Thiên Kim Báo Thù

Chương 168: Đánh chó phải ngó mặt chủ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người ta nói kẻ lỗ mãng sợ kẻ liều mạng, lần này Lâm Sở Sênh hoàn toàn trấn áp được hai người bị bệnh thần kinh kia.

Ba Trương nhìn Lâm Sở Sênh bằng ánh mắt biết ơn

Ngày hôm nay, may mà có Lâm Sở Sênh

Lâm Sở Sênh quăng bình chữa cháy xuống đất, phát ra tiếng vang rầm rầm

Hai ông bà nhà họ Lý run rẩy ôm nhau

Lâm Sở Sênh nhìn sang Trương Nhất Nhất, lúc này cô có nói gì cũng vô ích, chỉ mong Lý Chí Thành không có việc

Gặp phải hạng người này, Lâm Sở Sênh cũng đau đầu

Tự sát? Giỏi lắm, chuyện gì cũng có thể làm ra! Khoảng một tiếng sau, Lý Chí Thành được đẩy ra ngoài

Sắc mặt anh ta trắng bệch nhưng vẫn mở được mắt, xem ra là không có gì nguy hiểm

Vừa nghe bác sĩ nói phẫu thuật thành công, Trương Nhất Nhất liền khóc òa lên

Tiếng khóc cực lớn, chỉ có hơn chứ không kém mẹ Lý

Có thể thấy, vừa rồi cô ấy đã lo sợ đến thế nào.

Lý Chí Thành yếu ớt xua tay, “Nhất Nhất, anh không sao, anh rất khỏe.” Giọng nói rất nhỏ, nhưng dù xung quanh có ồn ào hơn nữa thì vẫn có thể nghe rõ

Trương Nhất Nhất không kiểm soát được cảm xúc, cô ấy cứ khóc mãi

Cho đến khi vào đến tận phòng bệnh rồi mà vẫn không ngăn được nước mắt

“Con tôi chưa chết đâu, cổ ở đây khóc than cái gì?” Phía sau, mẹ Lý nhỏ giọng nói

Lâm Sở Sênh chợt quay đầu lại, mẹ Lý liền ngậm miệng, thậm chí còn cúi đầu xuống

Xem ra, mẹ Lý đã hoàn toàn bị Lâm Sở Sênh trấn áp rồi

“Mẹ!” Tiếng nói yếu ớt của Lý Chí Thành lại vang lên

Vừa nghe con trai bảo bối gọi mình, mẹ Lý liền chen lên phía trước, nắm tay con trai, rưng rưng nước mắt.

Vẻ mặt Lý Chí Thành rất phức tạp

Anh ta nhìn mẹ mình bằng ánh mắt không đành lòng, nhưng cuối cùng vẫn dứt khoát quay đầu sang một bên, “Mẹ, con đã nói rất rõ rồi, Nhất Nhất là cô gái duy nhất mà con yêu, con có thể làm | bất cứ chuyện gì vì cô ấy

Nếu mẹ còn nhận đứa con trai này là con, con không xin mẹ đối xử với cô ấy như con gái, con chỉ mong mẹ có thể đừng nói những chuyện không liên quan đến mẹ.”

Có lẽ là vì nói nhiều, Lý Chí Thành lại ho khan

Trương Nhất Nhất ghé vào giường Lý Chí Thành khóc lóc, “Đừng nói nữa, em xin anh đừng nói nữa.”

Lý Chí Thành không nhìn Trương Nhất Nhất mà tiếp tục nói: “Nhất Nhất trời sinh là mệnh công chúa, nếu con không thể cho cô ấy làm công chúa, thì con không xứng cưới cô ấy

Nhưng con lại không thể trơ mắt nhìn cô ấy gả cho người khác, cho nên nếu mẹ không đồng ý thì chính là muốn giết con.”

Lý Chí Thanh nói xong liền òa khóc

Cả gia đình cùng ôm nhau khóc theo

“Thằng bé này..

thằng bé này...” Mẹ Lý lắp bắp nói không nên lời

Dù là như thế nào đi nữa thì cũng tính là mẹ Lý đã đồng ý với Lý Chí Thành rồi.

Vừa thấy mẹ mình thỏa hiệp, Lý Chí Thành mới nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc

Lý Chí Thành tìm cơ hội đuổi ba mẹ mình ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại người nhà họ Trương

Anh ta ngẩng đầu nhìn ba mẹ Trương Nhất Nhất, nói: “Người dân ở quê luôn có tư tưởng con dâu là người ngoài

Tuy cháu làm như vậy là cực đoan, nhưng cũng là có tác dụng nhất

Nếu cháu không giải quyết cho yên ổn thì sau này sẽ có chuyện phiền phức

Hơn nữa, cháu không muốn Nhất Nhất hết lần này đến lần khác bị tổn thương.”

Lý Chí Thành quay đầu nhìn Trương Nhất Nhất đang nước mắt giàn giụa

Anh ta thở dài một cái rồi nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ấy, “Cháu lớn thế này rồi, sao lại không biết cân nhắc chứ? Cháu đã điều tra liều dùng của thuốc rồi, tuyệt đối sẽ không gặp nguy hiểm

Hơn nữa, nếu lượng thuốc đó gây chết người thì cháu đã không mua được.”

Thấy Lý Chí Thành còn có tâm tư nói giỡn, Trương Nhất Nhất càng khóc dữ dội hơn

Nhìn Trương Nhất Nhất như vậy, lòng Lâm Sở Sênh lập tức chùng xuống tận đáy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.