*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Đồ già mồm!” Lâm Sở Sênh tức giận gạt tay anh ra nhưng vừa chạm vào Thẩm Mạc thì lại bị anh nắm lấy tay.
Anh nắm chặt lấy bàn tay mềm mại như không xương này
Lâm Sở Sênh dùng hết sức để phản kháng nhưng việc giãy giụa không những không giúp cổ chiếm được chút lợi ích nào, mà lại còn bị Thẩm Mạc khống chế cả hai cánh tay, còn cả người thì bị Thẩm Mạc đè lên.
Tư thế nam trên nữ dưới, dù quần áo hai người có chỉnh tề đi chăng nữa thì vẫn có chút mập mờ.
“Tôi già mồm đấy thì sao nào?” Thẩm Mạc như cố ý áp sát lại Lâm Sở Sênh, lúc nói chuyện, hơi thở của anh phả vào mặt Lâm Sở Sênh
Nói không căng thẳng thì là nói dối, không biết có phải là vì quá nóng hay không mà Lâm Sở Sênh lại cảm thấy đầu mình hơi trì độn.
Thể lực nam nữ khác nhau rất nhiều, chính vì vậy, Thẩm Mặc dùng một tay thôi cũng có thể khống chế Lâm Sở Sênh, tay còn lại nâng chén rượu, ngậm một ngụm, rồi lại cúi đầu xuống, áp môi mình vào môi Lâm Sở Sênh.
Dù Lâm Sở Sênh đã nhận ra ý đồ của anh nhưng đã quá muộn, bốn cánh môi đã dán chặt vào nhau, bây giờ Lâm Sở Sênh chỉ có thể cắn chặt răng, không để cho Thẩm Mạc có cơ hội lợi dụng.
Thẩm Mạc nằm trên lại nở một nụ cười trầm thấp, sau đó bịt mũi Lâm Sở Sênh lại.
Cuối cùng dù là bất đắc dĩ chịu thua, hay gọi là ỡm ờ thì rượu trong miệng Thẩm Mạc vẫn chuyển hết sang miệng Lâm Sở Sênh, một giọt cũng không thiếu! “Cô có biết là tôi đã cho thêm gì vào rượu không?” Sau khi cảm thấy mỹ mãn, Thẩm Mạc buông Lâm Sở Sênh ra, lại nói thêm một câu khiến cô thấp thỏm không thôi
Trong rượu có thể cho thêm gì? Người bình thường chắc hẳn sẽ đều nghĩ đến một đáp án
“Hèn hạ!” Lâm Sở Sênh tức giận chà miệng, hai cánh môi bị cô chà đến mức xước da.
Thẩm Mạc lại nhìn dáng vẻ thở hổn hển của Lâm Sở Sênh một cách rất hưởng thụ, vẻ mặt còn lộ rõ sự vui vẻ.
Nhìn biểu cảm này của Thẩm Mạc, nỗi tức giận của Lâm Sở Sênh tuyệt đối không thể xả ra từ một chỗ được: “Thẩm tổng đúng là nhiều tâm tư, lúc ở khu mộ thì chơi trò lạt mềm buộc chặt, trong khách sạn thì tỏ vẻ ỡm ờ, là tôi ngu ngốc bước từng bước vào cái bẫy mà anh đã bày ra
Nhưng mà được Thẩm tổng nhớ thương thì cũng thật vinh hạnh cho tôi quá!” Lâm Sở Sênh tức đến nghiến răng, dường như ngay từ đầu cô đã tiến vào ván cờ của Thẩm Mạc rồi!
Thẩm Mạc cực kì hào phóng thừa nhận: “Đúng vậy, tôi nhớ thương cô đã lâu rồi.” Anh cố ý đè thấp giọng, lại có cảm giác cực kì tình tứ, giống như đi thẳng vào lòng cô.
Thấy Thẩm Mạc thừa nhận như vậy, Lâm Sở Sênh lại không biết mình nên nói gì nữa
“Nghe nói, cô ngông cuồng nói là muốn để cho Vu Thiếu Tuấn trắng tay? Hay là chúng ta đánh cược đi, trong vòng một tháng tôi có thể đặt cô lên giường tôi.” Nghiêm túc đàm phán bằng những lời hạ lưu như vậy, trên đời này chắc chỉ có mỗi Thẩm Mạc là đạt được đến cảnh giới này thôi.
Tay Lâm Sở Sênh giật giật, cô rất muốn tát Thẩm Mạc một cái nhưng nghĩ đến thân phận của đối phương, Lâm Sở Sênh chỉ có thể nén cơn tức này xuống, cuối cùng miễn cưỡng nở một nụ cười gượng ép: “Tiếc là cậu bé của Thẩm tổng không thể dùng được, hay là tôi cho anh thời gian một năm, anh đi làm phẫu thuật kéo dài ra nhé?”
Lâm Sở Sênh cũng tự biết mấy lời này rất quá đáng, cô vừa nói xong lập tức cẩm túi xách định bỏ chạy.
Nhưng cô không ngờ Thẩm Mạc còn nhanh hơn.
Chỉ thoáng một cái, Lâm Sở Sênh đã bị Thẩm Mạc đè dưới thân, lúc này Thẩm Mạc như đang cố tình trừng phạt Lâm Sở Sênh, dùng sức nặng cả người để đè lên cô
Mặc dù Thẩm Mạc không béo nhưng vẫn đè Lâm Sở Sênh đến mức cô không thở nổi.