*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Thẩm Mạc, con m* nó, anh không thể nói thêm câu nào nữa à?” Lâm Sở Sênh chầm chậm đứng lên, di chuyển về phía bên trái, dường như đang muốn đứng cách xa Thẩm Mạc nhiều nhất có thể.
“Con m* nó chứ, bình thường thì nói nhảm rõ lắm, sao đến lúc quan trọng thì đánh rắm cũng không thèm đánh.” Lâm Sở Sênh vừa mở miệng ra đã chửi tục ầm lên
Lần này Lâm Sở Sênh giận thật, dù lúc ấy anh gửi thêm vài chữ mọi thứ đều ổn cũng được, nhưng anh vẫn không hề nhắn một câu, lúc Lâm Sở Sênh thấy hai người nằm trên giường lớn, cô sững sờ hết cả người.
Lâm Sở Sênh những tưởng tin nhắn Thẩm Mạc gửi có nghĩa là đang báo cho cô biết mọi chuyện đều ổn, nhưng trong tình trạng như thế thì sao cô có thể hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
“Anh còn tưởng em hiểu.” Thẩm Mạc vẫn đang giơ tay, anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cây kim của Lâm Sở Sênh, chỉ sợ cô mạnh tay hơn
Tất nhiên, ánh mắt của Thẩm Mạc cũng không ngừng đảo quanh, chắc hẳn là anh đang nghĩ đến việc tìm cơ hội thích hợp trực tiếp giật lấy cây kim từ tay Lâm Sở Sênh
“Hiểu con m* anh ấy!” Lâm Sở Sênh đã muốn mắng Thẩm Mạc từ rất rất lâu rồi, ngay từ khi mới quen nhau cô đã muốn mắng câu này: Lúc nào cũng ra vẻ này nọ, làm như mình là Ngọc Hoàng đại để ấy, ai cũng phải quay quanh anh chắc!
Thẩm Mạc giật cơ mặt, anh không ngờ Lâm Sở Sênh lại hung dữ đến thế, đây cũng là lần đầu tiên anh bị người ta mắng đến mức này.
Nhưng dù bị mắng, trong đầu anh lại không hề có suy nghĩ nổi giận! Thẩm Mạc che miệng ho khan một tiếng, định dời sự chú ý của cô để không khí giữa hai người dịu đi, kết quả còn chưa kịp lên tiếng thì Lâm Sở Sênh đã mở cửa, tấm màn cửa sổ mỏng như lụa có thể cuộn lên nên sau khi cô mở ra, phía sau hoàn toàn không có gì
“Em muốn làm gì!” Trái tim Thẩm Mạc giật thót, thậm chí anh còn mặc kệ cái kim kia, vội vàng lao về phía bên này.
Nhưng anh lại đến chậm một bước
Anh chỉ kịp chạm vào quần áo của cô, mọi thứ cứ thế tuột qua ngón tay anh
Trong nháy mắt, tất cả các cảm xúc như bất lực, sốt ruột, lo lắng đều tập trung vào một chỗ, khoảnh khắc này lòng anh đau đến mức không thể thở nổi.
Chỉ trong vài giây thôi, nhưng cảm giác ấy lại như trở thành vĩnh hằng! Tất nhiên điều đó cũng chỉ trong nháy mắt, thiết kế của công ty rất có tình người, dám thiết kế cửa sổ có màn lụa mỏng như vậy để nhân viên có thể cảm nhận được các thứ như là gió thì chắc chắn phải cân nhắc về mặt an toàn, nếu như không một lòng muốn chết thì bên dưới còn có một cái bệ cửa sổ, rộng 30cm, nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Đặc biệt, Lâm Sở Sênh cũng đã chuẩn bị từ trước, cô đã buộc sẵn một sợi dây thừng an toàn ở eo, ngoắc móc treo lên cửa sổ
Nói chung ai chết thì chết chứ Lâm Sở Sênh thì không thể chết được!
Lâm Sở Sênh ngẩng đầu nhìn Thẩm Mạc đang ngẩn ra, phủi tay, tháo dây thừng ném đi, rồi đi vào phòng làm việc ở dưới lầu qua đường cửa sổ
Thẩm Mạc vẫn nằm sấp ở đó, Lâm Sở Sênh sẽ chết thật ư? Thù lớn chưa trả được thì sao có thể chết dễ dàng như vậy, nếu Thẩm Mạc có thể tĩnh tâm lại thì chắc chắn anh có thể nghĩ ra, nhưng lúc này anh lại đang rất loạn.
Cảm giác cũng giống như lúc Lâm Sở Sênh thấy Thẩm Mạc nằm trên giường với Vương Phi, trong lòng cô hoảng loạn, không phải là cô không có đầu óc mà là vì quá quan tâm nên ắt sẽ loạn!
Bảy chữ này có thể áp dụng với tất cả mọi người
Thẩm Mạc bỗng bật cười, dường như còn nhớ đến lúc Lâm Sở Sênh quyết định sẽ thử, cô đã nói là trong mắt cô không chứa nổi một hạt bụi, đây có lẽ chính là ý của cô, dám yêu dám hận, lúc tức giận không chỉ muốn phát tiết ra mà còn phải nghĩ cách khiến anh cũng có cảm nhận như cô.
Thẩm Mạc có tác không? Đêm qua chắc chắn là anh có tác, nhưng bây giờ dù bị đùa cợt như vậy, anh lại không thể tức giận nổi, cũng chẳng thấy tức chút nào
Đây mới là Lâm Sở Sênh, là cô gái anh yêu! Lâm Sở Sênh nhảy qua cửa sổ vào trong phòng trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, cô ngại ngùng cười với họ nhưng vẫn giữ phong thái nữ vương như thường
Có điều, giờ cô cũng không quay lại phòng làm việc của mình mà đi thẳng ra gara, lúc xuống đến nơi thì cô lại thấy một bóng dáng quen thuộc
Lâm Sở Sênh nhíu mày, cảm thấy người này không nên ở đây mới phải, cô tiến tới, sau khi đến gần mới phát hiện mình nhìn rất chuẩn, Vân Ly đang ngồi xổm ở một góc khuất của gara, ánh mắt mê man không biết đang nhìn gì
Dáng vẻ này nhìn thế nào cũng không giống người phụ trách của tập đoàn Vân Thị
Khụ khụ khụ!
Lâm Sở Sênh đứng gần đây ho khan vài tiếng, sau khi nghe thấy tiếng động, Vân Ly mới đứng lên, vừa quay đầu lại đã thấy Lâm Sở Sênh đang nhìn mình, mặt anh ta bất giác đỏ bừng, “Đứng mệt quá nên tôi ngồi xuống nghỉ ngơi ấy mà.” Vân Ly mất tự nhiên quơ quơ tay, không rõ là đang tìm thứ gì.
Lâm Sở Sênh chỉ nhàn nhạt “ùm” một tiếng
Có thể thấy là cô hoàn toàn không tin vào cái cớ này.
Mà bản thân Vân Ly càng nghĩ lại càng thấy mất tự nhiên, Lâm Sở Sênh là kiểu người gì, chẳng lẽ lại không thể nhìn thấu tâm tư của anh ta chắc, tốc độ quơ tay của anh ta chậm lại, cuối cùng buông hẳn xuống
Anh ta thừa nhận, vừa nãy nhìn thấy dáng vẻ hùng hổ của cặp đôi Sênh - Mạc, anh ta bị dọa sợ nên chạy thẳng xuống tầng hầm, nhưng vẫn không dám ngồi lên xe của mình
“Chuyện hôm qua khiến Vân tổng chịu thiệt thòi rồi, không biết khi nào Vân tổng rảnh, tôi mời anh bữa cơm.” Lâm Sở Sênh biết nhưng cũng không vạch trần, chuyển đề tài sang chuyện khác cho Vân Ly đỡ xấu hổ
“Không, không cần, đột nhiên tôi có chút việc, tôi lên trước đây.” Vân Ly chỉ chỉ lên lầu rồi chạy ù đi như đang chạy trốn
Đùa gì vậy, Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc cãi nhau, thời điểm này mà anh ta còn bổ thêm một nhát dao vào nữa thì khác gì đang tự kiếm chuyện? Thấy Vân Ly rời đi, Lâm Sở Sênh cũng không cưỡng ép anh ta, nhưng cô vẫn thầm ghi nhớ lần này cô nợ Vân Ly, sau này có thời gian sẽ trả lại
Lái xe của Lâm Sở Sênh lúc nào cũng chờ lệnh, Lâm Sở Sênh vừa lên xe, xe lập tức lăn bánh hướng về phía bệnh viện trung tâm
Trên đường đi Lâm Sở Sênh mới nhớ ra, cô hỏi tài xế xem có cách nào lấy lại bằng lái xe của cô không
Tất nhiên là cô cũng có thể đích thân ra mặt để liên hệ, nhưng cô cảm thấy làm vậy chẳng khác nào lấy dao trâu mổ gà, không đáng lãm.
Hiểm lắm Lâm Sở Sênh mới hỏi đến, lái xe cực kì thật thà, biết gì nói nấy, xung phong nhận hoàn thành chuyện này
Dù sao Lâm Sở Sênh cũng cảm thấy nên có bằng lái xe riêng của mình vẫn tốt hơn, nhỡ gặp chuyện khẩn cấp thì tự lái xe vẫn tiện.
Tài xế vui vẻ nói chuyện suốt dọc đường, cảm giác chỉ thoáng cái đã đến bệnh viện
Trên đường đi, Lâm Sở Sênh mua một bó hoa cúc, hôm nay cô muốn đến thăm Lâm Tiêu Tiêu.
Thông tin về phòng bệnh của Lâm Tiêu Tiêu có thể dễ dàng lấy được từ chỗ y tá trực ban, Lâm Sở Sênh nhanh chóng đến cửa phòng bệnh, cửa phòng bệnh khép hờ, không biết có phải là vừa có người rời đi hay không
Lâm Sở Sênh gõ cửa rầm rầm.
Từ chỗ cạnh cửa có thể thấy rất rõ ở bên trong, chỉ có mỗi Mạnh Bằng và mẹ kế Lâm đã bị đánh sưng hết mặt mũi đang trông Lâm Tiêu Tiêu, cô ta có vẻ không sao, đang nửa ngồi nửa nằm ăn táo.
“Ra ngoài!” Thấy Lâm Sở Sênh, mẹ kế Lâm lập tức kích động đứng lên.
Lâm Sở Sênh cười cười, cô cũng chẳng để ý đến thái độ của mẹ kế Lâm, nâng cao bó hoa cúc trắng vàng trên tay lên, còn ngửi ngửi như thể rất thích bó hoa này
Lúc đặt bó hoa xuống trước mặt Lâm Tiêu Tiêu, cô còn nhìn đi nhìn lại như thể đang tiếc lắm.
Bịch!
Hoa vừa được đặt xuống đã bị mẹ kế Lâm quăng xuống đất, “Cút, mày cút ngay cho tao!” Lâm Sở Sênh không để tâm, phủi tay nhìn quanh, “Sao không thấy ba tôi đâu?” Câu này vừa khéo đâm trúng vào chỗ đau của mấy người ở đây, từ khi Lâm Tiêu Tiêu gặp chuyện không may đến giờ, đừng nói là đến thăm, thậm chí ba Lâm còn chẳng gọi lấy một cuộc điện thoại
Nhìn biểu cảm của mẹ kế Lâm, Lâm Sở Sênh cũng đoán được đại khái, chỉ có thể nói lần này coi như ba Lâm đã dốc hết vốn liếng để dạy cho mẹ kế Lâm một bài học nhớ đời, nhưng chỉ sợ nó sẽ lại phản tác dụng, nhất là dưới sự khiêu khích của cô
“Ba không đến, hẳn là ông ấy cũng không nói cho mấy người biết là vừa nãy ông ấy mới cho tôi một số tiền lớn đâu nhỉ!” Lâm Sở Sênh cười rất thỏa mãn, trông như thể cô đã gần làm lành với ba Lâm rồi vậy
Mẹ kế Lâm mím chặt môi, nếu như trước kia thì chắc chắn bà ta sẽ không tin, nhưng bây giờ thật sự rất khó nói! “Lâm Sở Sênh, cô đừng có nói hươu nói vượn, ba cho cô tiền á? Cô không biết là ông ấy ghét cô đến thế nào à, tôi nói cho cô biết, người ông ấy muốn giết chết nhất chính là cô đấy!” Lâm Tiêu Tiêu cũng cuống lên, hét về phía Lâm Sở Sênh, nhưng vừa kích động thì bụng lại đau, cô ta đau đớn ôm lấy bụng mình
Mạnh Bằng thấy vẻ mặt Lâm Tiểu Tiểu không ổn, vội vàng đỡ cô ta nằm xuống nghỉ ngơi.
Chát!
Mạnh Bằng vừa chạm tay vào Lâm Tiểu Tiểu thì đã bị cô ta trở tay tát một cái, “Đồ bỏ đi!” Mặc dù đang ôm bụng nhưng cô ta vẫn không quên đánh người
Mạnh Bằng sờ sờ mặt, ánh mắt hơi lóe lên, nhưng anh ta vẫn cười tươi, “Đúng đúng, anh là đồ bỏ đi, em xem, em so đo với một kẻ bỏ đi thì mất giá lắm đúng không, em mau nằm xuống, mau nằm xuống.” Lâm Tiêu Tiêu nằm xuống giường bệnh, Mạnh Bằng vẫn giữ vững nguyên tắc là cho dù Lâm Tiêu Tiêu nói gì cũng được, chỉ cần dỗ cho cô ta vui là được
Nhưng càng như vậy thì Lâm Tiêu Tiêu lại càng cợt nhả hơn, dù cô ta đã nằm xuống nhưng vẫn muốn giày vò anh ta, cô ta cầm đồ ở tầm tay lên ném vào người Mạnh Bằng, mà Mạnh Bằng chỉ đứng đó cười, không dám trốn, mặc kệ cho Lâm Tiêu Tiêu xả giận
Lâm Tiêu Tiêu ném hết mọi thứ đi rồi, trực tiếp nhổ nước bọt
Nước bọt chảy từ trán Mạnh Bằng xuống, anh ta cảm nhận được rất rõ cảm giác trơn trượt ấy
Nụ cười tươi trên mặt anh ta cũng dần nhạt đi, có lẽ Lâm Tiêu Tiêu cũng nhận ra mình quá trớn, cô ta lập tức nhắm mắt ngủ, không nói lời nào nữa.
Còn mẹ kế Lâm thì mặc kệ Lâm Tiêu Tiêu, trong mắt bà ta, Mạnh Bằng chính là con cóc, miếng nước bọt kia chính là phần thưởng cho anh ta, điều duy nhất mà bà ta lo lắng lúc này là chuyện Lâm Sở Sênh vừa nói là thật.
“Nghe nói lúc mẹ tôi qua đời, bà ấy đã rất đau khổ.” Lâm Sở Sênh đổi đề tài, cô chưa bao giờ chủ động nhắc đến mẹ Lâm trước mặt kẻ địch, nhưng hôm nay, cô cảm thấy thời cơ đã đến.
Khuôn mặt mẹ kế Lâm bị đánh sưng đỏ đến mức không còn ra hình người, vốn dĩ bà ta còn định cười, nhưng lại phát hiện biểu cảm cười cợt ấy quá mệt nên đành từ bỏ, phải nghiêm mặt nhìn chằm chằm vào Lâm Sở Sênh, “Đúng vậy, bà ta đã phải nhận hết mọi sự tra tấn.”