*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Trương Nhất Nhất vốn tưởng rằng cảnh tượng sẽ giống như trong phim. Lục Thượng Phong sẽ thật sự nắm lấy tay cô, nhưng vừa thấy là cánh tay mảnh khảnh của cô, anh ta lập tức ném sang bên, thậm chí còn trừng mắt nhìn Trương Nhất Nhất.
Quả nhiên những thứ trong tivi đều là lừa dối.
Người đàn ông kiên cường lúc nào cũng là người đàn ông kiên cường.
Cuối cùng cũng xử lý xong, bác sĩ trưởng cầm tấm thẻ ở cuối giường, “Điều dưỡng cấp độ ba? Nếu các người không biết trân trọng như vậy thì ngày mai biến thành cấp độ một cho tôi đi. Bệnh viện cứu bệnh nhân, nhưng không cứu nổi bệnh nhân muốn chết.” Tuy rằng bác sĩ đeo khẩu trang, nhưng điều này có vẻ không ảnh hưởng đến khí thế hung hăng của ông ta.
Bác sĩ tiện tay ném tấm thẻ, mặc dù là ném cho y tá, nhưng rõ ràng là ném vào mặt của Lục Thượng Phong và Trương Nhất Nhất.
Y tá liếc nhìn Trương Nhất Nhất, sau đó đặt tấm thẻ lại chỗ cũ, đi nhanh theo bác sĩ ra ngoài.
Trương Nhất Nhất bị người ta nói thẳng mặt liền lạnh lùng trừng mắt nhìn Lục Thượng Phong. Cô vốn định đánh thêm một cái nữa, nhưng nghĩ tới vừa rồi anh ta chảy nhiều máu như vậy, cánh tay giơ lên rồi chỉ có thể buông xuống.
Khuôn mặt Lục Thượng Phong trắng bệch, anh ta đau đến mức không còn một chút máu nào. Trương Nhất Nhất liếc nhìn tay anh ta, móng tay vốn được cắt ngắn cũng bị gãy một đoạn, có thể thấy được vừa rồi anh ta dùng sức cỡ nào.
Trương Nhất Nhất có lòng chăm sóc Lục Thượng Phong, nhưng nghĩ lại cô cảm thấy không đúng lắm, hai người họ vốn là kẻ thù, sao cô lại vứt bỏ chiến tuyến của mình chứ.
Trương Nhất Nhất còn chưa suy nghĩ xong, bên kia y tá lại đi vào, “Túi nước tiểu đã đầy, người nhà đi đổi túi khác.” Y tá vừa nói vừa đo nhiệt độ cơ thể cho Lục Thượng Phong.
Trương Nhất Nhất chỉ vào mũi mình, “Tôi à?”
Y tá dùng nhiệt kế đo xong, quay đầu lại nhìn Trương Nhất Nhất như nhìn kẻ ngốc, “Đương nhiên rồi, chẳng lẽ để bệnh nhân tự làm sao?” Y tá cất nhiệt kế, đi ra ngoài đo nhiệt độ cho bệnh nhân tiếp theo.
Trương Nhất Nhất ngây người nhìn chằm chằm vào cái túi màu vàng. Cô lớn từng này tuổi rồi, đừng nói là người khác, cho dù là ba mẹ thì cô cũng chưa từng làm. Bây giờ làm cho Lục Thượng Phong, cô cứ thấy băn khoăn trong lòng.
Nhìn khuôn mặt còn chưa dịu lại của Lục Thượng Phong, Trương Nhất Nhất cắn răng, cảm thấy nếu không thì cứ như vậy đi, cô chăm sóc anh ta cho tốt, coi như là trả ơn cứu mạng, sau này anh ta dám ức hiếp cô, cô nhất định sẽ nghĩ cách giết chết anh ta.
Trương Nhất Nhất vào phòng vệ sinh được một lát, chợt nghe bên ngoài có người nói chuyện với Lục Thượng Phong. Cô đẩy cửa ra nhìn, thấy người trong phòng thì sầm mặt xuống. Túi nước tiểu vốn đã được rửa sạch bằng nước khử trùng, cô cầm túi quăng xuống đất, “Sao ai cũng có thể đi vào đây vậy? Bảo vệ bệnh viện này ăn c*t hết sao?” Nước khử trùng không rơi tới giường Lục Thượng Phong, mà rơi xuống đất rồi bắn lên người vừa tới.
Trương Nhất Nhất thấy người tới đây thì nổi giận, cô không ngờ ba Lâm lại đi tới đây. Nghĩ đến những người này đã đối xử với Lâm Sở Sênh như thế nào, Trương Nhất Nhất liền nổi giận, lúc này cô còn đáng sợ hơn cả Lục Thượng Phong.
“Là Nhất Nhất sao? Bác có nghe Sở Sênh nhắc tới cháu, cháu là bạn tốt nhất của Sở Sênh.” Ba Lâm lau mặt bằng khăn giấy, ông ta nói chuyện với vẻ tươi cười như hoa.
Trương Nhất Nhất ngồi xổm người xuống gắn túi nước tiểu cho Lục Thượng Phong, đưa lưng về phía ba Lâm, miễn cưỡng nói một câu: “Có chuyện gì thì nói nhanh đi.”
Ba Lâm ít nhiều cũng có phần không chịu nổi. Ông ta ngước mắt nhìn Lục Thượng Phong, thấy anh ta không có ý muốn nói chuyện thì chỉ có thể kiên trì nói tiếp: “Bác tới tìm Sở Sênh.”
Rầm!
Ông ta còn chưa nói xong, Trương Nhất Nhất đã đá vào giường Lục Thượng Phong, “Là tôi nghe lầm hay là ông có bệnh? Tới phòng bệnh của một người đàn ông khác tìm con gái, sao ông nghĩ gì mà hài hước quá vậy? Ông đừng nghĩ ai cũng bẩn thỉu như đứa con gái thứ hai nhà ông. Tính cách được quyết định từ lúc ra đời, có mẹ không ra gì thì làm thế nào cũng không sinh ra được một đứa trẻ tốt.” Trương Nhất Nhất chống nạnh, nói năng rất gay gắt.
Ba Lâm tức giận thở hồng hộc, có điều cuối cùng ông ta cũng kiềm chế được, không nổi giận trước mặt Lục Thượng Phong, “Bác nghe nói Sở Sênh đến thăm cháu, cho nên đến đây tìm thử.”
“Ôi này!” Trương Nhất Nhất khoa trương hô lên, đánh giá ba Lâm từ trên xuống dưới, “Tôi không nghe lầm chứ? Sở Sênh đi đâu mà ông cũng có thể nghe nói được. Vậy tại sao năm năm trước Sở Sênh mất tích, không thấy ông nghe nói Sở Sênh đi đâu?”
Trương Nhất Nhất khoanh tay trước ngực, cô nhếch môi, làm ra vẻ mặt chợt hiểu, “Tôi nhớ ra rồi, công ty của ông xong đời rồi, ông mới nhớ tới Sở Sênh. Có điều, không phải bây giờ đứa con gái thứ hai của ông rất nổi tiếng sao? Ông để cho cô ta đi quay vài bộ phim, chỉ cần nằm ngửa ra với bọn ông là có tiền rồi, cần gì phải khúm núm tới đây cầu xin Sở Sênh?”
Nói đến mức này rồi mà Trương Nhất Nhất còn cảm thấy mình nói chưa đủ nặng, sau đó nói thêm một câu nữa: “Dù sao thì đó cũng là sở trường của đứa con gái thứ hai nhà ông mà.”
Ba Lâm cảm thấy mình được coi là một người cha khá tâm huyết, con gái của mình bị người ta làm nhục như vậy, ông ta nhất định phải nổi giận, “Được lắm, nếu nó có thái độ như vậy thì cô hãy nói với nó một câu là đừng hối hận.”
“Ông muốn nói thì tự mình nói đi, ông cho tôi tiền lương hay là thế nào mà muốn tôi nói giúp ông, sao không vẩy nước tiểu ra mà soi xem đức hạnh của ông thế nào.” Trương Nhất Nhất nghiêng đầu sang một bên, tỏ vẻ không muốn nhìn ba Lâm nữa.
Ba Lâm muốn tới đây tìm Lâm Sở Sênh để xem chuyện của công ty có còn đường sống hay không, dù sao thì hợp tác với người khác cũng nguy hiểm. Kết quả, ông ta chạy tới đây liền bị người ta châm chọc một trận, thật là mất mặt.
Trương Nhất Nhất không giống Lâm Sở Sênh. Từ trước đến nay, cô luôn được cưng chiều, muốn nói cái gì cũng được.
Sau khi ba Lâm đi, Trương Nhất Nhất còn mắng theo bóng lưng của ông ta, “Cái thứ gì vậy?”
“Cô ngang ngược như thế, cũng chỉ có tôi mới thuần phục được cô.” Trương Nhất Nhất còn chưa quay đầu lại, Lục Thượng Phong ở phía sau đã đanh giọng nói.
Trương Nhất Nhất vô thức giơ tay lên, nhưng vừa thấy dáng vẻ đáng thương hiện giờ của Lục Thượng Phong liền từ từ thu tay về, cô cúi đầu nhìn nước khử trùng, ngẫm lại lúc nãy vẩy nước khử trùng, vẫn còn dính vài giọt trên tay, trong lòng còn có chút không thoải mái.
Cô chuẩn bị đi rửa tay lần nữa, kết quả là nghe được Lục Thượng Phong nói một câu từ phía sau: “Ông đây thích người như vậy.”
Cãi nhau, đánh nhau, ầm ĩ, lại vì một câu thích mà trong lòng như có thứ gì đó bung ra.
Rất nhiều năm sau, Trương Nhất Nhất còn nghĩ, nếu những chuyện sau đó không xảy ra thì có lẽ cô và Lục Thượng Phong sẽ ở bên nhau thật lâu.
Sau khi Lâm Sở Sênh về nhà, thật lạ là Thẩm Mạc không ở nhà, còn nhắn tin wechat là mời Lâm Sở Sênh và Vân Ly đi ăn, sau đó gửi địa chỉ rồi không nói gì nữa.
Lâm Sở Sênh nhìn chằm chằm vào điện thoại, nhìn thế nào cũng cảm thấy không đúng lắm.
Mời ăn cơm thì mời ăn cơm, còn cố ý nói mời cô và Vân Ly ăn cơm, như thể giữa cô và Vân Ly có cái gì đó vậy.
Có điều, nếu Thẩm Mạc đã mời Vân Ly rồi thì Lâm Sở Sênh không thể không đi. Lâm Sở Sênh vẫn luôn cảm thấy mình nợ Vân Ly, có thế nào cũng không thể để cho anh ta cảm thấy xấu hổ được.
Đến nơi, Thẩm Mạc tự mình đón cô ở cửa.
“Sao không thay đồ?” Thẩm Mạc giúp Lâm Sở Sênh mở cửa xe, tiện tay cầm túi xách của cô, sau đó làm như vô thức thuận miệng nói một câu.
Lâm Sở Sênh vốn đang cúi đầu đi, vừa nghe kiểu nói không nóng không lạnh của Thẩm Mạc liền đứng lại, “Sao vậy? Đàm phán công việc à?”
Thẩm Mạc ôm eo Lâm Sở Sênh, “Không có, chắc chắn là không có.”
Thẩm Mạc dẫn Lâm Sở Sênh đi vào một căn phòng. Cô vốn cho rằng chỉ có một mình Vân Ly, không ngờ tới còn có Linda.
“Vân tổng, Linda, xin lỗi tôi tới muộn.” Lâm Sở Sênh gật đầu với hai người, rồi ngồi xuống vị trí mà Thẩm Mạc vừa kéo ra.
“Tôi vừa mới nói chuyện với đàn anh, có phải là Thẩm tổng vì muốn được đón cô nên nói thời gian muộn hơn không.” Linda nói như vậy khiến cho bầu không khí gò bó trên bàn ăn biến mất, chỉ còn lại cảm giác tự nhiên như bạn bè cũ gặp mặt.
Lâm Sở Sênh ngẩng đầu nhìn Thẩm Mạc, cười lắc đầu, “Không đâu, là tôi tới muộn, trên đường có hơi kẹt xe, tới muộn hơn nửa tiếng.” Lâm Sở Sênh vốn muốn chuyển đề tài nên nói một cách khiêm tốn, thật ra thì cô không hề đến muộn.
Ai ngờ Linda nghe xong lại cười nói vui vẻ, “Thấy chưa, đàn anh nói đúng rồi, chúng tôi đến hơn một tiếng rồi.”
Linda vừa nói xong, Lâm Sở Sênh liền lúng túng không biết nên nói gì cho phải, cô chỉ có thể cười gượng, xoay xoay chiếc cốc trước mặt.
Lúc đầu Lâm Sở Sênh muốn làm giảm cảm giác tồn tại của mình, nào ngờ Thẩm Mạc đẩy thực đơn tới trước mặt cô, “Cô ấy nói sai rồi, cô ấy đến trước giờ, là tôi nói giờ muộn với cô ấy.” Sau đó, anh tới gần Lâm Sở Sênh, “Em xem đi, có món gì em thích ăn không?”
Lâm Sở Sênh thật sự không thoải mái, lúc đầu cô còn định hỏi sao còn chưa gọi món, nhưng lại sợ Thẩm Mạc nói ra lời gì đó đáng ngạc nhiên nữa, cô chỉ có thể cúi thấp đầu giả vờ xem chăm chú.
“Bọn anh gọi món rồi, em xem em thích ăn gì thì gọi thêm vài món.” Hình như Thẩm Mạc nhìn thấu suy nghĩ của Lâm Sở Sênh nên tới gần nói nhỏ với cô.
Vừa nghe Thẩm Mạc nói vậy, Lâm Sở Sênh lập tức khép thực đơn lại, “Em không kén ăn.”
Lâm Sở Sênh vốn ngồi thẳng người, sau đó Thẩm Mạc sáp lại, làm cho cả người cô đều căng lên, cô không dám nhìn anh một chút nào. Kết quả là anh càng sáp lại gần hơn nữa, cô căng thẳng đến mức nhắm mắt lại, cảm thấy môi mình bị chạm vào.
Lâm Sở Sênh căng thẳng, không biết đối phương đang làm gì. Cảm giác đầu tiên trong đầu cô là môi bị chạm, cô vô thức nhích người ra sau, đồng thời mở to mắt ra.
“Tóc dính vào miệng rồi.” Thẩm Mạc không đuổi theo cô tới cùng mà vung tay lên, ngồi ngay ngắn tại vị trí của mình.
Lâm Sở Sênh vô thức vỗ ngực, vừa rồi cô thật sự bị dọa, còn tưởng rằng Thẩm Mạc sẽ không phân biệt trường hợp mà làm ầm ĩ lên.
Hai người vừa yên tĩnh lại, còn Linda thì cười không dứt, “Rải mật ngọt thế này, là muốn chọc mù mắt hai người độc thân chúng tôi sao?”