*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Nhưng…” Trương Nhất Nhất lại lắc đầu, “Tớ không thể trừng phạt chính mình bằng sai lầm của người khác được. Cho nên vừa nãy tớ đã quyết định rồi, tớ sẽ không làm như vậy, tớ muốn có trách nhiệm với bản thân mình.”
Bầu trời hôm nay có vẻ không tốt lắm. Trương Nhất Nhất nở nụ cười rạng rỡ, cô nhìn lên bầu trời chỉ có một chút ánh nắng, “Tớ nghĩ tớ sẽ luôn nghiêm túc với cuộc sống của mình.”
Giọng nói của Trương Nhất Nhất rất bình thản, không sắc bén, không lên xuống, nhưng Lâm Sở Sênh nghe xong lại hoảng hốt.
Đã đến mức muốn sa ngã bản thân rồi, làm sao tổn thương có thể không lớn được?
Trương Nhất Nhất vỗ vai Lâm Sở Sênh, “Bây giờ tớ không sao, tớ còn rất nhiều thời gian, tớ có thể làm rất nhiều việc, tớ sẽ không vì một hai tên đàn ông cặn bã mà để sa ngã đâu. Cậu yên tâm, tớ suy nghĩ thông suốt rồi.” Trương Nhất Nhất nở nụ cười đúng tiêu chuẩn môn học lễ nghi mà cô từng bỏ qua.
Trương Nhất Nhất từng rất khinh thường môn học này. Cô thấy mấy thứ này rất giả dối. Nếu một người ngay cả cười cũng phải đi học, phải tuân theo tiêu chuẩn thì người đó tội nghiệp quá.
Thế nhưng Trương Nhất Nhất của bây giờ thì sao? Cô cười, nụ cười sau còn tiêu chuẩn hơn cả nụ cười trước.
“Được rồi, chuyện này sẽ qua đi thôi. Tớ đã hứa với anh đẹp trai họ Thẩm nhà cậu là hôm nay sẽ để cậu về. Cậu về trước đi.” Với tình huống bây giờ của Trương Nhất Nhất, Lâm Sở Sênh chắc chắn sẽ lo lắng. Chỉ là cô còn chưa kịp từ chối, điện thoại của Trương Nhất Nhất đã đổ chuông.
“A lô, mẹ à, vâng, mẹ cho tài xế đến đón con đi. Vâng, vâng, con ở đây chờ mẹ.” Nói xong Trương Nhất Nhất cúp điện thoại.
Trương Nhất Nhất bất đắc dĩ nhún vai, “Cậu xem, hôm nay tớ bẽ bàng thế, có lẽ người trong cả nước đều biết hôn lễ của tớ thất bại rồi. Người nhà tớ đang đến, mẹ bảo tớ về, phải bảo cậu về thật rồi.”
Tuy rằng Trương Nhất Nhất nói như không có việc gì nhưng Lâm Sở Sênh vẫn hơi do dự.
“Tớ đưa cậu về.” Lâm Sở Sênh suy nghĩ, cảm thấy chỉ có đưa Trương Nhất Nhất trở về thì Lâm Sở Sênh mới có thể yên tâm được.
Trương Nhất Nhất lườm Lâm Sở Sênh, “Cậu cứ đi theo tớ làm gì, tớ tự sát được chắc? Được rồi, được rồi, cậu mau về đi. Nếu cậu thật sự lo lắng thì cứ để lại một vệ sĩ của cậu cho tớ, có việc gì thì vệ sĩ sẽ thông báo với cậu được chưa?” Trương Nhất Nhất giơ tay lên, làm tư thế chào.
Vừa làm xong tư thế này thì nụ cười của Trương Nhất Nhất hơi thay đổi.
Lâm Sở Sênh biết Trương Nhất Nhất lại nhớ đến Lục Thượng Phong. Cô thở dài, cuối cùng cũng lựa chọn để Trương Nhất Nhất ở lại, “Được, vậy cậu về đến nhà nhớ gọi điện thoại cho tớ.”
Trương Nhất Nhất vẫn luôn đè nén tình cảm của mình. Nếu Lâm Sở Sênh cứ luôn ở bên Trương Nhất Nhất thì sẽ không tiện để cô ấy phát tiết cảm xúc. Chẳng bằng trong điều kiện tiên quyết là cô ấy an toàn, để cho cô ấy có thời gian phát tiết.
Cuối cùng Lâm Sở Sênh cũng đi. Bầu trời vốn âm u bây giờ có vẻ âm u hơn nữa. Trương Nhất Nhất muốn khóc, mũi cô cay xè, vành mắt đỏ, nhưng cô lại không rơi được một giọt nước mắt nào.
Cô đã hơn ba mươi tuổi, đã sớm qua cái tuổi đòi sống đòi chết rồi.
Ổn thôi, cô nhất định sẽ ổn thôi!
Trương Nhất Nhất lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho mẹ mình, tiện thể tắt âm báo trên điện thoại. Vừa rồi mẹ Trương không gọi điện thoại cho cô, cô làm như vậy chỉ vì muốn Lâm Sở Sênh về mà thôi.
Còn người vệ sĩ này đi theo cô thì sao chứ? Vệ sĩ không biết cô làm gì, chỉ có thể để ý đến cô. Cô lại không tự sát, cũng không bị người ta giết, muốn đi theo thì đi theo. Vệ sĩ càng không biết bây giờ cô mới liên lạc với mẹ Trương, bảo mẹ Trương cho xe tới đón cô.
Đêm mùa đông tới thật sớm.
Hôm nay là ngày tết ông Công ông Táo, buổi tối có rất nhiều người đốt pháo hoa. Rực rỡ lóa mắt, hân hoan tưng bừng!
Trương Nhất Nhất tựa trên cửa sổ, ngây ngốc nhìn náo nhiệt thuộc về người khác.
Rõ ràng chuyện mới xảy ra vào buổi sáng mà dường như đã qua rất lâu, lâu đến mức cô đã quên mình từng có được hạnh phúc.
Khi chiếc xe quân đội chạy tới, Trương Nhất Nhất vừa nhìn đã nhận ra đó là xe của Lục Thượng Phong.
Cửa biệt thự nhà họ Trương đã đóng, đặc biệt là khi thấy Lục Thượng Phong lái xe tới thì càng không thể mở ra. Trương Nhất Nhất đứng ở trên lầu nhìn Lục Thượng Phong bước xuống xe, sau đó trèo tường vào.
Thân thủ của Lục Thượng Phong rất tốt, chỉ mất vài giây anh ta đã nhảy được vào.
Nhà họ Trương không có hệ thống phòng ngự của Đức, cũng không có vệ sĩ được trang bị súng giống như nhà họ Thẩm, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn người mà bọn họ không muốn thấy đi vào nhà mình.
Trương Nhất Nhất đột nhiên xoay người, cô uống cạn cốc nước đã rót sẵn rồi nhanh chóng đi xuống lầu.
Hai người đồng thời bước vào phòng khách.
“Mày còn tới làm gì? Đồ cầm thú! Sao mày còn mặt mũi đi tới đây?” Người luôn đối xử hòa nhã với mọi người như ba Trương vừa nhìn thấy Lục Thượng Phong đã nổi giận quát.
“Con và Nhất Nhất chưa ly hôn. Nhất Nhất vẫn là vợ con.” Thay vì nói Lục Thượng Phong nói mấy lời này với ba mẹ Trương thì chẳng bằng nói anh ta đang nói với Trương Nhất Nhất.
“Cút ngay lập tức! Hai đứa mày sắp ly hôn rồi! Mày đừng đến gây họa cho con gái tao!” Ba Trương hận Lục Thượng Phong, ông hận anh ta còn hơn cả lúc trước hận Lý Chí Thành.
Ít nhất thì tiểu nhân thật sự còn khiến người ta nhẹ lòng hơn ngụy quân tử.
“Ba mẹ, anh ta nói đúng, bọn con chưa ly hôn, còn rất nhiều chuyện cần cùng nhau giải quyết. Khuya lắm rồi, ba mẹ về phòng nghỉ ngơi trước đi.” Trương Nhất Nhất không muốn để cho ba mẹ tức giận vì mình nữa, nhất là khi sức khỏe của ba Trương đã kém hơn trước kia rất nhiều.
Ba Trương chỉ tay vào Lục Thượng Phong, căn bản là không muốn đi.
Họ biết con gái của mình quá hiền lành, ba Trương thật sự sợ cô sẽ bị người đàn ông này lừa gạt.
Nhưng mà Trương Nhất Nhất cứ cố chấp muốn họ về phòng, thậm chí còn trực tiếp đẩy hai người vào phòng.
Cô vẫn phải đối mặt với những việc mình cần đối mặt.
Trong phòng khách chỉ còn lại Trương Nhất Nhất và Lục Thượng Phong. Trương Nhất Nhất nở nụ cười, thậm chí còn khách sáo rót một cốc nước cho Lục Thượng Phong.
“Đã muộn thế này rồi thì không nên uống trà. Hơn nữa miệng vết thương của anh còn chưa lành, uống nhiều nước ấm sẽ có lợi cho cơ thể anh.” Trương Nhất Nhất nói rất dịu dàng, thậm chí còn dịu dàng hơn cả lúc hai người còn ở bên nhau.
“Nhất Nhất, em vẫn còn quan tâm đến anh sao?” Lục Thượng Phong hỏi với vẻ không chắc chắn.
Trương Nhất Nhất vẫn nở nụ cười vô cùng khách sáo, “Nói thế nào nhỉ, người Trung Quốc có thói quen khách sáo.”
Câu trả lời này làm cho Lục Thượng Phong rất thất vọng, nói đúng hơn là biểu cảm của Trương Nhất Nhất làm cho Lục Thượng Phong rất thất vọng. Không phải như vậy, nếu yêu sâu đậm thì không thể bình tĩnh được.
“Nhất Nhất, chúng ta tiếp tục ở bên nhau được không? Từ khi quen em, anh chưa từng gặp bất cứ người phụ nữ nào hay con cái gì cả. Đây đều là chuyện đã qua, đúng không?”
Từ trước tới nay, Lục Thượng Phong chưa từng học cách hèn mọn cầu xin. Nhưng bây giờ, anh ta không học cũng hiểu.
Trương Nhất Nhất xoay xoay cốc nước trong tay mình, “Ít nhất thì anh cũng nên giải thích xem chuyện người phụ nữ đó là sao?”
Trương Nhất Nhất cảm thấy cô có quyền được biết chuyện này.
Lục Thượng Phong muốn nói nhưng lại cảm thấy chưa chuẩn bị tốt. Anh ta co rúm người lại rồi mới từ từ nói: “Hồi anh còn bé, ông nội và ba anh đều đối xử rất nghiêm khắc với anh. Họ thích quân phục, họ hi vọng anh cũng là một quân nhân. Em biết không, từ sau khi anh hiểu chuyện, ngày nào cũng phải thực hiện mọi thứ theo tiêu chuẩn của quân đội.”
Nhớ tới đây, có lẽ Lục Thượng Phong thấy khó chịu nên uống ừng ực vài ngụm nước, “Anh không thể có sở thích của riêng mình. Tất cả mục tiêu của anh là trở thành một quân nhân xuất sắc, trở thành một người có thể chất khỏe mạnh. Nói ra chắc là em sẽ không tin, có lúc anh sốt cao đến bốn mươi hai độ, ông nội anh cũng không cho anh uống thuốc hạ sốt. Ông nội nói đó là thuốc kháng sinh, sẽ làm hỏng sức đề kháng của cơ thể con người. Là một quân nhân không thể cứ hai ba ngày là bị bệnh được.”
Lục Thượng Phong không thể hiểu được lý luận này của ông nội.
Ít nhất anh ta cảm thấy lúc anh ta đang chống chọi với bệnh tật, bản thân chỉ chịu khổ trước, không có bất cứ ý nghĩa gì.
Thế nhưng, dù có phản kháng cũng không có tác dụng!
Lục Thượng Phong thích máy tính. Lúc ở trường quân đội, anh ta cũng không từ bỏ sở thích của mình.
Thậm chí anh ta còn đạt được rất nhiều huy chương trong các cuộc thi cấp quốc gia. Nhưng chính vào lần anh ta có một cuộc thi quan trọng thì lúc ấy trong quân đội lại có một cơ hội rèn luyện hiếm có là chiến đấu với tội phạm bằng dao thật súng thật.
Trong lúc anh ta không biết gì, người lớn trong nhà họ Lục trực tiếp rút anh ta ra khỏi cuộc thi.
Lục Thượng Phong dùng rất nhiều tính từ để thể hiện sự bất mãn với nhà họ Lục. Tuy Trương Nhất Nhất không hề có hứng thú nghe anh ta lải nhải nhưng cô vẫn kiên nhẫn nghe hết.
Cũng chính vào lần đó, khi Lục Thượng Phong thực hiện nhiệm vụ, anh ta gặp được người phụ nữ kia. Cô ta rất xinh đẹp, cũng rất hấp dẫn. Lúc đó Lục Thượng Phong nào đã hiểu được thế nào là yêu, anh ta chỉ đơn giản là cảm thấy cô ta rất xinh đẹp. Hơn nữa lúc đó anh ta cũng có ý muốn trả thù nhà họ Lục.
Trong lúc thực hiện nhiệm vụ mà phạm phải sai lầm, một khi bị phát hiện sẽ không thể tiếp tục ở lại quân đội được nữa.
Quan trọng nhất là có thể tát mạnh vào mặt người nhà họ Lục.
Người phụ nữ kia bị Lục Thượng Phong cưỡng hiếp. Ở chỗ của cô ta trinh tiết vẫn rất được coi trọng. Cô ta không có cách nào khác chỉ có thể đi theo Lục Thượng Phong. Hơn nữa Lục Thượng Phong cũng đã dập đầu với ba mẹ cô ta. Ở chỗ họ, dập đầu với ba mẹ là được xem như vợ chồng.
Thế nhưng bầu trời là thứ dễ dàng thay đổi nhất.
Đối thủ của bọn họ quá mạnh, nhiệm vụ lần đó chết rất nhiều người, bao gồm người nhà của người phụ nữ kia, tất cả đều chết hết.
Thật sự rất tàn khốc!
Cũng trong trận đánh này, Lục Thượng Phong bắt đầu yêu thích nghề quân nhân. Có vẻ như anh ta đã hiểu được ý nghĩa của hai chữ “quân nhân”. Anh ta bắt đầu sợ bị đuổi khỏi quân đội nên chắc chắn phải giấu người phụ nữ kia đi.
Trong trận đọ sức sống chết này, Lục Thượng Phong quen được một người anh em tốt, cũng chính là cấp dưới của anh ta bây giờ. Người anh em tốt này luôn giúp đỡ Lục Thượng Phong xử lý chuyện của người phụ nữ kia.
Tuy rằng lúc đó chức vị của Lục Thượng Phong không cao nhưng mà nhà họ Lục có tiền, lén dùng tiền nuôi một người phụ nữ, căn bản là không bị phát hiện.
Anh ta giấu người phụ nữ kia rất nhiều năm.
Thật ra Lục Thượng Phong không hề cảm thấy hứng thú với người phụ nữ kia, anh ta chỉ nể mặt đứa con, rảnh rỗi sẽ đi thăm mà thôi.
May mà quê nhà của người phụ nữ kia có truyền thống: đàn ông ra ngoài làm việc, phụ nữ ở nhà chăm con, cho nên cô ta không hề nghi ngờ gì. Ngược lại cô ta còn cảm thấy rất thỏa mãn. Ngày nào cũng ở trong căn nhà lớn, có người giúp việc hầu hạ, con cái học trường tốt nhất, không cần lo lắng cơm áo gạo tiền. Người đàn ông có thể làm được những việc này, tất nhiên là phải bận rộn rồi.