Thiên Kim Báo Thù

Chương 162: Sức mạnh của tình yêu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bác sĩ Lục nhận được thứ mình muốn rồi cũng chỉ hầm hừ vài tiếng rồi không nói gì nữa, tự về phòng trực.

Thẩm Mạc quay lại phòng bệnh nhìn thấy Lâm Sở Sênh đang ôm con ngủ, bây giờ Thẩm Đại cũng đã bình thường trở lại nên anh mới đi ra ngoài.

Sau khi ra ngoài anh mới có tâm trạng quan tâm đến chuyện mà anh đã bảo mọi người làm.

Kết quả là tên Thẩm Phong kia lại chạy thoát được.

Lúc Cam Như Ý vừa xuất hiện, Thẩm Phong đã ôm tiền bỏ trốn ra nước ngoài với mẹ anh ta.

Sản nghiệp ở nước ngoài của Thẩm Mạc còn nhiều hơn trong nước, Thẩm Phong có trốn thì cũng chẳng dám chạy đến địa bàn của anh, mà lại đến nơi kinh tế đang khá lạc hậu là Châu Phi, hơn nữa chắc chắn anh ta sẽ đến mấy đất nước nhỏ.

Tên Thẩm Phong này cũng không phạm tội gì lớn nên chẳng thể dùng đến cảnh sát hình sự quốc tế, bây giờ bỏ trốn rồi thì đành mặc kệ thôi.

Thẩm Mạc hơi nheo mắt lại, Thẩm Phong thì không nói làm gì, nhưng người tình của ba Thẩm nhất định phải trả một cái giá thật lớn, anh chắc chắn sẽ không để yên cho những người này.

Thẩm Phong đã chạy thoát rồi nhưng có người vẫn chưa trốn đi.

Vốn dĩ Thẩm Mạc cũng không định đuổi cùng giết tận, nhưng việc con gái gặp chuyện không may đã nhắc nhở anh rằng không được nhân từ.

Người nhà của đám anh em họ Thầm cũng không được tha.

Châu Phi là chỗ rất tốt.

Thẩm Mạc lạnh lùng mỉm cười, vậy thì hãy bán hết mấy người này đến Châu Phi đi.

Vĩnh viễn rời khỏi thế giới của anh! Cứ như vậy lại một chuyện rất lớn xảy ra, có rất nhiều người hận Thẩm Mạc đến tận xương tuỷ nhưng lại bất lực không thể làm gì được.

Dù là cán bộ của thành phố Thanh cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.

Các doanh nhân nghe về sự tàn nhẫn của Thẩm Mạc xong liền run như cầy sấy.

Thậm chí còn có người lấy mấy chuyện nổi tiếng của Thẩm Mạc gần đây quay thành phim truyền hình để so sánh với Tần Thủy Hoàng.

Là người mưu trí kiệt xuất nhưng lại tàn bạo quá mức.

Dù là một người tàn bạo như vậy, nhưng Thẩm Mạc lại chi ra rất nhiều tiền để làm từ thiện.

Trước kia có trường tiểu học Hi vọng mọc lên, bây giờ Thẩm Mạc lại lập ra quỹ chữa bệnh gì đó, sau đó anh còn đầu tư rất nhiều trang thiết bị chữa bệnh cho một khu không được phát triển cho lắm.

Tất nhiên, tất cả những việc này đều thực hiện dưới danh nghĩa của Lâm Sở Sênh.

Trong mắt nhân dân thì cặp đôi này được tôn sùng như chúa cứu thế.

Thậm chí có một số ít dân tộc thiểu số còn dựng tượng đá cho Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc, từ bây giờ đã bắt đầu thắp hương bên dưới rồi.

Thậm chí CCTV cũng đã nhắc đích danh khen ngợi Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc.

Không phải là người bên trên không biết những gì Thẩm Mạc làm, chỉ là quốc gia, người dân cần một tấm gương trên danh nghĩa, cho nên bọn họ chỉ có thể chấp nhận che giấu sự thật.

Tất nhiên, đây đều là chuyện của sau này.

Nhờ sự quan tâm của bác sĩ Lục, Lâm Sở Sênh cũng dốc lòng chăm sóc con gái, đến ngày thứ ba thì con bé đã có thể xuất viện.

Ở trước mặt trẻ con, tất cả mọi thứ đều luôn ở trong trạng thái tốt nhất, thậm chí ngay cả không khí cũng rất trong lành.

Thế giới của trẻ nhỏ không thể bị ảnh hưởng bởi gió tanh mưa máu, vẫn có thể tận hưởng cuộc sống yên ổn của gia đình mình.

Sau khi biết quyết định của Thẩm Mạc, Lâm Sở Sênh cũng không có phản ứng gì.

Thắng làm vua, thua làm giặc là chuyện bình thường.

Chân của những người thành công cũng đã giẫm lên đầu rất nhiều người, thế giới này tàn nhẫn như vậy đấy.

Cô không nghĩ là có thể dùng tình yêu để cứu vớt được tình hình này.

Người không vì mình thì trời tru đất diệt, dù là ở đâu thì đây cũng là chuyện hai năm rõ mười rồi.

Sau khi xuất viện, Thẩm Đại vẫn rất dễ bị hoảng sợ, vì thế nên Lâm Sở Sênh dứt khoát gác chuyện của công ty sang một bên, yên tâm ở nhà trông con.

Thẩm Mạc cũng rất bận rộn, Thẩm Phong vừa trốn đi, anh liền nhanh chóng chiếm đoạt sản nghiệp của Thẩm Thị, mất khoảng nửa năm để khiến toàn bộ công ty đi vào quỹ đạo.

Như vậy cũng có nghĩa là Thẩm Mạc đã kết hợp hai doanh nghiệp lớn lại với nhau, trong khoảng thời gian ngắn, anh đã vượt qua cả người có sức ảnh hưởng lớn trong giới kinh doanh là Gates, trở thành người đứng đầu thế giới, cực kì vẻ vang.

Tin tức về Thẩm Mạc vừa được đăng lên thì tất nhiên là các tạp chí lớn nhỏ đều tranh nhau đưa tin, Cam Cửu cầm một quyển báo bị cảnh sát cai ngục ném xuống lên, đọc rất cẩn thận.

Cuối cùng thì thế giới bên ngoài cũng đã trở thành để quốc riêng của Thẩm Mạc, các đơn vị truyền thông cũng thi nhau đưa tin về Lâm Sở Sênh, chắc chắn là vì tình yêu, nữ vương kinh doanh đã rút lui về ở ẩn chỉ muốn ở nhà chăm sóc gia đình.

Cam Cửu nhìn xong, không nhịn được đỏ mắt.

Vì Cam Cửu và Lâm Sở Sênh xảy ra rất nhiều chuyện nên hắn biết rõ Lâm Sở Sênh là một người phụ nữ cực kì quyết tâm, hơn nữa lại còn rất độc lập.

Cam Cửu thật sự chưa bao giờ dám nghĩ đến việc kiểu phụ nữ như vậy lại sống dựa vào đàn ông.

Nhưng bây giờ việc này đã xảy ra, thậm chí tất cả mọi người đều biết rõ, Lâm Sở Sênh yêu đứa bé này, người phụ nữ của Thẩm Mạc đã hạ lệnh, cô có thể hi sinh bất kì điều gì vì đứa bé này.

Cam Cửu yên tâm thật rồi, đứa bé được yêu chiều như công chúa khiến tất cả mọi người đều hâm mộ chính là con gái hắn.

Nhìn một lúc, Cam Cửu liền mỉm cười, Thẩm Đại, Thẩm Đại, mặc dù đứa bé này không thể mang họ Cam, nhưng trong tên cô bé đã có chữ Cam này rồi, Cam Cửu thật sự thấy rất thỏa mãn.

Nếu có người hỏi Cam Cửu rằng Lâm Sở Sênh là người thế nào thì chắc chắn hắn sẽ không hề do dự nói cô là người tốt.

Từ tận đáy lòng, hắn thật sự cảm thấy biết ơn Lâm Sở Sênh.

Cam Cửu mở lòng bàn tay ra, vốn dĩ lúc mới vào tù, hắn đã cắt lấy ít tóc của Trịnh Điểm, nhưng khi nhà họ Cam sụp đổ, nhiều người nâng cao giẫm thấp, vứt mấy sợi tóc ấy đi rồi.

Bây giờ hắn chẳng còn gì liên quan đến Trịnh Điềm nữa.

Cam Cửu cười sau đó lại bật khóc.

Tại sao muộn như vậy rồi hắn mới hiểu được cái gì gọi là yêu chứ? Đặt tờ báo sang một bên, Cam Cửu chầm chậm leo lên tầng cao nhất của nhà tù, cảm nhận tiếng gió gào rít bên tại, Cam Cửu từ từ giang hai tay ra, mặc kệ cho gió thổi bay những giọt nước mắt trên mặt.

“Trịnh Điềm, chờ tôi, tôi đi theo em đây.” Hắn cười, nói một câu sau đó nhảy từ trên nóc nhà xuống.

Từ đầu đến cuối, trên môi Cam Cửu vẫn luôn có nụ cười rất tươi.

Cuối cùng hắn cũng hiểu được tình yêu là gì rồi, dù phải trả giá lớn như thế nào vì người mình quan tâm, hắn cũng thấy xứng đáng.

Bây giờ Cam Cửu sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, hắn nhảy xuống như vậy, Thẩm Đại sẽ mãi mãi là con gái của Thẩm Mạc, sẽ không bao giờ còn có người nào phá hoại hạnh phúc của Thẩm Đại được nữa, thứ hạnh phúc mà hắn và Trịnh Điểm vĩnh viễn không bao giờ có được.

Cam Cửu chết rồi, cho dù thế nào thì nhà họ Cam cũng đã nuôi hắn lớn thế này, hắn chọn cách chết giống như Cam Như Ý, cũng đồng nghĩa với việc muốn trả cho nhà họ Cam một mạng.

Dù là mê tín hay là tích đức cho Thẩm Đại thì hắn cũng không muốn nợ nhà họ Cam.

Còn nữa, Cam Cửu không yên tâm về Trịnh Điềm.

Hắn còn nhớ thật ra Trịnh Điềm rất nhát gan, đêm đầu tiên hai người bên nhau, cô ấy đã bị dọa đến mức không dám ngẩng đầu lên.

Nhưng tính cách Trịnh Điềm lại rất bướng bỉnh, dù có bị đánh thì cũng không bao giờ chịu nói những lời mềm mỏng.

Hắn rất lo lắng, ngộ nhỡ trên đường xuống hoàng tuyển, Trịnh Điềm gặp phải ác quỷ thì sao? Chẳng phải là sẽ bị nó hành hạ rất thảm ư? Bây giờ Cam Cửu không còn việc gì bận tâm nữa, hắn muốn xuống bảo vệ Trịnh Điềm.

Có lẽ trên đời này huyết thống là một thứ rất kì lạ.

Ngày mà Cam Cửu chết, Thẩm Đại đã khóc rất nhiều, không hề rời khỏi Lâm Sở Sênh nửa bước, cho dù đã ngủ rồi, nhưng chỉ cần Lâm Sở Sênh vừa đặt xuống, con bé sẽ khóc òa lên và tỉnh lại.

Trong nhà có rất nhiều người giúp việc, nhưng lại chẳng có người nào có thể giúp đỡ được gì, thậm chí ngay cả khi đi vệ sinh, Lâm Sở Sênh cũng phải ôm con đi theo.

Cũng có vài người giúp việc khá can đảm, có ý tốt khuyên nhủ Lâm Sở Sênh, bảo là trẻ con mà, đứa nào chẳng khóc, khóc cũng là một cách để rèn luyện.

Tất nhiên là Lâm Sở Sênh cũng hiểu lý lẽ này, nhưng mà khi thấy con gái khóc đáng thương như vậy, trái tim cô lại mềm nhũn ra, dù có vất vả mệt mỏi thể nào thì cô vẫn bằng lòng.

Nhưng Lâm Sở Sênh mệt mỏi như vậy lại còn đúng vào lúc Thẩm Mạc đi công tác.

Thẩm Mạc đang chuẩn bị chuyển trụ sở chính về hẳn trong nước, nên tất nhiên là có vài nhân viên cấp cao ở nước ngoài phải thường xuyên đến đây công tác, hơn nữa người bên công đoàn nước ngoài cũng ồn ào, Thẩm Mạc phải tự mình qua đó xử lý, vậy là chẳng còn ai có thể thay cho cô nữa.

Cũng may là con bé chỉ khóc như vậy có một ngày, nếu không thì Lâm Sở Sênh cũng cảm thấy mình sẽ bị Thẩm Đại giày vò đến chết mất.

Lâm Sở Sênh phải chịu đựng như vậy chủ yếu là vì cô không hề đưa con cho người giúp việc, nên khi nào con bé ngủ thì có ngủ, mà con bé tỉnh thì cô cũng tỉnh theo.

Đến khi Thẩm Mạc quay về thì Lâm Sở Sênh đã gầy sọp đi.

Thẩm Mạc vừa về, thấy Lâm Sở Sênh gẩy đến mức như vậy lại đau lòng, anh bể Lâm Sở Sênh lên, “Nếu em không biết chăm sóc bản thân mình như vậy thì chúng ta đổi chỗ đi, em đến công ty làm việc, còn anh ở nhà chăm con.” Thẩm Mạc nghiệm mặt lại, lạnh lùng uy hiếp Lâm Sở Sênh.

Vốn dĩ Thẩm Mạc còn định nói là nếu còn như vậy thì đưa con cho người giúp việc trồng.

Những lời đã đến miệng rồi thì anh lại sửa lại một chút.

Nếu nói vậy thật, Thẩm Mạc chỉ sợ là Lâm Sở Sênh sẽ trở mặt với anh ngay tại chỗ mất.

Lâm Sở Sênh nghe Thẩm Mạc nói xong thì cũng biết mình đuối lý, cô chỉ lè lưỡi, không phát biểu ý kiến gì về chuyện này, “Bây giờ nhà nước đã cho sinh hai đứa rồi, nhưng em cảm thấy mấy việc này bớt bớt đi thì hơn.

Quá mệt mỏi.” Lâm Sở Sênh vừa lắc đầu vừa leo xuống khỏi người Thẩm Mạc, cô ngồi xổm trước giường trêu chọc Thẩm Đại.

Bây giờ Thẩm Đại cũng cần được bảy tháng, có thể ngồi một lúc rồi.

Nghe xong lời của Lâm Sở Sênh, sắc mặt Thẩm Mạc còn nghiệm hơn cả lúc nãy, anh chỉ ngồi yên một bên, không nói câu nào, tỏ rõ thái độ tức giận của mình.

Lâm Sở Sênh ngạc nhiên quay đầu lại còn định hỏi một câu, nhưng sau đó cô nghĩ lại mới hiểu ra tại sao Thẩm Mạc lại không vui.

Nghe lời cô nói giống như cô không muốn có đứa con nữa vậy.

Mặc dù cô và Thẩm Mạc đều coi đứa bé này là con mình, nhưng dù sao thì con bé cũng không phải con ruột của hai người, Thẩm Mạc đang khỏe mạnh bình thường mà cô lại không muốn có con nữa, nghe có vẻ rất khó chấp nhận.

Lâm Sở Sênh gượng gạo ho khan một tiếng: “Tối nay anh muốn ăn gì, em tự xuống bếp nấu cho anh.” Mặc dù Lâm Sở Sênh không nói lời xin lỗi nào, nhưng thế này là chủ động cho Thẩm Mạc một bậc thang để xuống rồi, nếu đổi lại là trước kia thì sẽ không bao giờ có chuyện ấy.

Ở với con gái lâu rồi, bây giờ Lâm Sở Sênh gần như không còn là Lâm Sở Sênh trước kia nữa.

Hiện tại cô hòa nhã dịu dàng, không hề nhìn ra chút hận thù nào.

Lâm Sở Sênh thế này lại khiến Thẩm Mạc cảm thấy hơi rung động, anh không nhịn được mà ôm lấy eo cô.

Anh thấy rõ vẻ hạnh phúc trên mặt cô, bây giờ anh chỉ cảm thấy thật may, niềm hạnh phúc này là anh đã tạo ra cho Lâm Sở Sênh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.