*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Vì có vệ sĩ đứng gác ở cửa ra vào nên những người nguy hiểm chắc chắn không thể lại gần được, Lâm Sở Sênh cũng rất yên tâm trả lời một câu: “Mời vào.”
Cửa từ từ được đẩy ra, sau khi cửa mở, một người đàn ông lớn tuổi tóc trắng xóa đi từ bên ngoài vào.
Lâm Sở Sênh cảm thấy người này hơi quen mắt, nhưng nhất thời lại không thể nhớ ra người này là ai.
Đợi đến khi người đàn ông lớn tuổi ấy từ từ ngẩng đầu lên, lúc này Lâm Sở Sênh mới có thể nhìn rõ ràng. Hóa ra là ba Vu, đã lâu không gặp nhau, không ngờ bây giờ trông ông ta lại già nua đến thế.
“Lâm Sở Sênh!” Giọng ba Vu rất khó nghe, giống như tiếng ma sát của máy móc, không hiểu sao cuống họng ông ta lại thành ra như vậy.
“Tôi đây.” Lâm Sở Sênh gật đầu, ra hiệu mời vào. Mặc dù cô rất ghét người nhà họ Vu, nhưng dù sao thì bọn họ cũng đã nhận được hình phạt thích đáng rồi. Lâm Sở Sênh cảm thấy cô không cần phải làm khó người lớn tuổi như vậy nữa.
Ba Vu gật đầu, hơi run chân đi đến, chân ông ta bị thương vì hôm qua đã quỳ quá lâu.
“Cô yên tâm, tôi sẽ không ngu ngốc như Tiểu Tuấn đâu, tôi cũng biết mình không phải là đối thủ của các người, sẽ không nghĩ quẩn mà làm ra chuyện ngu xuẩn đâu. Tôi chỉ muốn hỏi cô một câu hỏi.” Nhắc đến chuyện này, có vẻ như tâm trạng của ba Vu rõ ràng hơi sa sút.
“Ông cứ hỏi.” Thấy ông ta như vậy, thật ra Lâm Sở Sênh cũng đã đoán được ông ta muốn hỏi gì.
Ba Vu thở dài một hơi, “Cô ấy là người của cô à?”
Lâm Sở Sênh cũng biết người được gọi “cô ấy” này chắc chắn là người thứ ba kia, cô cũng không hề né tránh vấn đề này mà rất thoải mái gật đầu.
Nhận được câu trả lời này, ba Vu liền bật khóc, sau đó lại cười vài tiếng, phức tạp y như tâm trạng của ông ta lúc này. Có lẽ ba Vu đã thật sự động lòng với người Lâm Sở Sênh cài vào. Tình yêu cách biệt tuổi tác đôi khi càng có cảm giác khắc cốt ghi tâm hơn.
Nhưng ngay từ đầu người phụ nữ này đã không có ý tốt, chính cô ta là người khiến Vu Thiếu Tuấn rơi vào hoàn cảnh muôn đời muôn kiếp không ngóc đầu lên được.
“Đây là nó nợ cô, nó nên trả lại cho cô, trả lại cho cô.” Ba Vu thì thào nói với chính mình, có cảm giác như ông ta đã hoàn toàn chấp nhận số phận rồi.
Lâm Sở Sênh mím chặt môi, không nói câu nào.
Đúng như lời ba Vu nói, bọn họ nợ cô tất cả những điều này, bọn họ phải trả lại cho cô.
Về phần ba Vu, trước kia ông ta luôn tỏ ra vênh váo kiêu ngạo, cũng chỉ đối xử bình thường với Lâm Sở Sênh. Hơn nữa, vốn dĩ việc mở rộng Vu thị cũng là công lao của Lâm Sở Sênh, nếu không thì ba Vu đã phải sống trong cảnh này từ sáu năm trước rồi. Sống an nhàn sung sướng sáu năm là đủ rồi.
Thẩm Mạc yên lặng truyền nước, chỉ cần bây giờ Lâm Sở Sênh không bị uy hiếp gì thì anh cũng rất thoải mái bỏ qua cho ba Vu, để ông ta ở đây.
Sau khi nói xong những lời cần nói, ba Vu liền run rẩy đứng lên, “Đây là thứ được lấy ra từ cái hộp mà Tiểu Tuấn luôn khóa chặt.” Ông ta lấy một tấm ảnh từ trong túi quần ra, đó cũng chính là bức ảnh trước kia Lâm Sở Sênh và Vu Thiểu Tuấn đã chụp chung với nhau.
Hai người trong bức ảnh đang cười rất tươi, rất rạng rỡ, không hề vướng chút bụi bặm nào.
“Sau khi giao Vu Thị cho Tiểu Tuấn, tôi vẫn luôn giấu chiếc hộp này đi, trước kia Tiểu Tuấn không cho ai động vào chiếc hộp này, tôi còn tưởng nó giấu thứ gì đó rất có ích nên lén lấy trộm, đề phòng ngộ nhỡ sau này xảy ra chuyện.” Nói đến đây, ba Vu lại cười tự giễu, có lẽ ông ta đang tự cười chính mình thật đáng thương.
Tay ông ta khẽ run lên, có lẽ vì nhìn thấy vẻ đề phòng trong mắt Thẩm Mạc nên ông ta cũng không đặt ảnh trước mặt Lâm Sở Sênh mà đặt lên bệ cửa sổ, “Tôi nghĩ, thật ra người Tiểu Tuấn yêu vẫn là cô. Hôm qua tôi đã dùng số tiền mình tích góp được để thuê thợ khóa về mở ổ khóa này.”
Vốn dĩ ba Vu vẫn còn vài lời muốn nói nhưng thấy Lâm Sở Sênh đanh mặt lại, ông ta chỉ thở dài, nuốt những câu định nói xuống.
Nói xong ông ta cũng rời đi.
Cửa phòng bệnh được đóng lại rất nhanh, Thẩm Mạc quay lại liếc nhìn Lâm Sở Sênh, biểu cảm của anh không hề thay đổi chút nào, như thể vừa rồi không hề có chuyện gì xảy ra vậy.
Ngồi yên tĩnh như thế được khoảng năm phút, Lâm Sở Sênh từ từ ngồi dậy, đi thẳng đến cửa sổ, cầm ảnh chụp lên nhìn rồi lại cười lạnh một tiếng, xé nát bức ảnh ra thành từng mảnh dài.
Có lẽ Vu Thiếu Tuấn thực sự thích Lâm Sở Sênh, nhưng nói đúng hơn thì chắc là anh ta thích cảm giác tươi cười rạng rỡ này.
Nhưng như vậy thì sao chứ, Vu Thiếu Tuấn yêu chính bản thân anh ta hơn, anh ta có thể từ bỏ tất cả mọi thứ chỉ vì tiền.
Tình yêu như vậy, biết để làm gì chứ? Để khiến bản thân mình thêm ghê tởm ư?
Sau khi xé nát, Lâm Sở Sênh thẳng tay ném bức ảnh vào trong thùng rác. Từ giờ trở đi, cái tên Vu Thiếu Tuấn này đã hoàn toàn bị gạch bỏ khỏi cuộc sống của cô.
Cô từ từ đi đến bên giường, lúc đi qua cửa sổ, cô thoáng nhìn thấy một vụ tai nạn giao thông.
Rầm!
Chiếc xe buýt đâm phải một người, chảy rất nhiều máu, khi nhìn vào quần áo, Lâm Sở Sênh cảm thấy trái tim mình nhói len, mặc dù không thấy được nhiều lắm nhưng bộ quần áo ấy rất giống quần áo của ba Vu.
Tính toán thời gian thì lúc này ông ta cũng đi qua chỗ đó.
Ánh mắt Lâm Sở Sênh khẽ thay đổi, dường như vừa nghĩ ra điều gì đó, cô lại đến thùng rác cầm ảnh lên.
Đúng như cô nghĩ, phía sau bức ảnh có một hàng chữ được viết bằng bút chì.
Lâm Sở Sênh vội vàng nhặt hết các mảnh vụn của bức ảnh kia lên, ghép từng mảnh lại làm một.
Quả nhiên là trên đó có xuất hiện hàng chữ, “Tôi đã chẳng còn gì lưu luyến với cuộc đời này nữa rồi, khi cô nhìn thấy thì có lẽ tôi đã dùng cách mình muốn để kết thúc sinh mạng của mình. Tôi ích kỷ lắm, vào thời khắc cuối cùng, tôi vẫn muốn nhắc nhở với mọi người một lần rằng cô đã từng là người phụ nữ của con trai tôi.”
Ánh mắt Lâm Sở Sênh trở nên lạnh lẽo, quả nhiên, làm người thì không được mềm lòng!
Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình!
Ba Vu đúng là rất biết tính toán, con trai chết, người mình yêu thì chỉ đùa giỡn với tình cảm của mình, dường như cuộc sống của ông ta cũng chẳng còn gì để lưu luyến nữa rồi. Nhưng dù vậy ông ta vẫn cố chơi Lâm Sở Sênh một vố.
Những người lái xe buýt đều có gia cảnh rất bình thường, chưa biết chừng trên có già, dưới có trẻ, dù đâm chết người vì nguyên nhân gì thì chẳng những họ phải đi ngồi tù mà đồng thời còn mất luôn cả nghề lái xe. Phải biết là những người có thể lái xe buýt thì đều có lý lịch rất tốt, vậy là công sức phấn đấu cả nửa đời người cứ thế đi tong mất rồi.
Miễn là Lâm Sở Sênh còn chút lòng trắc ẩn thì chắc chắn là cô sẽ nghĩ cách để cứu người ta, mà muốn cứu người thì phải đưa ra bức ảnh kia để chứng minh đối phương đã tự sát. Nhưng cũng chính vì thế mà quan hệ của Lâm Sở Sênh và Vu Thiểu Tuấn sẽ trở thành chủ đề cho mọi người bàn tán.
Thẩm Mạc vừa cầu hôn Lâm Sở Sênh thành công, lại xảy ra chuyện như vậy cũng là một điềm xấu.
Ba Vu nói rất đúng, ông ta rất thức thời, biết rõ là không thể dễ dàng khiến Lâm Sở Sênh bị thương cho nên đã chọn cách kinh tởm này.
“Bảo người đi làm một con búp bê lớn, con búp bê mà có máu nhân tạo ấy, đập cho em, đập mạnh vào chiếc xe buýt kia cho em.” Lâm Sở Sênh hít sâu một hơi, cô không phải là người thích khoe của, nhưng bây giờ cô đang muốn vung tiền để che giấu sự thật này.
Ba Vu chọn xe buýt để tự sát đơn giản là vì trên phương tiện giao thông công cộng có nhiều người như vậy, cô cũng khó lòng để chặn được tai mắt của tất cả mọi người.
Thẩm Mạc vẫn đang truyền nước, anh tự kéo bình truyền đến trước cửa sổ nhìn thoáng qua, không cần Lâm Sở Sênh giải thích nhiều, anh lập tức hiểu ý cô rồi nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại.
Hai phút, đúng là chỉ cần hai phút đồng hồ, trước khi cảnh sát đến, hai chiếc xe tải chở tương cà chua đã chạy đến, không nói hai lời, phun thẳng vào xe buýt, chưa đầy một phút sau, chiếc xe buýt đã nhuốm đầy màu đỏ, người bên trong không nhìn thấy gì cả.
Tương cà chua này được điều từ nơi gần đó đến trước, phía sau vẫn còn nữa.
Chỉ cần kéo dài một chút thời gian thôi, một con búp bê lớn đã được làm ra, bị đập mạnh vào chiếc xe buýt, khung cảnh này đã khiến người vây quanh xem bị dọa sợ, không ai ở lại hiện trường nữa. Còn về phần camera giám sát thì chắc chắn cũng đã được che đi hoàn toàn rồi.
Khi cảnh sát đến nơi thì hiện trường đã trở thành một đống lộn xộn.
Thi thể của ba Vu cũng đã được xử lý xong xuôi.
Còn đống búp bê kia thì cũng toàn là một đống hỗn tạp, muốn điều tra cũng khá tốn sức.
Mà càng tệ hơn nữa đó là có rất nhiều tương cà chua và máu nhân tạo, đừng nói là cảnh sát, dù có là mũi chó lợi hại đến mấy thì cũng khó mà điều tra ra nổi.
Về phần camera hành trình, chỉ cần lái xe không ngốc thì ông ta cũng có thể nghĩ cách để phá hỏng nó rồi.
Hiện trường không hề có bất kì manh mối nào để chứng minh rằng lái xe đã đâm chết người.
Còn kết quả điều tra, thì ra đây chỉ là trò đùa dai của một người phụ nữ nhà giàu, cô ta làm vậy để trả thù một người đàn ông đã ngoại tình. Hơn nữa cô ta đã nhầm, gã đàn ông tệ bạc kia không hề ngồi trên chiếc xe ấy.
Người phụ nữ nhà giàu chắc chắn cũng sẽ bị cảnh cáo, nhưng cùng lắm là bị phạt ít tiền, cũng không phải chịu ảnh hưởng xấu gì.
Bên phía cảnh sát cũng không tiết lộ ra là người nhà giàu nào đã làm ra chuyện này. Bên phía truyền thông cũng chỉ có thể cứ vậy mà đưa tin, không có nam nữ chính. Vì không có nam nữ chính nên câu chuyện này cũng dần trở thành một câu chuyện cười thoảng qua tai.
Tất nhiên, phần chuyện phía sau đã được Thẩm Mạc bố trí sẵn, người phụ nữ nhà giàu kia cũng là người của Thẩm Mạc, chắc chắn sẽ không bị người khác nắm được nhược điểm.
Chỉ có thể nói, cái chết của ba Vu lần này chẳng có giá trị gì cả.
Dù bên phía Lâm Sở Sênh đang rất ồn ào, nhưng Trương Nhất Nhất lại chẳng biết gì. Khó khăn lắm vết thương của Lục Thượng Phong mới kết vẩy thì sau vụ này lại bị rách ra, cũng may là không có vấn đề gì bên trong, chỉ cần tiêu viêm, khử trùng, thay thuốc ở bên ngoài là xong.
Bác sĩ đã nói là không sao nhưng Lục Thượng Phong vẫn còn hò hét “Ối, á!” mãi không yên, “Nhất Nhất, trước kia anh không dám kêu đau vì ba mẹ anh yêu cầu rất nghiêm khắc, nói là đàn ông chỉ được đổ máu không được rơi lệ, nên anh đành phải chịu đựng.”
Lục Thượng Phong nói xong, còn cố tình khịt mũi, giả vờ như đang rất khó chịu.
Vốn dĩ Lục Thượng Phong còn muốn nói những lời khác, nhưng lời đến miệng rồi thì lại cảm thấy quá buồn nôn, hơn nữa anh ta cũng không quen nói như vậy cho lắm nên đành ho một tiếng, cố ra vẻ khó chịu.
Trương Nhất Nhất thì rất muốn nói là đàn ông lớn rồi mà cứ làm quá lên, nhưng khi thấy Lục Thượng Phong như vậy, cô cũng chẳng nói nên lời.
Từ nhỏ đến lớn, chắc người đàn ông này đã phải chịu rất nhiều vết thương!
Cô để mặc cho Lục Thượng Phong kéo tay mình xoa lên mặt anh ta.
Lục Thượng Phong lén nhìn cô, anh ta chỉ có thể công nhận cách này thật hiệu quả, anh ta hơi đảo mắt, nằm xê ra một chút như kiểu khó chịu lắm, vừa khéo lại làm rơi điện thoại xuống đất.
Mà quan trọng hơn là nó lại rơi xuống đầu giường, khá khó lấy.