạc đứng sau cản lại
Trước giờ việc đấu với đàn ông chưa bao giờ thuộc về phụ nữ, nhất là loại người như Cam Cửu thì lại càng không, “Mảnh đất kia cũng chỉ là dệt hoa trên gầm mà thôi, không có cũng chẳng ảnh hưởng gì đến đại cục cả, không cần phải lấy mảnh đất rách ấy ra để đối phó với tôi, làm như ở đây nó quan trọng lắm ấy.”
“Thẩm Mạc, anh ra mặt chỉ vì một ả đàn bà? Trong mắt anh, thể diện hai nhà không là cái thá gì à?” Khi đối diện với Thẩm Mạc, Cam Cửu luôn cảm thấy hơi sợ, mặc dù bây giờ đang tức điên lên, nhưng giọng nói của hắn đã không còn ngang ngược như trước nữa.
Thẩm Mạc khẽ lắc đầu, “Đúng là tôi làm vậy vì một người phụ nữ, nhưng anh nên nhớ rõ đây là người phụ nữ của tôi
Có câu đánh chó phải ngó mặt chủ, người của cô gái của tôi bị thương, tôi có lý do để nghi ngờ mục đích của anh đây, anh nói xem có phải hay không?”
Anh đưa tay ra ốm Lâm Sở Sênh vào lòng, “Nếu nhắc đến mặt mũi hai nhà thì bản thân anh mới là anh hùng không cần trước đấy chứ!”
“Nói gì đấy!” Lúc này người đứng phía sau Cam Cửu lại mất kiên nhẫn trước hắn, hét lớn với Thẩm Mạc
Cam Cửu giơ tay lên, ý bảo những người này tạm thời giữ im lặng, sau đó nhìn chằm chằm vào Thẩm Mạc, “Được rồi, vậy chúng ta chờ xem.” Sau đó, hắn dùng một tay xé rách quần áo tiệt trùng vừa mặc vào lúc nãy, ném mạnh xuống dưới chân Lâm Sở Sênh rồi nghênh ngang dẫn người rời đi
Trước khi đi, hắn còn không quên liếc nhìn Trịnh Điềm trong phòng bệnh
Hành lang ồn ào cuối cùng cũng đã yên tĩnh trở lại, Lâm Sở Sênh miễn cưỡng thở phào một hơi, nhưng càng ngày lại càng cảm thấy tức giận, thế giới này quá bất công, Cam Cửu là tội phạm giết người mà có thể nói đi là đi như vậy
Lâm Sở Sênh mệt mỏi ngồi xuống, Thẩm Mạc ôm cô vào lòng
Cô nghĩ là chắc anh cũng hiểu, một người hôm qua vẫn còn đang sống khỏe mạnh mà hôm nay lại là bệnh nhân sắp chết, chẳng ai có thể chịu nổi.
Huống chi, chuyện này còn không phải là do thiên tai mà là do người khác gây ra.
Lâm Sở Sênh thở dài một hơi, ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Mạc, “Anh yên tâm, em vẫn ổn.” Sau đó miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Lâm Sở Sênh cảm thấy áy náy với Trịnh Điềm, mặc dù lần trước cô đã giúp Trịnh Điềm thoát khỏi Cam Cửu, nhưng bây giờ chỉ vì giúp cô mà Trịnh Điềm lại bị cuốn vào chuyện này
“Em đến bàn trực của y tá để lại số điện thoại đây.” Lâm Sở Sênh vừa đi vừa nói chuyện với Thẩm Mạc
Lâm Sở Sênh muốn mình là người đầu tiên nhận được tin Trịnh Điềm tĩnh lại, còn ân oán giữa Trịnh Điềm và Cam Cửu, cô hi vọng có thể nghe được ý kiến từ chính Trịnh Điềm sau khi cô ấy tỉnh lại
Đúng như lời Thẩm Mạc nói, người khác cứu chẳng bằng tự cứu lấy mình!
Lúc hai người quay lại công ty thì cũng đã đến giờ tan tầm, Lâm Sở Sênh đi qua phòng làm việc của Thẩm Phong, thấy anh ta đang bình yên ngồi trong phòng làm việc, lại thầm cảm thấy tức điên lên.
Nhưng bây giờ, Lâm Sở Sênh vẫn chưa thể làm gì được anh ta.
Tâm trạng Lâm Sở Sênh vốn dĩ đã không tốt, vừa gặp Vương Phi đang đi tới, sắc mặt cô lạnh đến mức dọa người, “Cô có biết là cô đang chuốc phiền phức về cho Thẩm Mạc không?” Chưa gì cô ta đã lên tiếng mắng chửi Lâm Sở Sênh.
Lâm Sở Sênh mặc kệ Vương Phi, tiếp tục đi về phía trước, cô đi vào văn phòng, Vương Phi cũng đi vào theo
“Cô biết thân phận của nhà họ Cam rồi, tại sao còn khiêu khích nhà họ Cam, cố định giành lấy mảnh đất này thế nào đây? Nếu cô không giành được thì Thẩm Mạc lại phải chạy theo chùi đít cho cô à.” Vương Phi đứng một chỗ lái nhải mãi không thôi.
Lâm Sở Sênh lạnh lùng, liếc nhìn cô ta, “Cô đã nói xong chưa?” “Sao, ngay cả ông Thẩm cũng không dám gây sự với nhà họ Cam, cô còn ra vẻ ta đây cái gì
Còn nữa, Trịnh Điểm chỉ là một trợ lý thôi mà, chẳng lẽ cô ta lại còn quan trọng hơn Thẩm Mạc hay sao?” Vương Phi sốt ruột nói
Thật ra Vương Phi cũng không biết là rốt cuộc mọi chuyện có quan trọng như những lời cô ta đang nói hay không, nhưng không mắng Lâm Sở Sênh mấy câu thì cô ta lại thầm cảm thấy rất bất bình
Có lẽ là vì ghen ghét.
Bộp! Lâm Sở Sênh vốn đang định cầm tài liệu lên đọc, nhưng càng nghe cô ta nói thì lại càng cảm thấy bực mình, cô trực tiếp ném tài liệu lên mặt bàn, “Vương Phi, làm ơn hãy chú ý đến thân phận của mình!”
“Còn nếu không nhỏ được thì tôi có thể nhắc nhở cô!” Sau đó, cô chỉ thẳng ngón tay vào sống mũi Vương Phi, “Đi ra ngoài, lập tức ra ngoài ngay cho tôi!”
Vương Phi còn định nói gì đó thì Lâm Sở Sênh đã đạp mạnh một cái vào ghế
Rầm rầm! Ghể đổ mạnh xuống đất
“Nghe không hiểu à? Cút ngay ra ngoài cho tôi!” Bây giờ Lâm Sở Sênh không còn chút kiên nhẫn nào nữa, giọng nói lớn đến mức như đang gào lên
Thấy cô nổi giận như vậy, Vương Phi không thể nói tiếp được nữa, cô ta ngậm miệng lại rồi đi ra ngoài
Lâm Sở Sênh cũng chẳng buồn dựng cái ghế lại, cô ngồi yên ở vị trí của mình, xoay xoay người
Nhưng khả năng điều tiết cảm xúc của Lâm Sở Sênh cũng không tệ lắm, chỉ như vậy một lúc rồi lý trí của cô cũng chầm chậm quay về
Cô nhìn vào tập tài liệu mình vừa ném đi, tập tài liệu này là do phòng dự án nộp lên, còn mảnh đất mới kia là nơi Thẩm Thị định phát triển khu trung tâm thương mại giải trí Thương Thành, vì đây là mảnh đất trung tâm đang phát triển nên chắc chắn là có không ít người nhòm ngó đến nó.
Theo tài liệu phòng dự án nộp lên thì dù Thẩm Thị là một doanh nghiệp rất lớn, nhưng cũng sẽ rất khó để giành được mảnh đất này
Vì nếu dùng để kinh doanh thì cũng phải cạnh tranh rất nhiều, hơn nữa mảnh đất này là của nhà nước, sẽ kiểm duyệt tương đối nghiêm khắc ở các mặt khác nhau.
Đặc biệt là trong tình huống nhà họ Cam có thành kiến với nhà họ Thẩm, khả năng cao là họ không thể giành được mảnh đất này rồi
Lâm Sở Sênh lập tức tính toán ra một kế hoạch mới trong đầu, nhưng thay đổi quá lớn, chuyện này cô phải thương lượng với Thẩm Mạc trước đã! Nghĩ đến đây, Lâm Sở Sênh lập tức đứng dậy, đi thẳng vào phòng làm việc của Thẩm Mạc
Vừa khéo lại chạm mặt Vương Phi đang cầm một ly cà phê nóng hổi, đích đến hẳn là phòng làm việc của anh
“Đang mang thai thì làm những chuyện thế này ít thôi, cô ra trước đi, tôi muốn gặp Thẩm Mạc.” Biểu hiện của Lâm Sở Sênh bây giờ cực kì bình tĩnh, khác hẳn với vẻ nổi điên vừa rồi.
Ánh mắt Vương Phi hơi lóe lên, nhưng cô ta cũng chẳng nói gì, tất nhiên là cũng thấm hiểu trong lòng rằng Lâm Sở Sênh đang cố ý nói cho cô ta nghe.
“Vậy thì cảm ơn Giám đốc Lâm.” Suy cho cùng thì Vương Phi cũng không muốn bị mất mặt trước Thẩm Mạc, cứ thể đi vòng ra ngoài theo lời Lâm Sở Sênh.
Lâm Sở Sênh đẩy cửa ra, thấy Thẩm Mạc đang đang ngồi ở chỗ của mình, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn chằm chằm vào cô
“Nếu em không thích thì để anh nghĩ cách đuổi cô ta đi là được, nổi giận làm gì chứ?” Thẩm Mạc đưa tay ra làm một tư thế mời.
Xem ra, Thẩm Mạc cũng đã biết chuyện cổ và Vương Phi mới cãi nhau trong phòng làm việc.
“Giữ cô ta lại vẫn còn có tác dụng, em vẫn sẵn lòng cho cô ta ở lại.” Lâm Sở Sênh tùy ý nói một câu
Trước kia cô còn cảm thấy hơi thương hại Vương Phi, vì tình yêu mà bất chấp tất cả, nhưng bây giờ nhìn lại thì người này chẳng biết gì cả.
Lâm Sở Sênh không hề sợ loại người chỉ cần cho ít phẩm màu là có thể mở được cả phường nhuộm thế này, cô ta thì có sức hấp dẫn gì chứ, hơn nữa loại người yêu Thẩm Mạc đến mức mất cả lý trí thế này cũng chẳng làm hại được anh, giữ lại cũng có điểm tốt.
“Em tìm anh để bàn bạc về dự án mới.” Lâm Sở Sênh mở tài liệu, bắt đầu nói ra suy nghĩ của mình
Lâm Sở Sênh nói rất tỉ mỉ, bao gồm cả quá trình sắp xếp và vấn đề điều động nhân viên, “Nhưng để bảo đảm an toàn thì tạm thời em sẽ không đưa bản thiết kế tiêu chuẩn ra.” Nói xong câu cuối, Lâm Sở Sênh mới ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Mạc.
Còn Thẩm Mạc thì đang rất tập trung nhìn Lâm Sở Sênh!
“Anh có nghe thấy em nói gì không đấy?” Lâm Sở Sênh lườm Thẩm Mạc
Thẩm Mạc nhún vai, cười sung sướng, “Anh thể, anh đã nghe rất tập trung, tất nhiên là cũng nhìn một cách rất chân thành.” Anh vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Sở Sênh.
Lâm Sở Sênh cất tài liệu đi, sau đó dứt khoát dùng tay đập nhẹ vào đầu Thẩm Mạc, “Anh nghĩ cái gì vậy?”
Lần này Thẩm Mạc lại cười thô tục hơn, “Em đoán xem.” Sau đó, anh làm ra vẻ bí ẩn lấy một cái hộp ra, đưa bằng hai tay ra trước mặt Lâm Sở Sênh, “Đoán đúng thì sẽ có thưởng.”
Dáng vẻ bí ẩn này thật sự đã khơi lên trí tò mò của Lâm Sở Sênh, hộp này là loại hộp chuyên để đựng quà, bên trên có dán hoa, nhìn bên ngoài thì không có bất kì manh mối nào cả.
“Không đoán ra.” Lâm Sở Sênh lắc đầu, chiếc hộp này to bằng một quyển sách bình thường, độ dày cũng tương đương, một chiếc hộp như thế chắc chắn sẽ đựng được khá nhiều đồ
“Chẳng thú vị gì cả.” Thẩm Mạc liếc Lâm Sở Sênh với vẻ ghét bỏ, “Làm chồng em khó thật đấy, sở thích sinh hoạt các thứ đều đặt hết lên người chồng em mà em còn không phối hợp như vậy, nếu đổi thành người khác thì người ta đã sớm thấy phiền từ lâu rồi.”
Thẩm Mạc lạnh lùng lúc này lại hóa thành oán phụ, làu bàu luôn mồm
Thấy Thẩm Mạc cứ làu bàu không thôi, Lâm Sở Sênh phát phiền, “Thôi được rồi, em đoán, bên trong là sách à?” Đáp lại cô là một cái lườm của Thẩm Mạc
Ngẫm lại thì cũng phải, bây giờ có còn là học sinh nữa đâu mà tặng sách, cho dù đây là thứ có tính nghệ thuật, nhưng thật ra lại chẳng có tác dụng gì, Lâm Sở Sênh lại nghĩ: “Vòng cổ:“ Dựa theo cảm xúc háo hức của Thẩm Mạc, Lâm Sở Sênh thử nói một thứ gì đó khá thú vị trong mắt cô
Thẩm Mạc lại lườm Lâm Sở Sênh thêm một cái nữa, “Tặng vòng cổ thì anh cần phải làm thế này à? Dù thế nào thì cũng phải phô trương hơn chứ?” Nói như vậy có vẻ cũng rất có lý, nếu Thẩm Mục tặng vòng cổ thật thì chắc chắn là sẽ rất quý giá, tặng kiểu này đúng là không hợp với phong cách của anh.
Lâm Sở Sênh nghiêng đầu nghĩ ngợi tiếp, cô thật sự không nghĩ ra nổi!
Cô dứt khoát ném tập tài liệu sang một bên, giành lấy cái hộp trên mặt bàn.
Sau đó nhanh chóng xé rách lớp giấy bọc bên ngoài, đợi đến khi nhìn rõ thứ bên trong là gì, mặt Lâm Sở Sênh đen lại.
Đồ lót!
Cô không hề nghĩ đến chuyện này, cũng không hề có sở thích ấy
So với phản ứng của Lâm Sở Sênh thì biểu cảm của Thẩm Mạc lại ung dung hơn nhiều, “Đồ này có thể mặc luôn mà không cần giặt, em có muốn vào trong kia thử không?” Sau đó anh chỉ vào phòng nghỉ cạnh cửa văn phòng
Cảm xúc của Lâm Sở Sênh lúc này rất ngổn ngang, trong khi đang cố vắt óc ra nghĩ về chuyện dự án mà ông chủ Thẩm Mạc lại chỉ bận tâm đến mấy chuyện bên lề và sở thích buồn nôn của mình, “Không cần!” Lâm Sở Sênh ném quần lót lên mặt bàn, không muốn nói nhảm với Thẩm Mạc nữa.