Thiên Kim Báo Thù

Chương 167: Tự sát



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mà có vẻ như càng không biết thì lại càng căng thẳng hơn, Lâm Sở Sênh nhắm chặt mắt lại, cô ôm đầu Thẩm Mạc bằng cả hai tay rồi cứ thể cắn lên những chỗ có thịt.

Thẩm Mạc bị cắn đến mức không chịu nổi nữa, anh vội vàng ôm lấy đầu Lâm Sở Sênh, định đẩy cô ra

Nhưng Thẩm Mạc lại không nỡ dùng sức với Lâm Sở Sênh, động tác đẩy của anh chẳng những không cần được cô, mà cảm giác hơi dùng sức ấy lại khiến Lâm Sở Sênh tưởng rằng anh đang động tình, nên cố lại càng cắn nhiệt tình hơn.

Thậm chí cô còn dùng sức hơn cả lúc nãy

Thật ra ai cũng sợ bị cắn vào da mặt và môi

Thẩm Mạc không chịu được, đang định mở miệng bảo Lâm Sở Sênh dừng lại, kết quả là anh vừa mới hắng giọng, phát ra một âm thanh thì lại bị Lâm Sở Sênh chặn lại

Thế là âm thanh Thẩm Mạc phát ra chẳng khác gì tiếng rên của anh lúc động tình...

Lâm Sở Sênh chỉ tập trung nghĩ đến việc thể hiện lòng biết ơn của mình nên cổ cực kì hăng hái, Thẩm Mạc không nỡ kéo Lâm Sở Sênh ra, đành phải ra sức ngửa đầu lên, Lâm Sở Sênh lại sốt ruột, nhấc chân lên, cứ thể treo lên người Thẩm Mạc.

Bây giờ Thẩm Mạc thật sự rất muốn khóc

Cuối cùng, mãi đến khi Lâm Sở Sênh mệt rồi thì cô mới chịu thả Thẩm Mạc ra, anh che miệng lại, “Em cầm tinh con chó đấy à?” Anh không nhịn được, thì thầm một câu.

Thẩm Mạc đè tay lên miệng rồi bỏ ra xem thử liệu trên tay có máu hay không

Thật ra thứ đáng chú ý nhất không phải là vệt máu trên tay anh, mà là khi anh vừa bỏ tay ra thì đã khiến người ta cảm thấy chỗ nào cũng bị thương

Lâm Sở Sênh xấu hổ đến mức không biết phải đứng thế nào, tay chân cũng hơi thừa thãi, cầm túi xách cũng thấy không ổn lắm, sửa tóc cũng thấy sai sai

“Thấy em hăng hái thế này, nếu tôi mà dùng phía dưới thì tốt biết mấy, dù có bị cắn chết thì anh cũng rất sẵn lòng.” Thẩm Mạc túm lấy túi xách của Lâm Sở Sênh, tìm khăn giấy rồi cẩn thận lau máu như thể khuôn mặt của anh đã bị phá hủy vậy

Vốn dĩ Lâm Sở Sênh còn đang cảm thấy cực kì áy náy, nhưng Thẩm Mạc vừa lầm bầm như vậy, cô chẳng buồn nói gì, quay người đi thẳng.

Màn vừa rồi, thật sự quá thất bại

Lâm Sở Sênh vừa đi được hai bước thì đã bị Thẩm Mạc bề ngang lên, “Lửa đã bị châm lên rồi, sao anh có thể thả em đi khi chưa dập lửa xong được?” Lần đầu tiên, đây chính là lần đầu tiên Lâm Sở Sênh thật lòng chủ động, nếu bây giờ không được ngủ với Lâm Sở Sênh thì chắc chắn Thẩm Mạc sẽ tiếc đứt ruột mất.

“Mọi người đang nhìn kia, anh thả em xuống đi.” Lâm Sở Sênh quay mặt sang một bên, không dám để cho mọi người nhìn thấy mặt cô, thậm chí khi rúc mặt vào ngực Thẩm Mạc rồi, cô vẫn cố gắng nói nhỏ nhất có thể.

“Không đông người như vừa nãy.” Thẩm Mục sải bước, không hề có ý định dừng lại.

Lâm Sở Sênh bị chặn đến mức không thể nói nên lời, chỉ có thể thầm nghĩ xem mình nên lấy cớ gì bây giờ, nhưng cô còn chưa nghĩ ra thì Thẩm Mạc đã dừng bước.

“Chú ý chân, anh về trước đây.” Sau khi đặt Lâm Sở Sênh xuống đất, anh nói một câu rồi dứt khoát rời đi.

Việc này khiến cho Lâm Sở Sênh ngớ người, không phản ứng lại kịp với chuyện vừa xảy ra

Sau khi sửa sang lại quần áo, quay đầu lại thì cô thấy Trương Nhất Nhất đang đứng ở phía đối diện với khuôn mặt đầy nước mắt

Lâm Sở Sênh thầm căng thẳng, cô đi nhanh vài bước, chuẩn bị an ủi Trương Nhất Nhất, đi được một nửa rồi Lâm Sở Sênh mới hiểu ra vừa nãy Thẩm Mạc nói thế là có ý gì.

Khi gần đến trước mặt Trương Nhất Nhất, Lâm Sở Sênh mới khập khiễng một chân, ra vẻ là một bên chân của cô không thoải mái cho lắm, cô cố gắng tìm ra một lý do, ít nhất là để che đi chuyện ân ái trước mặt người đang bị tổn thương vừa nãy, hoặc là để tự an ủi bản thân cũng được.

“Nhất Nhất, ba cậu thế nào rồi?” Lâm Sở Sênh nhìn khuôn mặt tái nhợt của Trương Nhất Nhất, cô còn tưởng là bên trong đã xảy ra chuyện gì rồi.

“Ba đã tỉnh lại rồi, không còn nguy hiểm gì nữa, nhưng mà ông ấy không nhận tớ nữa.” Trương Nhất Nhất nói xong liền bật khóc, cô khóc rất to, cực kì đau khổ, còn không đứng vững nổi, phải ngồi bệt xuống đất

Chuyện Trương Nhất Nhất đột nhiên kết hôn khiến ba Trương rất đau lòng, nhưng đau khổ nhất đó là cô còn có một nổi khổ khó nói

Cô cũng chẳng còn cách nào khác, nếu nói sự thật cho ba mẹ thì chắc chắn hai người sẽ phát điên lên mất, thậm chí còn có thể liều mạng với Lục Thượng Phong.

Cô đã ngủ với người ta rồi, lại còn làm hại đến ba mẹ cô, không đáng, thật sự không đáng chút nào.

Hận, bây giờ cô hận ông trời không có mắt, tại sao loại đàn ông nào cô cũng gặp vậy? Lâm Sở Sênh ngồi cạnh thở dài, càng nghĩ lại càng chẳng biết phải dỗ Trương Nhất Nhất thế nào, đành phải để yên cho cô ấy giải tỏa

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Trương Nhất Nhất cũng chẳng có chỗ nào để về nên Lâm Sở Sênh liền dẫn cô ấy về nhà họ Thẩm trước, nếu đưa Trương Nhất Nhất tới khách sạn thì Lâm Sở Sênh thật sự rất sợ Lục Thượng Phong sẽ đến tận đó để dây dưa tiếp

Vừa xuống xe, Trương Nhất Nhất đã cảm thấy trời đất tối sầm lại, suýt nữa thì ngất xỉu

Thấy Trương Nhất Nhất không ổn, Lâm Sở Sênh vội đỡ cô ấy dậy, cô không lên lầu mà trực tiếp lái xe đến bệnh viện

Cũng may là Trương Nhất Nhất không có vấn đề gì quá lớn, chỉ bị hạ đường huyết, chỉ cần tiêm thuốc, ăn ít đồ ăn là được, nhưng mà đường huyết của cô ấy vẫn quá thấp, cần có chuyên gia điều dưỡng riêng

Lâm Sở Sênh cũng nghĩ đến chuyện tìm một bác sĩ đáng tin cậy để giúp Trương Nhất Nhất điều dưỡng một thời gian, bây giờ Trương Nhất Nhất gặp nhiều chuyện như vậy, nếu không có người trồng thì chắc chắn cô ấy sẽ không quan tâm đến sức khỏe của bản thân.

Lâm Sở Sênh nhớ đến lần Vương Phi khám sức khỏe, Thẩm Mạc có quen một bác sĩ nên cô liền tranh thủ thời gian rảnh để gọi cho anh, nhưng đầu dây bên kia lại không có ai nghe máy.

Lâm Sở Sênh nhìn điện thoại, không hiểu Thẩm Mạc đang làm gì, cô dứt khoát gọi điện cho Vân Ly bảo anh ta giới thiệu người cho cô.

Mà bên kia, Thẩm Mạc vừa ra khỏi bệnh viện liên lái xe đến một khách sạn gần đó, sau khi đến nơi, anh xông thẳng vào trong, mở nước lạnh ra rồi tắm.

Lâm Sở Sênh vùng lên trêu chọc, cuối cùng người xui xẻo lại là Thẩm Mạc, vốn dĩ anh còn định ôm cô phàn nàn một lúc, nhưng càng nghĩ đến Lâm Sở Sênh thì cả người anh liền căng lên như sắp nổ tung, nếu không xả ra thì mạch máu anh sẽ vỡ mất.

Thẩm Mạc đấm mạnh vào tường, làm vỡ hẳn một viên gạch trên tường nhà vệ sinh, có vậy thì ít nhiều gì anh mới cảm thấy dịu xuống một chút.

Mặc dù vừa nãy tay anh không có cảm giác gì, nhưng bây giờ cảm giác đau lại ập đến, đầu các đốt ngón tay toàn là máu, cú đấm vừa rồi chắc chắn là sẽ đau đến thấu xương.

Bên này Vân Ly đã dẫn bác sĩ đến, bố trí cho Trương Nhất Nhất nghỉ ngơi xong, tất nhiên Lâm Sở Sênh cũng phải cảm ơn anh ta.

“Giữa hai chúng ta không cần khách sáo như vậy đâu.” Vân Ly cười nói, hôm nay anh ta đã cố tình ăn mặc thoải mái, hẳn là đang chuẩn bị ra ngoài chơi bời gì đó thì lại bị Lâm Sở Sênh gọi về, cô cũng cảm thấy hơi áy náy.

Lâm Sở Sênh còn đang định bày tỏ lòng biết ơn của mình, những Vấn Ly lại không để cho cô có cơ hội ấy, “Nếu về sau cô còn khách sáo với tôi như vậy thì tôi sẽ giận đấy.” Sau đó anh ta tiện tay cởi balo, lấy một chiếc hộp ra.

“Đây là đồ do Linda tự tay làm, cô ấy biết tôi đến đây nên bảo tôi mang tặng cô.” Sau khi đặt hộp vào tay Lâm Sở Sênh, Vân Ly lại giải thích thêm một câu, “Rất xin lỗi vì lần trước đã đi gấp như vậy, tại ba mẹ tôi cảm thấy tôi đã đến tuổi tìm vợ nên đã se duyên lung tung, mà Linda thì lại là mục tiêu hàng đầu của họ, cô ấy không chịu nổi nữa nên mới chạy đến đây lánh nạn.” Lâm Sở Sênh khẽ nhíu mày, cũng không biết có phải là do cô nghĩ nhiều hay không mà cô cứ có cảm giác lời của anh ta có ẩn ý, giống như đang cố ý giải thích quan hệ của mình và Linda vậy.

Cô khẽ lắc đầu, dù sao thì đây cũng là chuyện của người ta, cô không hỏi nhiều là được, “Vậy cảm ơn Linda giúp tôi, cô ấy làm đẹp lắm, tôi rất thích.” Lâm Sở Sênh khẽ lắc chiếc hộp, coi như đề tài này đã được giải quyết xong

Còn về phần quà của Linda, đó là lẵng hoa giả nhỏ được làm với kĩ thuật mới, gồm những bông hoa được làm từ những thứ rất nhỏ bé, nhìn vô cùng tinh xảo, cũng là đồ trang trí khá thịnh hành hiện nay

Về cơ bản thì hai người cũng đã nói xong những gì cần nói rồi, Vân Ly cũng không có việc gì nữa nên chuẩn bị ra về, tất nhiên Lâm Sở Sênh cũng phải đi theo tiễn anh ta

Kết quả là hai người vừa ra khỏi cửa thì lại gặp Thẩm Mạc đi vào, vốn dĩ Thẩm Mạc còn đang tươi cười, định nói chuyện với Lâm Sở Sênh, nhưng vừa nhìn thấy Vân Ly thì anh lập tức thu biểu cảm trên mặt lại.

Lại nhìn đồ trên tay Lâm Sở Sênh, khuôn mặt Thẩm Mạc hoàn toàn trầm xuống.

Hoa hồng!

Mặc dù rất nhỏ, nhưng chỉ cần liếc qua Thẩm Mạc cũng nhận ra đây chính là hoa hồng.

“Hai người cứ nói chuyện đi, tối về trước đây, Linda vẫn đợi đánh giá của Sở Sênh về hoa đấy.” Vân Ly cười một cái, coi như hóa giải bớt không khí lúc này

Mặc dù Thẩm Mạc không cười nữa, nhưng mọi người vẫn cảm nhận được khí thế của anh đã dịu hẳn đi: “Linda tặng à?” Anh đưa tay ra cầm hộp lên nhìn kĩ, “Làm cũng đẹp đấy, tôi còn tưởng rằng cậu đến đây để cướp người phụ nữ của tôi.” Thẩm Mạc trả hoa lại cho Lâm Sở Sênh, sau đó để lộ ra một nụ cười như có như không

“Yên tâm, tôi không thiếu đạo đức đến thế đâu.” Vân Ly thẳng thắn đáp trả lại sự thăm dò của Thẩm Mạc, sau đó vỗ vào tay anh, “Không ngờ cũng có lúc cậu biết sợ mà để ý mọi thứ cẩn thận vậy đấy, chẳng giống phong cách của cậu gì cả.”

Sau đó anh ta quay sang liếc nhìn Lâm Sở Sênh, Phó Tổng Giám đốc Lâm có sức hấp dẫn thật.” Câu nói đùa này của Vân Ly lại khiến Lâm Sở Sênh cảm thấy ngại, cô nhìn xung quanh, cuối cùng chỉ có thể mỉm cười.

Thẩm Mạc đã về nên việc tiễn Vấn Ly cũng chẳng đến lượt Lâm Sở Sênh phải làm nữa, sau khi thấy hai người ra ngoài, Lâm Sở Sênh lập tức đến xem thử Trương Nhật Nhất, thấy cô ấy đang ngủ say trong phòng, Lâm Sở Sênh lặng lẽ đi ra, nhưng chắc chắn là cô không xuống sảnh ở dưới lầu mà đi về thẳng phòng của mình.

Với tính cách của Thẩm Mạc, nếu sau khi về mà anh không cằn nhằn vài câu thì đó không phải là Thẩm Mạc nữa rồi, cô không muốn chuyện ẩmi của hai người làm phiền Trương Nhất Nhất.

Nhưng mà thật ra Lâm Sở Sênh rất thích bó hoa giả nhỏ này, cô lấy nó ra khỏi hộp, bày ở trên đầu giường.

“Sao thế, còn định ngắm nó hằng ngày à?” Thẩm Mạc vừa đi vào, thấy động tác của Lâm Sở Sênh thì ghen tuông nói.

Cô biết ngay mà! Lâm Sở Sênh coi như chưa nghe thấy gì, chẳng buồn phản ứng lại Thẩm Mạc

Vốn dĩ cô còn đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật, nhưng kết quả Thẩm Mạc lại đưa tay ra cướp nó, “Thẩm Mạc, anh lên cơn điên gì vậy?” Lâm Sở Sênh đứng lên, định giành lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.